Chương 55: Tân Tiểu Thế Tôn ( Tái Bản )
Trên Kim Sơn linh khí dày đặc lạ thường, Kim đạo quy tắc ở đây khắp nơi đều có thể cảm ứng được, gọi nơi này là tu luyện Thánh địa của Kim đạo tu sĩ cũng không sai.
Thế nhưng khác với bạt ngàn sâm lâm bên dưới của Tàng Thiên, ở đây không có màu vàng óng từ đầu đến cuối, mà là xanh tươi tự nhiên, tràn đầy sinh mệnh.
Có hoa linh diệu thảo, đình đài khóm trúc, suối nhỏ chảy xuôi, lộ ra tao nhã, tinh tế vô cùng.
Không ai nghĩ đến, nơi này là gia viên của kẻ khét tiếng bá đạo, coi trời bằng vun kia.
Kim Sơn, là nhà của Tàng Thiên lão vương chủ.
Lúc này tại trước đình nhỏ, có hai đạo thân ảnh, một đứng, một ngồi. Không ai chịu lên tiếng trước, bầu không khí lộ ra khẩn trương, kiềm nén đến cực điểm.
Một thanh âm trầm đặc từ trong đình truyền ra:
"Đến thách cờ ?"
Nhất Dạ Thiên Thu thân sam bào nhiễm đầy huyết dịch, là mùi máu người, không thể che giấu, Bán Yêu hai dòng máu khiến cho người ngồi trong đình hai đầu lông mày nhíu lại.
Nhất Dạ Thiên Thu giống như không hề bận tâm, không chút nào e ngại đối phương, nên biết rằng luận tuổi tác, hắn là cùng thời với Nhân Đế và Kim Hậu, lịch duyệt dài đăng đẵng.
Dù cho tồn tại như Kim Trụ đây, cũng chỉ có thể coi là tiểu hài tử trong mắt hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ, dẫu sao thân là Yêu Thú, đang đứng trước một vị hùng chủ của Yêu tộc, không thể không diễn trò một hai.
Thế là hắn khom mình hành lễ, ôm quyền nói:" Vãn bối Nhất Dạ Thiên Thu, cũng am hiểu một chút Kỳ đạo, mong muốn được học hỏi một phen từ Kỳ đạo cao thủ a."
Bốn chữ "Kỳ đạo cao thủ" này rất bình thường, nhưng lọt vào tai Kim Trụ, lại khiến hắn nhoẻn miệng mỉm cười có vẻ hài lòng.
Kim Trụ, rất ưa thích lời ngọt !
"Ha ha, ngồi đi." Tàng Thiên lão vương chủ sảng khoái đáp ứng.
Thân là một vị Yêu Vương, lại có thể để một tên Yêu Thú ngồi ngang mặt đánh cờ, đây là cỡ nào tâm cảnh. Phải biết, thân phận càng cao, quyền lực tất càng lớn, thông thường đều muốn lập uy, khiến cho tiểu bối kính sợ, cúi đầu nhận phục, nhưng Kim Trụ lại xem nhẹ điều đó, có thể đối đãi như vậy, liền lộ ra bất phàm.
Nhất Dạ Thiên Thu cũng không uỷ mị, lập tức tiến vào bàn ngồi xuống, Kim Trụ hai mắt sáng lên, lộ ra thưởng thức, tràn đầy tán thưởng.
Phải biết, đừng nói Tiểu Yêu Cảnh tu sĩ, dù cho Yêu Quân tồn tại như vậy, gặp phải Yêu Vương đều phải quỳ bái. Mà Tàng Thiên lão vương chủ không phải phổ thông Yêu Vương, còn là nhất đẳng tồn tại trong Vương cảnh, vô cùng đáng sợ.
Gặp Nhất Dạ Thiên Thu có thể giữ được điềm tĩnh, không ngạo không kiêu, còn có thể mời hắn đánh cờ, liền gây nên hứng thú không nhỏ cho y.
Không đợi Nhất Dạ Thiên Thu lên tiếng, Kim Trụ mở lời: “Bản Vương rất tò mò, ngươi tựa như bị người t·ruy s·át ? Làm quán quân công hội lại thảm như vậy sao ?”
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Nhất Dạ Thiên Thu, muốn xem từng nét biểu cảm thật giả của thanh niên này.
Nhất Dạ Thiên Thu sắc mặt tĩnh như nước, không một sợ hãi, hai mắt ngước nhìn đối diện, nói: "Không dám giấu diếm Kim Trụ, vãn bối thật gặp nguy hiểm, cho nên chỉ có thể mượn thách cờ mà độ Kim Tùng, leo lên đây để thoát một kiếp."
Tàng Thiên lão vương chủ nghe xong, hai mắt phát lạnh, nói: "Ngươi là ngu thật hay giả ngu đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu đáp: "Kim Trụ bớt giận, vãn bối biết leo lên đây quấy rầy tội càng đáng c·hết, mà lại chuyến này ta thật lòng muốn thách cờ, không dám nửa phần càn rỡ."
“Nói ngươi trẻ người non dạ, hay là nghé con không biết sợ hổ đây ? Thanh niên trẻ tuổi, ngươi muốn thách cờ, lấy cái gì đánh cược cùng bản Vương ?” Kim Trụ ánh mắt như hổ, không hề khoan nhượng.
"Vãn bối không có gì ngoài một thân luyện đan tạo nghệ, như Kim Trụ không chê bai, ta nguyện làm đan nô một đời." Nhất Dạ Thiên Thu ngữ khí hào hùng, tự tin mà nói.
Tàng Thiên lão vương chủ thấy vậy, lắc đầu nói: “Không đáng giá ! Thứ nhất, ngươi dù là quán quân Luyện Dược Luận Hội, thế nhưng chưa hẳn tài năng luyện đan của ngươi còn phát triển được thêm cao, nói không chừng chỉ đạt Dược Quân cảnh giới như vậy.”
"Thứ hai, để ngươi ở lại Tàng Thiên đại sâm lâm, với ngươi trăm lợi mà với ta không có tác dụng gì."
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt chăm chú, nói: “Dù cho chỉ đạt đến Dược Quân cấp luyện dược sư, luyện ra Huyền phẩm đan dược, cũng không phải chuyện nhỏ a, Kim Trụ không cân nhắc vấn đề này sao ?”
Tàng Thiên lão vương chủ nhướn mày: “Hừ ! Yêu Quân ở nơi khác có thể là lực lượng nòng cốt, nhưng trong mắt ta không khác một loại côn trùng nhỏ, như ngươi không luyện được Địa phẩm đan dược, hỗ trợ Vương cảnh, thì có gì đáng giá giữ lại !?"
Câu này rất ác tâm, dựa theo lời Kim Trụ, như không phải Dược Vương, cũng không cần lên tiếng. Nhưng phải biết, thiên hạ này rộng lớn bao nhiêu, có thể xưng Dược Vương lại được mấy người ?
Thấy bàn điều kiện không xong, Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt xoay chuyển, giảo hoạt nói: “Lần này vãn bối đến đây, chính là lấy tư cách người thách cờ, lão vương chủ sẽ nhận hoặc là đuổi ta đi đây ?”
Đuổi, cũng chính là sợ hãi không dám nhận thách cờ mới đuổi, làm một đời kiêu hùng như Kim Trụ, câu này chẳng khác gì đang chạm vào vảy ngược của hắn.
“Ha ha, lần đầu bản Vương thấy một tên Tiểu Yêu không biết sống c·hết như ngươi a. Muốn thách cờ cũng không phải không thể, nhưng bản Vương muốn ngươi ký một loại khế ước.”
"Khế ước rằng, ngươi thua, có thể tiếp tục trở về Luyện Dược Sư Công Hội tu tập phát triển thoải mái, nhưng một khi đạt đến Dược Vương cảnh, phải đến đây luyện đan cho bản Vương nghìn năm. Ngoài ra, đạt Dược Quân, mỗi một năm đều phải cống cho Tàng Thiên nghìn viên linh dược cấp cao."
Khế ước này, rất nhiều lỗ thủng, quá nghiêng về một phía. Nhưng có thể thấy, Kim Trụ đánh giá Nhất Dạ Thiên Thu cao bao nhiêu trong phương diện luyện đan.
Nhất Dạ Thiên Thu ngược lại thoải mái, lập tức chấp nhận, khiến cho Kim Trụ rơi vào ngạc nhiên, cười lớn không thôi.
Tiếp đó, hắn phất tay một cái, trên bàn đá hiện lên một bàn cờ lớn, có hắc bạch hai màu, đã từng đánh qua, giống như ván cờ cũ.
Tàng Thiên lão vương chủ nói: "Nhìn, đây là bản Vương cùng Cái Vương lão già kia đánh xuống một ván cờ. Cờ tuy chưa kết, nhưng hắn đã bí, chỉ cần ngươi có thể phá giải thế này, xem như ngươi thắng. Cũng tránh cho thiên hạ nói bản Vương ỷ lớn h·iếp nhỏ a."
Ván cờ này, thật là do Cái Vương đã thua, mới bị Tàng Thiên lão vương chủ ép nói ra đại bí năm xưa, nói về Kim Hậu cố sự.
Nhìn thì dễ, nhưng thật ra lại khó đến không ngờ, dù cho tồn tại như Cái Vương đều không giải đi được, huống chi là một thiếu niên Yêu Thú.
Kim Trụ nhoẻn miệng cười, đây là hắn cố tình, chỉ cần dựa vào khế ước, thắng được ván này, nói không chắc Tàng Thiên đại sâm lâm liền có đại lượng đan linh diệu dược cung ứng miễn phí, thực lực sẽ chẳng mấy chốc đề thăng một mảng lớn.
Đây là ý nghĩ trong lòng Kim Trụ.
Nhất Dạ Thiên Thu biết rõ, muốn đấu trí cùng dạng này lão quái sống lâu năm là điều khó khăn, nhưng kẻ dưới hiên không thể không cúi đầu. Hắn không nói tiếp, mắt hướng về bàn cờ, rơi vào suy ngẫm.
Kim Trụ thấy đối phương nghiêm túc, cũng không quấy rầy, mà ngồi nâng ly phẩm trà, lộ ra khoan thai, từ tốn.
Hắn nói: "Không vội, chỉ cần ngươi không bỏ cuộc, có thể vô hạn ngồi ngẫm. Một năm, hai năm, trăm năm đều được, bản Vương đều cho phép."
Chỉ là một màn tiếp theo khiến hai mắt hắn trợn lên, đồng tử co rụt lại, trong miệng nước trà thượng hạng cũng phun ra, vô cùng thất thố, nào có nửa điểm phong thái của Yêu Vương Kim Trụ.
Chỉ gặp, trên bàn cờ hắc bạch phân chia, bạch quân hoàn toàn bị bao vây phủ kín, thập tử vô sinh, hầu như không có cơ hội phá thế.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn qua không nghĩ ngợi nhiều, hắn lấy tinh thần lực cách không nâng lên một mai màu trắng nằm tại phía nam tận cùng, lại một điểm về phía nam trên ô thứ bảy.
Một loại hiệu ứng trùng điệp sinh ra, vốn dĩ quân trắng thất thế, dưới nước đi này, lại như sinh minh, cải biến toàn thế cục, tạo nên nút thắt mới phá bỏ vòng khép kín của quân đen.
Kim Trụ há hốc miệng, hắn biết thế cờ đã định, dù cho hắn tiếp tục đi thêm các nước kế cũng là vô nghĩa.
Nửa ngày.
Ròng rã nửa ngày Kim Trụ không nói một lời, ánh mắt lộ ra thất thần, lại nghi hoặc, lại khó hiểu. . .
Bởi vì, hắn thật không nghĩ ra cách đi này.
Mà bây giờ, quân trắng ngược lại biến thành thế chủ động, Nhất Dạ Thiên Thu không những phá thế vây c·hết, còn khiến quân đen trở thành thế tù.
Không phá được !
Kim Trụ vắt óc suy nghĩ cũng không thể phá được dù nửa ngày qua đi.
Nhất Dạ Thiên Thu sắc mặt bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi, mà Tàng Thiên lão vương chủ mục phát kim quang, biểu cảm càng lúc càng dữ tợn.
Ánh mắt kia, vẫn chú định về bàn cờ, muốn tìm cách giải cục.
Lần đầu tiên, hắn có cảm giác quay về một nghìn năm trước, khi mà đánh cờ cùng Dược Vương Nhất Dạ, hắn cũng như vậy.
Rốt cuộc, Nhất Dạ Thiên Thu nhẹ nhàng nói: “Lão vương chủ, chi bằng chúng ta đánh lại, dù sao đây cũng không phải ván cờ ta đi từ đầu, có lẽ vãn bối chỉ là may mắn mà thôi.”
Tàng Thiên lão vương chủ từ phẫn nộ hoá bình thường, lắc đầu thở dài: “Thua chính là thua, một ván, trăm ván có gì khác nhau ? Nhưng tiểu tử nhà ngươi chớ đắc ý, được rồi, nói đi, ba thứ ngươi cần gì !”
Không chờ Nhất Dạ Thiên Thu trả lời, tay phải hắn một búng, một cái tinh tế vô cùng áo bào phủ lên người Nhất Dạ Thiên Thu, còn có một viên kim đan cũng bay vào miệng hắn.
Nhất Dạ Thiên Thu biết kim đan lai lịch, là Tiểu Yêu Cảnh thượng phẩm Kim Linh Đan, một loại cấp cao cũng là tốt nhất chữa thương đan dược cho Tiểu Yêu Cảnh sinh linh.
Còn kim sắc áo choàng, cũng gọi Kim Sa, nghe nói là lúc tuổi trẻ, Kim Sa này là hộ thân đồ vật của Tàng Thiên lão vương chủ, là một món hộ thân chí bảo, chuyên để phòng ngự.
“Tiền bối, đây là ?” Nhất Dạ Thiên Thu làm một bộ không biết gì, kinh nghi mà nói.
“Không cần nhiều lời, ngươi còn hai thứ, nói nhanh.” Tàng Thiên lão vương chủ nói ngang.
Không cần hỏi, trước ném cho đối phương, lại buộc người kia đã nhận. Cách này quá mức bá đạo, quá mức độc tài, đây mới là Kim Trụ.
Nhất Dạ Thiên Thu ngược lại trong lòng như nở hoa, hắn nhìn Tàng Thiên lão vương chủ trước mặt, lại giống như kho báu di động, tuỳ ý tặng bảo.
Hắn vội nói: "Vãn bối muốn tham gia Kim Thiên Môn năm nay, cuối cùng thì muốn xem duyệt điển tịch Kim đạo Tàng Thiên thư các."
"Duyệt." Kim Trụ ngữ khí lạnh nhạt.
Không giận cũng là lạ, chuyện này như truyền đi ra ngoài, ai sẽ tin đây ?
Một cái mới ra đời Yêu Thú, lại đấu trí thắng một vị Yêu Vương lâu năm ?
Kim Trụ tiếp đó ném cho Nhất Dạ Thiên Thu một viên lệnh bài, trên đó có khắc chữ Táng màu vàng kim, từ chữ Táng này có thể cảm nhận được nồng hậu Kim Đạo qui tắc.
"Không hổ là Kim Đạo đệ nhất cao thủ, chữ Táng này hẳn là hắn tự tay khắc lên a." Nhất Dạ Thiên Thu thầm nói.
Hắn đứng dậy ôm quyền hành lễ: "Tạ Kim Trụ ban Kim bài."
Tàng Thiên lão vương chủ nói: "Đừng tưởng bỡ, bản Vương ban lệnh bài này cho ngươi, chính là để ngươi tuỳ ý lên Kim Sơn cùng ta đánh cờ. Mà lệnh bài này cũng cho ta cảm ứng được vị trí của ngươi a."
Biết Nhất Dạ Thiên Thu muốn trả lệnh bài, hắn phất tay một phen, Nhất Dạ Thiên Thu chỉ thấy trời đất lần nữa đảo loạn, mở mắt ra đã thấy đứng dưới Kim Tùng.
Mà trước mặt hắn, chính là Tàng Nhâm Yêu Quân cùng Di Lang nữ tướng.
Vốn dĩ còn đang mưu toan kế sách, hai người lại trông thấy Kim Sa trên thân Nhất Dạ Thiên Thu, nhất thời giống như hoá đá, không nói nên lời.
"Bái kiến Tiểu Thế Tôn !"
Hai người đều cùng lúc quỳ một chân xuống nói, mà chuyện này cũng khiến Nhất Dạ Thiên Thu rơi vào kinh ngạc, không rõ nguyên nhân.
____
Tái bản