Chương 36: Binh Các Trọng Địa ( Tái Bản )
Nhị trưởng lão tiếp đó gửi truyền tin quang phù về cho Tịnh Hi đại trưởng lão, báo cáo toàn bộ sự việc, bao quát Ám Lâu tổ chức tái hiện Cổ Hoạ.
Từng tộc lân cận có cường giả tiến đến tìm hiểu, Hồng Y các chủ cùng Ngũ Lão Tinh đều tạm thời hướng về tộc minh hữu của Luyện Dược Sư Công Hội lánh nạn.
Về phần Ngưu Mao, cũng được nghiêm túc điểm chỉ, không mấy chốc sẽ có cao thủ truy tung lấy.
Các tộc đến đây dò xét, hiển nhiên đều nhận ra Ám Lâu sát thủ đặc trưng dấu hiệu, tin tức nhanh chóng truyền ra bên ngoài, lan đến Thanh Lộc Thành các tộc.
Lúc này, không ai có thể lo lắng hơn một người, Hạo Thiên.
Bởi vì có một tên sát thủ Quân cấp bị Ngũ trưởng lão phong ấn, bây giờ đang áp giải về Thanh Lộc Thành địa lao, do công hội thẩm phán.
Chuyện này không lộ thì thôi, một khi lộ ra, Luyện Dược Sư Công Hội không thể không lấy gió tanh mưa máu biện pháp để làm diệu lòng dân, bởi vì nếu ai cũng có thể đe doạ niềm kiêu hãnh của công hội, sau này ai còn dám dự thi.
Như Nhất Dạ Thiên Thu chưa gì đã bị ám toán, ai sẽ lại muốn trở thành thành viên công hội, ai muốn làm quán quân ?
Mất, không chỉ là uy tín, còn b·ị đ·ánh giá kém thực lực đủ loại tiêu cực bàn tán, hậu quả kia có thể khiến lâu năm gầy dựng hình ảnh của công hội trong thoáng chốc sụp đổ.
Mà tội lớn nhất, chính là vì bọn hắn không thể bảo vệ tốt Nhất Dạ Thiên Thu.
Đặc biệt, nghĩ đến Lộc Hứa Tiên hội trưởng đạo mệnh lệnh kia, không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Sau khi đám người Ngũ Lão Tinh cùng mấy vị cường giả dò la rời đi, cách đó trăm dặm về phía đông, có một cổ hang động.
Ngưu Mao đang ngồi xếp bằng chữa trị thương thế, Tích Lịch Hoả sát thương quá lớn, khiến hắn vô pháp tiếp tục truy tung Nhất Dạ Thiên Thu.
Phải biết, Tích Lịch Hoả nghe nói là Tam trưởng lão ngẫu nhiên tại động cổ tìm được Vương cấp công pháp, không phải là một môn tầm thường điển tịch.
Ngưu Mao nhắm mắt, mở miệng: "Còn không hiện thân ?"
Chỉ có tiếng nước tí tách nhỏ giọt từ thạch nhũ rơi xuống.
Rốt cuộc, có một đạo tiếng cười dễ nghe vang lên: "Ha hả, không nghĩ đến Ngưu Mao lẫy lừng thiên hạ cũng có ngày này, không nghĩ đến a."
"Đến, có chuyện nói thì ở lại. Đến, không có gì, thì lăn." Ngưu Mao quát lạnh.
Một vị thiếu phụ áo đen, từ trong bóng tối bước ra, cười nói: "Ngưu Mao đại nhân vì sao lại giận dữ đây ? Nhiệm vụ mà, thất bại cũng có sao ? Chỉ cần có thể hoàn thành mục tiêu là được."
"Một cái chó nhà có tang mà thôi, từng là kẻ thất bại, làm tiêu vong cả phân đà, đừng trước mặt ta dạy đời." Ngưu Mao liếc mắt.
Thiếu phụ áo đen híp mắt, có sát khí tiết ra, nhưng nàng cố kiềm chế: "Hạo Thiên tiểu tử kia là người thuê nhà ngươi đi, có lẽ chỉ có vị Tiểu Thế Tôn đó đủ can đảm sai khiến Ám Lâu tổ chức ở thời điểm hiện tại.
Ngươi phải hiểu, dù đã ba trăm năm trôi qua, nhưng Hầu tộc một mực chú ý đến Ám Lâu tổ chức hành động, một khi để bọn hắn biết Ám Lâu sát thủ dám fdi vào Cổ Hoạ, sẽ có chuyện gì xảy ra ?"
Nói đến đây, nàng dừng một chút, liếc Ngưu Mao nói tiếp: "Như ta đoán không sai, có lẽ vị Tiểu Thế Tôn đó có gì đó dụ hoặc, hoặc là đủ sức uy h·iếp đến ngươi. Làm cho ngươi dù biết rằng có thể đối mặt Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu tồn tại như vậy, cũng dám liều một phen a.
Tiểu Thế Tôn cũng chỉ là Tàng Thiên lão vương chủ một thanh đao, thanh đao này có cũng được, không có cũng được, không phải Hạo Thiên, thì chọn người khác, hoàn toàn có thể lung lay.
Nhưng ta có một lựa chọn tốt hơn cho ngươi, hẳn là ngươi biết Đào Hoa đại sâm lâm Ma thái tử đi, kẻ từng khuấy động Cổ Hoạ, như vì hắn làm việc, không những hoàn thành tâm nguyện ngươi, cũng không để ngươi thiệt thòi a."
Ngưu Mao nhìn chằm chằm thiếu phụ áo đen, nói: "Lời ngon tiếng ngọt đừng vô ích, một cái chó nhà có tang, bị Hầu tộc cường giả t·ruy s·át ba trăm năm không c·hết, hẳn là có người từ trong bóng tối bảo hộ ngươi. Nói đi, theo hắn, ta được lợi gì ?"
Thiếu phụ áo đen đè nén sát ý, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên tiểu đan, đưa cho Ngưu Mao.
"Đây là ?" Ngưu Mao kinh ngạc.
Chỉ là vừa thấy viên đan này, Ngưu Mao đã giật mình, bởi vì đây là đỉnh tiêm Huyền cấp đan dược, thiên hạ Yêu tộc ngày nay có thể luyện chế đến, chỉ có thể đến từ Luyện Dược Sư Công Hội.
Thiếu phụ áo đen nói: "Tiếp đó, ngươi cứ lẩn tránh một đoạn thời gian, tiểu tử Nhất Dạ kia đã đi đến Binh Các trọng địa."
. . .
Lúc này, ở Trung Châu Cổ Hoạ.
Nhất Dạ Thiên Thu bốn người đã nhanh muốn đi đến truyền tống trận khu vực, ở đây bị canh giữ bởi đội quân của Mộc tộc, bầu không khí sâm nghiêm.
Binh Bộ, mỗi một tộc đều có, nhưng tùy cấp độ. Mộc tộc của Đạo Mộc Yêu Vương, chính đảm đương Binh Bộ trong Cổ Hoạ đại sâm lâm.
Kỉ luật và nề nếp, đều được trung ương này quyết định.
Binh Bộ này, đương nhiên không thiết lập chế độ độc tài, mà là khắp nơi chiêu mộ hiền sĩ, hầu như khắp bảy mươi hai tộc lớn nhỏ đều có mặt.
Mộc tộc Binh Trưởng, là đỉnh tiêm Quân cấp của Mộc tộc, con trai của Đạo Mộc Yêu Vương, Đạo Tư Lệnh.
Tư Lệnh Yêu Quân cũng là người tiếp kiến Dị Thương Yêu Quân đám người, tiễn bọn hắn đi về Binh Các trọng địa.
Ở Trung Châu này, có cao cấp truyền tống trận, có thể đưa vượt địa vực, từ Cổ Hoạ vượt đến xa xôi.
Soạt !
Chỉ một khắc mà thôi, liền đến Binh Các trọng địa !
Ở đây, bị bao bọc bởi từng cây đại thụ lá đỏ, như một dạng tiểu sâm lâm lại như mê trận, ở giữa nơi này có hai tòa vĩ ngạn tháp cao.
Tháp cao giống như chọc trời, t·ang t·hương tuế nguyệt.
Yêu Binh cùng Yêu Các !
Canh giữ nơi này, là một trong những q·uân đ·ội chủ chiến của từng đại sâm lâm, đều thay phiên túc trực, một tháng thay đổi một lần.
Đây cũng không phải cái gì cơ mật, toàn bộ Yêu tộc đều biết rõ, dạng này thực thi giống như nghĩa vụ, là do Tỳ Sa Hoàng ban xuống Hoàng lệnh.
Hoàng lệnh, so Vương lệnh càng đáng sợ !
Hiện tại tuần tra, thình lình là lực lượng q·uân đ·ội của Tàng Thiên đại sâm lâm.
Vì là trọng yếu chi địa, muốn đến nơi này binh sĩ, đều phải từ Yêu Quái trở lên, cho nên nhìn trước mắt từng đoàn Yêu Quái không khỏi khiến người ta giật mình.
Có thể thấy, Tàng Thiên không hổ là xếp thứ hai đại sâm lâm.
Một vị thư sinh nam tử đi đến, hắn nhã nhặn ôm quyền nói: “Chư vị là người của Luyện Dược Sư Công Hội sao ? Ta là Tàng Nhâm, phó phụ trách ở nơi này, tổng phụ trách đang có việc tại thân không thể tiếp đón, cũng mong chư vị thông cảm.”
Dị Thương Yêu Quân tiến lên cùng Tàng Nhâm Yêu Quân giao lưu, lại tiến đến phía dưới hai tòa tháp cao nhìn rõ, càng đến gần càng thấy Yêu Binh cùng Yêu Các đáng sợ ra sao.
Tuy Nhị Bảo kích thước không lớn như Trung Châu Cổ Họa đại sâm lâm cái kia cao vạn trượng thông thiên thụ, nhưng từ Nhị Bảo tỏa ra t·ang t·hương khí tức lại thắng qua gấp nghìn lần hơn, kích thích tò mò tu sĩ.
Dị Thương Yêu Quân quay lại đối với Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Nhất Dạ tiểu hữu, ngươi trước tiến vào Yêu Binh lựa chọn pháp bảo, sau đó mới đến Yêu Các. Tàng Nhâm Yêu Quân sẽ phụ trách dẫn ngươi đi từ đây, chúng ta ba cái lão già sẽ tại bên ngoài chờ sẵn.”
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu hành lễ, Tàng Nhâm Yêu Quân chủ động mời hắn đi theo tiến vào tháp cao.
Thình thịch !
Tim đau nhói !
Vô Danh Kỳ Kinh lần nữa phát sinh phản ứng !
Cảm giác này tuy thống khổ nhưng lại khiến Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt phát sáng, mừng rỡ trong lòng.
Phải biết, tại Luyện Dược Luận Hội ngày đó nắm được chữ Cổ, cho đến hiện tại lần đầu tiên mới lại cảm ứng được tiếp.
Trước đó, mỗi một đêm hắn đều cố gắng mày mò, dùng đủ loại phương thức tra ngẫm Vô Danh Kỳ Kinh, nhưng mọi thứ đều là phí công vô ích.
Hắn nắm được duy nhất manh mối, chính là Luyện Cổ hai thức, Hoán Cổ cùng Trì Ly.
Nhưng vấn đề, ngoài hai thức đó cho đến hiện tại hắn cũng không có điều phát hiện khác, dù cho hắn cố gắng thế nào.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Vô Danh Kỳ Kinh trang thứ nhất ba chữ bên trong, hai chữ đã bị hắn soi ra hiểu được chút ít da lông, duy nhất chỉ còn chữ Binh.
Giờ phút này, ngay tại hắn đạp vào Yêu Binh, Vô Danh Kỳ Kinh bên trong chữ Binh rốt cuộc có biểu hiện khác thường.
Nằm tại ý thức hải của hắn, trước vĩ ngạn tinh thần thể của Dược Vương Nhất Dạ, một đạo quang mang lóe lên, là Vô Danh Kỳ Kinh.
Vô Danh Kỳ Kinh trang sách mở ra, chữ Binh tùy theo chập chờn hư ảo, Nhất Dạ Thiên Thu làm sao không tâm động.
Tàng Nhâm Yêu Quân cảm ứng được chuyện gì, mỉm cười nói: “Nhất Dạ tiểu huynh đệ, ngươi cũng quá ngưu bức a, năm đó ta cũng từng tham gia Luyện Dược Luận Hội nhưng đáng tiếc chỉ đứng hạng mười một.”
Nói đến đây, hắn lại nở nụ cười đắng chát: “Ngay cả tư cách trở thành thành viên công hội cũng không có.”
Nhất Dạ Thiên Thu nghe vậy cũng rơi vào trầm mặc, Tàng Nhâm lại cười: “Không không, hôm nay là ngày vui của ngươi, làm sao ta lại phá vỡ dòng cảm xúc này. Đến, đi theo ta tìm kiếm pháp bảo a.”
Tàng Nhâm Yêu Quân quay người đi, ngay lúc này sâu trong ánh mắt hắn lộ ra một tia hàn mang, lại có mấy phần âm hiểm ánh mắt.
. . .
____
Chuốc xong chương.