Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 22: Khiển Cổ ( Tái Bản )




Chương 22: Khiển Cổ ( Tái Bản )

Thông thường, đối với tồn tại cấp Yêu Vương như vậy, một con Cổ trùng mà thôi, đương nhiên không có lực uy h·iếp, nhưng hiện tại Hắc Hùng Yêu Vương dù sao chỉ là một đạo tinh thần ý chí còn sót lại.

Mà tinh thần ý chí này bề ngoài hùng mạnh nhưng bên trong yếu nhược như vậy, thì là món ăn yêu thích nhất của Yêu Cổ.

Yêu Cổ lực t·ấn c·ông mạnh nhất chính là tinh thần cùng linh hồn.

Hắc Hùng Yêu Vương là hàng thật giá thật Vương giả, đừng nhìn Thần lão tổ đoạn hai chi của hắn, khiến hắn nhục nhã như vậy, lại đi khinh thường.

Dù cho là một đạo tinh thần ý chí của Yêu Vương thì Yêu Quân cấp cường giả cũng khó có thể chống lại.

Nhưng đã qua bốn nghìn năm, tinh thần ý chí của Hùng Trụ để lại dường như bị sát khí cùng phong ấn của Thần lão tổ ma sát phần lớn, cuối cùng đến hiện tại chỉ còn đủ uy h·iếp Yêu Quái, vô cùng suy nhược.

Mà Dược Vương Nhất Dạ tinh thần khổng lồ kia cũng không khá hơn, thật vất vả mới sống lại được, so với đối phương càng kém một bậc, chỉ có thể sử xuất lực lượng cấp Yêu Thú.

Trực diện đối mặt, Dược Vương Nhất Dạ hẳn thua không nghi ngờ !

Hai đạo thân ảnh khổng lồ này, bề ngoài có vẻ kh·iếp người, nhưng thật ra lại là gướm dệt thêu hoa, không có lực đe doạ.

Mà con Yêu Cổ kia mới chính là mối đe doạ, nó đủ trưởng thành, nọc độc có thể uy h·iếp Yêu Tướng, thình lình lại trở thành lực lượng mạnh nhất ở đây.

Hùng Trụ ý thức thể quát lớn: "Nhất Dạ, ngươi lại dám sử dụng loại đồ vật này, cẩn thận một ngày nó phản phệ cắn c·hết ngươi ! Một khi ta biến mất, bản thể lập tức cảm ứng được, ngươi cách ngày c·hết cũng sẽ không xa a."

Mặc kệ lời gào thét của đối phương, ánh mắt Dược Vương Nhất Dạ chỉ nhìn chằm chằm Yêu Cổ.

Toàn thân nó là màu xích hồng sắc, trên thân thuôn đuột, có hai sừng lông trên đỉnh đầu, không khác biệt với sâu nhỏ là bao nhiêu.

Lúc này nó đang bị chặn lại, lơ lửng giữa không trung.

Là Hùng Trụ dùng tinh thần lực cản chế !

Nói đùa, một khi để Yêu Cổ bám thân, tinh thần thể của Hùng Trụ sẽ tan biến nhanh chóng, vô pháp kháng cự.

Thấy đối phương thật không muốn giảng hòa, lại cảm thấy nguy hiểm vô cùng, Hùng Trụ nôn nóng: "Cổ Trùng nhất tộc hầu như không có trong Yêu tộc, toàn bộ Yêu tộc này đều bài trừ nó, bởi vì nó khó quản lý, nó lộng hành ngu xuẩn. Toàn bộ đều bị trục xuất xuống Vô Danh đại vực sống cuộc đời u minh hắc ám.

Ai cũng không biết Cổ Trùng bọn chúng hiện ra sao, nhưng theo ta tìm hiểu tại Yêu Các một cuốn cổ tịch, bọn nó gian xảo cùng âm hiểm vô cùng, trong lịch sử thậm chí sinh ra chí cường, từng đứng đầu thiên hạ a.

Nhất Dạ, ta biết luận thiên phú cùng ngộ tính ngươi chính là đương kim thiên hạ đệ nhất, Thần cùng Đạo Mộc đều không phải là đối thủ của ngươi, cái ngươi cần bây giờ là gì ? Chính là thời gian sau khi sống lại, tu ra đầy đủ lực lượng một lần nữa, mà không phải cùng ta liều mạng a."

Thấy đối phương không nói, Hùng Trụ sinh ra hi vọng: "Bổn Vương không cần nhiều, chỉ muốn ngươi mang hai chi bị đoạn trả lại cho bổn Vương, trong lúc này, ngươi sẽ được ta hỗ trợ hết sức để đạt giải nhất Luyện Dược Luận Hội.

Sau khi ra khỏi đây, bản thể bổn Vương cũng sẽ hết mình giúp đỡ ngươi thăng tiến a."

Dược Vương Nhất Dạ không quan tâm, hai bàn tay kết thành Thập Ấn, lại hoá thành Cửu Thức.



Yêu Cổ giống như bị kích động, toàn thân phát xạ huyết quang, trở nên hung hãn vô cùng, trong tích tắc không nhìn lực cản phía trước của Hùng Trụ.

"Cái gì ! Đó là đồ vật gì ?" Hùng Trụ nhìn thấy cổ kinh kia, buộc miệng hô.

Nhưng đây là thanh âm bình tĩnh cuối cùng của hắn, tiếp theo Yêu Cổ bám thân, nọc độc nhanh chóng xâm nhập vào trong tinh thần thể, tiếng gào thảm pha lẫn loạn trí vang lên.

Yêu Cổ độc, có thể t·ê l·iệt ý chí Yêu Tướng.

Ước chừng trôi qua hai mươi nhịp thở, rốt cuộc toàn bộ tinh thần thể của Hùng Trụ bị thôn phệ hoàn toàn, Yêu Cổ thì nằm yên bất động trên mặt đất, giống như ngủ say.

Trên thân phát ra màu xanh lam lấp loé, giống như một tầng hào quang bao bọc, lộ ra ma mị, huyền ảo.

Từ đầu đến cuối, tinh thần thể của Dược Vương Nhất Dạ không dám buông lỏng, dựa theo Vô Danh Kỳ Kinh mà khiển Cổ, cho đến khi hắn chắc chắn Yêu Cổ đã ngủ say, bởi vì năng lượng Hùng Trụ quá lớn, mới yên tâm thở phào một hơi.

Nuôi Cổ, quả thật có thể bị Cổ phản !

Trường hợp như vậy, trong lịch sử rất hiếm gặp, nhưng không phải không có.

Chí ít, ở khía cạnh này dù cho Hắc Hùng Yêu Vương không nói, hắn cũng sẽ không lơ là chủ quan, nếu không có Vô Danh Kỳ Kinh luyện Cổ bí pháp, hắn cũng không muốn liều mạng như vậy.

Lý do hắn dám cược, bởi vì thức thứ nhất đã thành công.

Thức thứ nhất, Hoán Cổ !

Thức thứ hai, Trì Ly !

Hoán Cổ, cũng giống như tên, có thể gọi Cổ đi vào ý thức hải, biến chỗ này làm nơi sống, xem là Cổ sào cũng không sai.

Về phần Trì Ly, Trì trong gia trì, Ly trong ly thể. Dụng linh lực của bản thân, thông qua Thập Ấn Cửu Thức trong cổ kinh mà khiển Cổ.

"Hắc Hùng a Hắc Hùng, cũng không biết vừa rồi bị diệt sát ý chí có phải hay không toàn bộ tinh thần thể của ngươi, hay là còn tiềm ẩn trong hư vô đây."

Nói, tại hắn diệt sát thành công Hùng Trụ tinh thần thể, bên ngoài cũng đã vang dội từng mảnh thanh âm, bởi vì Nhất Dạ Thiên Thu đã hoàn toàn vấn đỉnh.

Vượt qua trăm bậc thang ! Vấn đỉnh đầu tiên !

Đỉnh sơn là một nơi bằng phẳng giống như bị một kiếm gọt ngang qua, nhìn từ trên cao xuống dưới không thấy khán đài hay ngoại giới, chỉ có trùng điệp, vô tận mây vân huyết khí, khiến người ta cảm giác lạc vào dị giới, hoàn toàn bị cô lập.

Có, cũng chỉ là mười người thí sinh thấy nhau !

Giữa sân có dựng lấy một cái đại đỉnh bằng đồng, đỉnh này ngoại hình tương tự thập đỉnh tại vòng đầu, nhưng có điều lần này khác biệt một chút, đại đỉnh trên thân có một loại khí tức t·ang t·hương mà tuế nguyệt, có điêu kì lạ đồ án, cổ xưa tinh tế.

Chỉ có Nhất Dạ Thiên Thu đứng trước mặt nó, mới đầy đủ cảm nhận được, người khác từ xa nhìn vào lại không hề cảm thấy gì.



"Hảo thủ đoạn a, vậy mà dám mang Thập Đỉnh ra làm vật thí luyện, Thập Đỉnh năm đó ta thế nhưng thèm khát muốn mượn đây, nhưng Tỳ Sa lại nhất quyết không cho, không nghĩ đến hiện tại lại sờ sờ trước mắt."

Nhất Dạ Thiên Thu đi đến đỉnh đồng phía trước, hai mắt nhắm lại, kê sát đầu vào, tay sờ thân đỉnh cảm nhận chất liệu, lấy tinh thần lực dò xét nội bộ trong đỉnh, gương mặt hưởng thụ vô cùng.

Đây là biểu hiện của một tên cuồng luyện dược, là hành vi không thể kiềm chế lại dục vọng.

Trên quan chiến khán đài, đám người đều khó hiểu, Nhất Dạ Thiên Thu đây là muốn làm gì ? Cô đơn đến phát điên ?

Trên lầu cao, nhiều vị đại lão cũng lộ ra thần sắc khó hiểu, tại sao hắn không bắt đầu luyện đan ?

Luyện đan sau đó, liền có thể là người thứ nhất !

Chỉ có Lộc Hứa Tiên, ánh mắt lộ ra hãi nhiên cùng rung động, nhưng thoáng một chút biến mất như không muốn ai phát hiện ra chuyện này.

Chỉ có hắn, người cầm quyền lần này, luận địa vị tại Luyện Dược Luận Hội, chức vụ của hắn còn cao hơn cả ba vị đại lão Tôn Tẫn kia.

Mà cũng chỉ có Luyện Dược Sư Công Hội, là có thể quản lý Thập Đỉnh trong Yêu tộc, đây là Tỳ Sa Hoàng mệnh lệnh. Đối với tất cả người khác, bao quát mấy vị cường giả t trên lầu cao này, đều nghĩ mười cái đỉnh đồng đặt ở sơn đỉnh kia là thập đỉnh ở vòng một.

Nhưng chỉ có hắn là biết, thập đỉnh vòng một chỉ là hàng nhái, ở vòng ba này, mới chính thức là Thập Đỉnh.

Trong Yêu tộc có Thập Đỉnh, trên có thể luyện Thánh đan, dưới có thể trị Đế Quân, câu này là truyền kỳ Yêu tộc.

Mỗi một vị luyện dược sư trên Khấp Huyết Giới đều tha thiết chạm đến, nhưng mấy ai có được vinh hạnh này. Ngay cả "Dược Tổ" Dược Vương Nhất Dạ cũng đều không có chạm qua.

Bởi vì nội ngoại ngăn cách, bên trong Hùng Huyết Bí Cảnh lúc này, nhìn phía trước một đỉnh trong Thập Đỉnh, Nhất Dạ Thiên Thu không ngừng cảm thán.

Thu hồi tâm tình, hắn tập trung vào vấn đề chính, tại trên đỉnh lấy xuống một cái thuỷ tinh cầu trong suốt, đây là công hội chuẩn bị sẵn đồ vật.

Một khối không gian thuỷ tinh cầu !

Khác với không gian giới chỉ, thuỷ tinh cầu loại vật này chỉ là tiện tay chế ra, không gian bên trong rất nhỏ, hầu như chỉ để được chút ít đồ vật mà thôi.

Trong cầu, có tám loại nguyên liệu cùng một tờ đan phương, chỉ cần luyện được phẩm cấp cao nhất liền vượt qua vòng ba, kết thúc phần thi.

Ngay tại hắn đang xem, bên dưới đám người cũng dậy sóng lần nữa, vì có vài vị thí sinh đã lần lượt đi lên bậc thang thứ một trăm, chuẩn bị vấn đỉnh.

Trong đó nổi bật nhất mấy người, là Hắc Thiên, Hạo Thiên, Thiên Mệnh, cùng Tôn La.

Muốn vấn đỉnh, không chỉ cần thực lực tu vi, còn có ngộ tính, kiên trì, tinh thần, ý chí.

Một bậc thang, một thử thách !

Đến lúc này, cũng không ai lại xem thường Tôn La vị này Yêu Thú đến từ Hầu tộc, thậm chí còn đánh giá cao hắn, nói hắn không làm mất mặt lão tổ nhà mình.



Tất nhiên, người vừa nói lời này, liền bị không ít người quát phạt, Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu tồn tại không phải chủ đề bọn hắn có thể tùy tiện cầm ra bàn tán.

Hắc Thiên tu cũng là tinh thần lực, cho nên nhìn về tới trước Nhất Dạ Thiên Thu một chút, sau đó cũng tranh thủ lấy ra đan phương, tiến hành luyện đan, không vì tới sau mà nản lòng.

Hạo Thiên cùng Thiên Mệnh mấy người cũng một dạng, bọn hắn đều có ý chí riêng, không biết bỏ cuộc.

Nhưng có thể thấy, ngoại trừ Nhất Dạ Thiên Thu, không một ai nhận ra đây là Thập Đỉnh trong truyền thuyết.

. . .

Không phải ai cũng có thể làm được tronk vẹn, mười người đến, năm người đi.

Đạp lên sơn đỉnh, chỉ vỏn vẹn năm người, số còn lại gặp phải ngăn trở.

Có không đủ ý chí, bị huyễn cảnh dày vò.

Có không đủ kiên định, gặp phải ác mộng.

Theo Nhất Dạ Thiên Thu ở vòng thứ ba này, trăm bậc thang là thử thách lớn nhất.

Đừng nhìn Nhất Dạ Thiên Thu nhẹ nhõm vượt qua như vậy, hắn không dựa vào đời trước ký ức, cũng không phải tâm cảnh Tâm Như Chỉ Thuỷ kia, mà là thực lực của mình.

Đổi lại một người khác, nếu bị Hùng Trụ tinh thần thể nhập vào e rằng đã bị thôn phệ tinh thần, hoá thành nô dịch.

Chỉ tiếc, Hùng Trụ thông minh quá bị thông minh hại, lại chọn người ưu tú nhất, chạm phải Nhất Dạ Thiên Thu, nếu không e rằng đã có thể giống như kế hoạch của hắn mà làm.

Rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua.

Hắc Thiên cho ra thành phẩm, thượng phẩm Hạo Linh Đan !

Hạo Thiên, trung phẩm Hạo Linh Đan !

Thiên Mệnh, thượng phẩm Hạo Linh Đan !

Tôn La, hạ phẩm Hạo Linh Đan !

Nhất Dạ Thiên Thu, phế phẩm !

Mà phế phẩm, cũng là luyện thất bại.

Không ai nghĩ rằng, hắn lại thất bại.

. . .

____

Chuốc chương xong :D