Chương 58: Thu Hắc Quan Tài - Phục Độc Vương Cổ ( Tái Bản )
“Tiếp theo !”
Trên sân, một vị binh lính hô lên, đây là Di tộc tu sĩ, dù thời gian sắp hết, nhưng bọn hắn hay là vẫn không có nửa phần lơ là làm việc.
Bởi vì phía sau mấy tên binh lính này, ngồi đó ba người, gồm hai nam một nữ. Nhìn qua liền biết con nhà thế tộc, bởi vì bọn hắn đều khoác bào huy.
Là Hạo gia gia huy cùng Di tộc tộc ấn.
Ngồi giữa nhất là một vị thiếu niên ước chừng gần hai mươi tuổi, hắn tên Hạo Ba thuộc về dòng chính trong Hạo gia, địa vị không thấp, luôn một mực nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Nhất Dạ Thiên Thu ba người đến, hắn như cảm ứng được điều gì, hướng ánh mắt qua đây.
Nhưng làm hắn thất vọng, không thấy họ đâu, cho nên lại tiếp tục nhắm mắt, không quan tâm gì cả.
Ngồi hai bên trái phải là hai vị tu sĩ Di tộc, một nam một nữ, phân biệt gọi là Di Toản cùng Di Hoàn.
Di Toản dáng người thư sinh, có mấy phần nhẹ nhàng, tuy là nam tử nhưng nước da lại như nhuận ngọc, không khỏi để người ta ghé mắt mà nhìn. Hắn kính cẩn nói: "Hạo Ba công tử, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của mùa thí luyện, đã sắp đến lúc kết thúc, nhân dịp này, tối nay Di phủ có mở thịnh yến, dám xin mời Hạo Ba công tử tới tham dự a. Đây là vinh hạnh của Di tộc ta !"
Ngồi bên kia nữ tử Di Hoàn cười tươi phụ trợ: "Hạo Ba ca ca như đến, chính là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh vô cùng cho Di phủ. Đến đó, tiểu Hoàn sẽ đích thân tiếp đón, sẽ không làm Hạo Ba ca ca thất vọng !"
Nàng vận một bộ phấn hồng sắc váy dài, dáng người nở nang, đặc biệt vòng một đày đặn rất chập chùng nhấp nhô kia, khiến cho Hạo Ba cực kì để ý.
Gặp Di Hoàn nói vậy, Di Toản lộ ra ghét bỏ, nhưng rất nhanh che giấu cảm xúc này xuống. Mà Hạo Ba thì lại trở nên vui vẻ, hứa hẹn sẽ đến Di phủ tối nay, không say không về.
Đúng lúc này, phía trước đám đông lại rộ lên xôn xao dẫn đến ánh mắt của ba người.
Chỉ thấy, một vị thân mặc hắc bào từ đâu tiến đến, muốn độ thí luyện, tiến vào Hắc Quan Tài.
“Ngươi là ai ?” Binh lính cảnh giác quát lớn.
Mà đám đông xung quanh càng không thể giữ được bình tĩnh, ngỡ ngàng nhìn nhau.
"Cái gì ? Hắn muốn tiến vào Hắc Quan Tài ? Đây là đang tìm c·hết ?"
"Điên thật rồi ! Người ta trốn còn không kịp, hắn lại muốn vào trong, đây rốt cuộc là nhi tử nhà ai ? Vì sao lại che giấu thân phận ?"
Một vị trung niên hán tử bước đến, hắn có một cỗ khí tràng riêng, một loại uy vũ bá đạo, không chịu khuất phục trước bất cứ ai bước đến, trầm giọng: "Hắn không phải dân bản địa, không thuộc Ngoại Thành !"
Đợi đến thấy dung mạo người này, đám người mới vội hành lễ: "Tam Sinh đại nhân !"
Tam Sinh, là truyền kỳ ở đây, người duy nhất từng đi vào Hắc Quan Tài, lại có thể sống sót trở ra đi vào Kim Thiên Môn, tu vi bây giờ đã là Yêu Tướng đỉnh phong, kém chút nữa trở thành Yêu Quân.
Chỉ là, tu vi như vậy, lại không có bất kì tài nguyên tu luyện hay bối cảnh nào phía sau, không một thế lực nào quan tâm đến hắn. Bởi vì đây là hắn lựa chọn, muốn dùng cả đời lo cho "dân đen" ở "Ngoại Thành" !
Cũng vì vậy, ở đây hắn được người dân kính trọng tuyệt đối, là người dẫn đầu.
Nghe Tam Sinh nói vậy, đám đông càng lộ ra giật mình, một vị tu sĩ nói: "Hắn rốt cuộc là ai ? Không lẽ đến từ địa phương khác, hoặc là tán tu, dong giả sao ? Hẳn là thật không có bối cảnh cùng thân phận gì, cho nên chỉ có thể thông qua Hắc Quan Tài để vào Kim Thiên Môn ?"
Nói thì chậm, ở giữa sân lúc này, Nhất Dạ Thiên Thu đã nhanh muốn vào Hắc Quan Tài thí luyện, Di Toản đang muốn đứng lên ngăn cản, thế nhưng bị Hạo Ba đưa tay ngăn lại.
Hạo Ba cười nói: "Từ xưa đến nay, phàm là dám khinh thường Hắc Quan Tài đều lãnh chịu hậu quả trầm trọng, không c·hết thì phế. Để hắn tiến vào, xem xem hắn có bản lĩnh gì mà dám ngông cuồng như vậy."
Di Toản thấy vậy, nhỏ giọng: "Hạo Ba công tử biết người này sao ?"
Hạo Ba lạnh giọng, ánh mắt hướng về Tam Sinh bên kia nói: "Các ngươi không thấy ai đến ? Khắp chỗ dân đen hèn mọn này, có thể kinh động tên đó, khiến hắn đích thân đến quan sát, còn có thể là ai ?"
Di Hoàn kinh ngạc: "Ý của Hạo Ba ca ca chính là, tên mặc hắc bào kia là con của Tam Sinh lão đầu ?"
Hạo Ba gật đầu không nói, ánh mắt càng ngày càng băng lãnh, tựa như đang chờ mong đối phương trúng độc quằn quại mà c·hết vậy.
Tam Sinh, có thể độ Hắc Quan Tài, có thể vào Kim Thiên Môn rồi lại trở về, tu đến Yêu Tướng đỉnh phong trong khi vốn dĩ bối cảnh bần hèn, đã nói rõ hắn bất phàm. Làm bá chủ trong khu vực này, Hạo gia làm sao không để mắt tới, thế nhưng dù cho bỏ ra giá cả, mị hoặc lớn cỡ nào, thậm chí đe doạ dữ dội, vẫn không có cách nào lay động ý chí Tam Sinh.
Đến nỗi, gia đình Tam Sinh hầu như đều bất đắt kì tử mà c·hết không một lý do, nghe nói là Hạo gia thủ đoạn gây ra hết thảy, để dạy cho Tam Sinh một bài học nhớ đời.
Nhưng dù sao đó chỉ là lời đồn, không một ai chứng minh được điều đó, cho nên vẫn là một cọc án ẩn khó nói.
Thứ chắc chắn duy nhất chính là giữa Tam Sinh cùng Hạo gia có một mối thù không đội trời chung, luôn đối lập nhau.
Hạo Ba vì đó luôn có một loại cảm giác ghét bỏ Tam Sinh !
Lúc này, rốt cuộc dưới lệnh của Hạo Ba, không còn ai tiến lên ngăn cản Nhất Dạ Thiên Thu, hắn có thể thuận lợi leo vào Hắc Quan Tài kinh dị kia.
Trong quan tài, có động thiên khác !
Hắc Quan Tài lại là một kiện không gian bảo vật, bên trong có hình thù giống như một hang động cổ, có mùi hôi tanh tưởi, buồn nôn, còn có mùi máu, cùng chướng khí pha lẫn.
Nổi bật ở đây là, từng đoạn tơ xanh lục được giăng tứ tung, nối thành đoàn, có dịch xanh từ đó nhiễu xuống, rơi thành vũng, tạo thành bãi nước độc.
Nhất Dạ Thiên Thu hai mày nhíu lại, lộ ra nghiêm túc cùng cảnh giác. Bởi vì hắn chưa từng gặp qua trường hợp độc dị như vậy, phải biết hắn là đệ nhất Dược Vương, là Độc Đạo cao thủ, từng tu luyện ra được Bách Độc Bất Xâm chi thể.
Nhưng độc tố ở đây, hắn chưa từng gặp qua, đời trước gần mười nghìn năm thọ nguyên, lịch duyệt dài đăng đẵng như vậy, lại chưa từng biết đến.
Đủ thấy nơi này nguy hiểm ra sao !
"Độc tơ kéo thành sợi, độc khí hoá thành thuỷ, có lẽ đây là chí cường độc. E rằng so với vị trí thứ nhất độc tố trong Dược Bảng còn mạnh mẽ hơn, thật đáng sợ !" Nhất Dạ Thiên Thu cảm thán một tiếng.
Đi sâu vào thêm vài bước, hắn gặp t·hi t·hể nằm đó, đã bị độc hủ đến tan chảy, nùng huyết chảy xuống bốc lên mùi tanh tưởi, thối rửa.
Còn có nhiều bộ xương khô, hẳn là đ·ã c·hết từ rất lâu, thậm chí còn có xương bị mòn đi, mục nát vô cùng.
"Đừng nói các loại nguy hiểm sờ sờ độc vật xung quanh, ở đây hít thở một ngụm cũng đủ muốn mạng người ta, ngay cả trong không khí cũng có độc, thật sự quá nguy hiểm !"
Nói xong, hắn từ không gian giới chỉ lấy ra một loại trị độc đan dược, là hắn từng chế ra để dùng dự phòng, đan này, chuyên trị chướng khí, độc khí, chuyên dùng cho Tiểu Yêu Cảnh sinh linh.
Mà lại là loại trị độc tốt nhất, thuộc loại tuyệt phẩm nhóm kia.
Tuyệt phẩm đan, là tồn tại trong truyền thuyết, thế nhưng trên người hắn lại thấy một mảng lớn, lấy tuyệt phẩm đan ăn như ăn kẹo.
Đây là phong thái của Dược Tổ !
"Hoá ra là vậy, không nghĩ đến cứ như vậy lại có thể lấy mạng người khác a !"
"Một khi có người không may hít phải, hẳn là đầu óc choáng váng, rơi vào loạn trí mà chạm trúng độc vật, cứ như vậy mà trúng độc m·ất m·ạng a."
"Nhưng vấn đề là, làm sao kẻ trúng độc có thể leo ra Hắc Quan Tài đây ? Đường ra ở nơi nào ?"
Ngay tại lúc hắn đang tự hỏi, một đạo thon dài hai phân, mỏng nhỏ như sợi lông trâu bắn về phía bên này, mục tiêu chính là tại tim hắn.
Nhất Dạ Thiên Thu giật mình, nhưng không hoảng hốt, sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung cùng Ngũ Hành Thối Thể Thuật đệ nhị thức Thuỷ tính vật chất Thuỷ Lăng Ba, cả hai được kích hoạt cùng một lúc, thân ảnh của hắn như có như không nhẹ nhàng tránh đi ám khí kia.
"Xì xì !"
Ám khí bắn vào phía sau hắn, rơi trúng vách đá, thì ra là độc thuỷ, là nước độc ngưng tụ thành sợi có hình dáng kim độc, đụng phải đá liền vỡ thành vũng nước xôi xèo xèo ăn mòn dữ dội.
Nhưng chưa dừng lại, sợi thuỷ độc kia trước khi vỡ ra, đã làm lỏm một lỗ lớn trên đá, đủ thấy uy lực nó cường hoành ra sao.
Nhất Dạ Thiên Thu tiếp đó thả ra tinh thần lực màn sáng, là từng hạt tinh thần li ti lấy hắn làm trung tâm khuyếch tán đều ra ngoài, có thể giúp hắn cảm nhận từng ngóc ngách tại nơi này.
Thế nhưng hắc ám cùng độc vật nhang chóng phá tan hết thảy hạt sáng tinh thần, khó để hắn nhìn rõ.
Cách Nhất Dạ Thiên Thu đâu đó trăm thước, trong một góc động tối, ở đây không có hố sâu hay lỗ nước đọng lại, chỉ có một vòm lỏm sâu trên trần động. Điều kì bí chính là, có một vũng nước độc, lắp đầy lỏm đó, nước giống như có linh, không bị rụng rơi, mà cứ chắc nịch nằm ngược treo bên trên, lộ ra vô lý mà khác thường.
Trong nước độc, có một con trùng nhỏ nằm bất động, ánh mắt nó đang ngước nhìn về Nhất Dạ Thiên Thu.
. . .
Bên ngoài, một nén nhang đã tàn, ước chừng mười lăm phút đã trôi qua.
Nhất Dạ Thiên Thu một mực chưa ra ngoài, khiến đám đông không khỏi giật mình, đây là c·hết tại bên trong ?
Đại đa số ý kiến trong đám đông đều cho là như vậy, bao quát Di Toản cùng Di Hoàn đều có cùng suy nghĩ, nhưng Hạo Ba thì ánh mắt lại vẫn chứa nghi ngờ, bởi vì thân khoác hắc bào Nhất Dạ Thiên Thu cho hắn một loại cảm giác khó lường, một loại nguy hiểm nào đó.
E rằng vẫn còn niềm tin ở nơi này, chỉ còn ba người, Tàng Nhâm Yêu Quân, Di Lang cùng Tam Sinh.
Tam Sinh thấy được hình ảnh tuổi thiếu thời của mình trên thân ảnh của Nhất Dạ Thiên Thu. Mà Tàng Nhâm Yêu Quân cùng Di Lang thì một mực tin tưởng đối phương.
“Thiếu chủ đây liệu có ổn sao ? Lấy tu vi hắn bây giờ đi vào đó, hẳn phải c·hết không nghi ngờ. Nhâm phó tổng không lo lắng hay sao ?” Di Lang nghiêm túc nói ra.
“Bây giờ thiếu chủ dù sao đã là Tiểu Thế Tôn, làm sao cần làm khổ bản thân như vậy ? Nếu không chúng ta ra mặt, lấy thân phận của thiếu chủ cùng địa vị của chúng ta, e rằng ngay cả Hạo gia cũng đều kiêng kị, đến lúc đó không phải liền có thể dễ dàng vào Kim Thiên Môn sao ?" Di Lang lộ ra khó hiểu
Tàng Nhâm Yêu Quân lắc đầu cười khổ: “Nếu như là trước đó, ta hoàn toàn tán thành ý của ngươi. Nhưng bây giờ, e rằng không dùng lẽ thường để cân nhắc, có lẽ y có lý do riêng mới làm như vậy.”
Di Lang nghe xong ngạc nhiên ngước nhìn Tàng Nhâm Yêu Quân, trước đây nàng chưa từng nhìn thấy mặt này của đối phương, đây là một loại mù quáng tin tưởng. Thanh niên Nhất Dạ Thiên Thu này rốt cuộc có mị lực như vậy, nàng tự nhủ trong lòng.
Bởi vì nàng mặc dù thần phục, thế nhưng là dựa vào lợi và hại để cân nhắc, mà ở vị phó tổng này, nàng thấy trong mắt đối phương là tín phục, tin tưởng tuyệt đối Nhất Dạ Thiên Thu.
Lúc này, trong Hắc Quan Tài.
Gió bắt đầu ùn đến, trong gió nương theo tiếng gào, giống như lệ quỷ đang khóc than. Có gió, tất có độc, độc phong so với độc khí càng nguy hiểm, khó mà né tránh, từ bốn phương tám hướng ập đến vị trí Nhất Dạ Thiên Thu.
Lần này, cho dù tuyệt phẩm trừ độc đan cũng không cứu nổi, chỉ trong nháy mắt, làn da hắn bắt đầu biến sắc, màu đen mạch máu bắt đầu xuất hiện khắp thân thể, chúng lớn dần, cuộm lên giống như muốn phá da thoát thể, sau đó từ đen dần biến thành xanh lục.
Hai tròng trắng của hắn bắt đầu hoá đen, nổi lên dày đặc tơ máu, mười đầu ngón tay thì đều cháy như lọ nồi, tóc trắng hoá sẫm có dấu hiệu mục nát.
Đây là trúng độc, Lục Tử Kiếp !
Thứ độc ác mộng đối với "dân đen" tại ngoại ô Hạo Thành mấy trăm năm nay.
Nhất Dạ Thiên Thu hai tay ôm cổ, cảm thấy cuống họng đau như bị xé, lục phủ ngũ tạng bị nung đốt tại bên trong. Hắn gào thét trong thảm thiết, điên điên dại dại.
Trong vũng nước treo ngược trên vách động kia, bò đi ra một con trùng nhỏ, thân trùng dài chưa đến nửa phân, nhưng thân nó khắc đầy màu đen hoa văn, hình thù hoa văn tà ác, giống như quỷ dữ đang phẫn nộ, có phần kinh dị.
Trùng nhỏ chính là thứ khiến độc phong cuốn đến, thấy Nhất Dạ Thiên Thu sắp c·hết nó mới bò ra xem xét.
Trong Hắc Quan Tài này, là động phủ của nó, từ khi sinh ra cho đến lớn lên, nó đã là bá chủ ở đây.
Nhưng không đợi nó có hành động tiếp theo, tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên.
“Rắc rắc !”
Trùng nhỏ thấy cảnh quan bị nứt ra, không gian bị vỡ nát, đợi đến nó nhìn kĩ mới thấy, hoá ra Nhất Dạ Thiên Thu đã biến mất khỏi nguyên chỗ, cũng không trúng phải Lục Tử Kiếp, mà nó thì lại lộ nguyên hình, thấy nguy hiểm nó liền muốn bỏ trốn.
"Còn muốn chạy ?"
Nhất Dạ Thiên Thu từ lâu đứng tại sau lưng nó, vừa rồi hắn thi triển chính là Huyễn thuật, đây là Băng Huyễn Cổ tuyệt kĩ, trời sinh nắm giữ Huyễn Đạo sinh linh không phải chỉ để trưng.
Mà Nhất Dạ Thiên Thu nói xong, lập tức hai tay kết thành Thập Ấn, lấy tinh thần lực điều khiển mười tám viên ngọc thạch trong không gian giới chỉ phi tới, định ở mười tám phương vị, hình thành khốn trận phong bế trùng nhỏ.
"Thập Bát Tù Long Trận !"
Đây là trận pháp cấp cao của Địa cấp Trận Sư mới có thể thi triển, là cấp Trận Vương tồn tại mới am tường. Nhất Dạ Thiên Thu bày ra trận này, với tu vi bây giờ thi triển ra chỉ có thể khốn cầm Thượng Yêu Cảnh, mà còn là cực kì miễn cưỡng.
Trùng nhỏ kêu chít chít, lộ ra hoảng sợ cùng phẫn nộ, kích độc các loại đánh vào Thập Bát Tù Long Trận. Từ mười tám viên ngọc bắn ra từng đạo khí uẩn màu xanh mang long hình, đàn áp hết thảy kì độc, khiến trùng nhỏ rơi vào hoang mang.
Mà Nhất Dạ Thiên Thu khoé miệng thì chảy ra máu tươi, hắn cắn đầu lưỡi, lấy tinh huyết phun lên Thập Ấn, gia tăng hiệu quả cho khốn trận. Long khí màu xanh hoá thành màu đỏ, quả nhiên tăng lực sát thương, phản phệ t·ấn c·ông trùng độc.
"Kết ấn !" Nhất Dạ Thiên Thu quát lớn.
Mười tám viên ngọc đồng thời vỡ nát, nhưng toàn bộ long khí màu đỏ lại tật tốc tụ lại đỉnh trận, hoá thành cự đại long hồn, một kích nuốt chửng trùng nhỏ.
Đến đây, hắn mới thở phào, nhìn trùng nhỏ nằm bất động trên mặt đất mà hài lòng gật đầu.
. . .
Một canh giờ sau.
Di Toản tuyên bố: "Giờ thí luyện đã kết thúc, đây cũng là ngày cuối cùng tham gia, dân chúng ngoại ô không một ai đủ điều kiện tham dự Kim Thiên Môn, giải tán đi !"
"Chậm đã !"
Một đạo trầm thấp thanh âm vang lên.
Là Tam Sinh !
"Còn có một vị mang hắc bào chưa ra, sao có thể kết thúc, như hắn còn sống đây ?"
Di Toản cười lạnh: "Tam Sinh a Tam Sinh, ngươi không thấy bây giờ đã là bao lâu trôi qua ? Một tiếng đồng hồ rồi, làm sao có thể sống, nói không chừng đã mục rửa tại bên trong Hắc Quan Tài đây !"
Di Hoàn cũng cười nói: "Tam Sinh lão già ngươi hay là lo cho thân mình, lại chớ lo chuyện bao đồng, hay là kẻ mang hắc bào kia là nhi tử của ngươi ? Nếu không làm sao lại lo lắng như vậy ?"
Tam Sinh phẫn nộ: "Hàm hồ ! Vạn linh đều có sinh mệnh, kẻ không biết trân trọng mạng sống, liền có tư cách gì trách mắng lão phu. Ta muốn các vị phải chờ người ta đi ra, mới nên dừng lại ! Nếu không..."
Hạo Ba xen ngang: "Nếu không thế nào ? Nói bản công tử nghe thử ?"
"Hừ ! Tam Sinh lấy cớ làm loạn, cản trở người thi hành công vụ, người đâu, nghe bản công tử mệnh lệnh, nhốt lại Tam Sinh chờ ngày xét xử !"
"Tuân lệnh !" Binh lính hô lớn.
Mấy chục tên cầm sẵn binh khí tiến lên muốn trấn áp đối phương, Tam Sinh quát lớn: "Ai dám ?"
Bằng tu vi đỉnh tiêm Yêu Tướng, một âm thanh này thổi bay hết thảy binh lính Yêu Quái, nhưng tại phía sau Hạo Ba bay lên bốn đạo thân ảnh, là bốn vị Yêu Tướng.
Bốn người này, là Tứ Đại Thiên Vương trong Hạo Phủ, như hình với bóng, cộng tu bốn loại liên kết đại đạo hỗ trợ chặt chẽ cho nhau, Cầm Kỳ Thi Hoạ.
"Bốn người này đều đạt đến trung kỳ Yêu Tướng, là hạt giống trọng điểm bồi dưỡng của Hạo gia. Nhưng lại đi theo Hạo Ba bên thân, đủ thấy Hạo Ba trong tộc hắn địa vị ra sao a !" Di Lang nói nhỏ.
Tàng Nhâm Yêu Quân cười trên nỗi đau người khác, nói: "Nếu như không có Hạo Thiên, hắn chính là thiên kiêu chi tử nổi bật nhất Hạo gia, nói hắn địa vị đứng hàng đầu ở thế hệ này cũng không sai, tính đến, hắn còn hận Hạo Thiên hơn chúng ta không chừng."
Tứ Đại Thiên Vương mặc dù tu vi không kịp Tam Sinh, nhưng bốn đạo liên hợp lại, hình thành tổ hợp trận pháp ngay lập tức thắng qua đối phương, không nhìn chênh lệch tu vi mà áp chế Tam Sinh.
"Quỳ xuống !" Hạo Ba ngồi trên ghế, ngước nhìn Tam Sinh đang bị áp giải đến trước mặt mà nói.
"Phi !" Tam Sinh không sợ hãi, phun một ngụm nước bọt vào mặt Hạo Ba.
"Ngươi dám !" Di Toản cùng Di Hoàn cùng lúc đứng lên quát.
Hạo Ba đưa tay ngăn lại, miệng từ đầu đến đuôi treo lấy dáng cười, chùi lấy nước bọt trên mặt, lại trét lên mặt Tam Sinh.
Hạo Ba, tu vi ở mức Yêu Tướng sơ kỳ, lại có thể khi nhục Yêu Tướng đỉnh phong, không xem ai ra gì. Hắn nói: "Khi nhục bản thiếu gia ? Ngươi có biết thân phận của mình là gì sao ?"
Hắn một cước muốn đạp giữa ngực của Tam Sinh, đây là nơi trọng yếu của Yêu tộc tu sĩ, chứa đựng chính là nội đan, nội đan như phế đi, tu vi sẽ mất hết.
"Xoạt !"
Một chiếc Kim Sa bay ra từ Hắc Quan Tài, một đường thẳng tắp dán vào giữa ngực Tam Sinh, ngạnh sinh sinh để cho Hạo Ba không dám xuống chân thêm dù chỉ một tấc.
Hắn không dám đạp vào Kim Sa !
Mà bên kia càng đáng sợ là, Hắc Quan Tài tự động bay lên, tiếp đó một đạo hắc ảnh lộn nhào ra ngoài, Hắc Quan Tài ngay lập tức trở nên nhỏ như một hòn đá, nằm gọn trên tay Nhất Dạ Thiên Thu.
Một loạt chuyện xảy ra liên tiếp như vậy, khiến đám đông chứng kiến như rơi vào mộng ảo, không dám tin tưởng hai mắt mình.
. . .
____
Hết chương.