Chương 2: Hỗn Chiến Dưới Đáy Vực ( Tái Bản )
Mang theo gần vạn năm kí ức cũ, Nhất Dạ Thiên Thu lẻ loi thân ảnh bước đi trên khe nhỏ dưới đáy vực, ở đây mỗi một giây đều rất khó chịu, đặc biệt có một loại nặng trĩu bức người khí lưu như đè nén lên thân thể.
Nếu không phải hắn đã từng thử qua vô số loại độc đan diệu dược, đến nỗi sức chịu đựng hơn xa người khác, e rằng sớm đã mất đi bình tĩnh, hoá điên hoá dại.
"Là vận mệnh ? Là thiên ý ? Liền có thể sắp đặt người khác rơi vào tuyệt cảnh ? Ta không tin thiên ý hay vận mệnh, mệnh ta tự do ta." Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt kiên định, tự nghĩ trong lòng mà đi.
Ngay cả một tia sợ hãi cũng không có, chỉ có không cam lòng cùng phẫn nộ !
"May mắn tiểu tử này chưa từng phục dụng Ban Lan, nếu không cũng không thể hồi phục nhanh như vậy a."
Diệu dụng thần kì như Ban Lan trên lưng Xích Ngô chính là từ Nhân tộc Dược Vương tìm ra, thứ này lần đầu tiên phục dụng thì giống như Thánh dược hiệu quả vô cùng thần kì, nhưng từ lần thứ hai trở đi, lại qua quýt thường thường không có chút tác dụng, lộ ra không đáng một xu.
Đây là Dược Vương Nhất Dạ cáo bố thiên hạ !
Bởi vì năm đó, Xích Ngô bị thiên hạ tu sĩ ráo riết săn bắt, chính là vì lấy quý báu như Thánh dược Ban Lan trên lưng bọn chúng. Cần phải biết, Ban Lan mất, Xích Ngô cũng c·hết, không thể thay đổi.
Không những vậy, lấy Ban Lan sau đó thậm chí có nhiều tên điên còn cố gắng chế tạo nhiều phương thức khác nhau để sử dụng Ban Lan, muốn cho nó có thêm hiệu quả. Tỉ như lấy huyết dịch Xích Ngô trộn Ban Lan, dùng nội đan Xích Ngô nghiền nát với Ban Lan, . . .
Xích Ngô tộc tại các Vô Danh tiểu vực hầu như duyệt tuyệt, cho đến khi Dược Vương Nhất Dạ lên tiếng, việc đồ sát này mới trì hoãn giảm bớt đi.
Nói cách khác, Nhân tộc Dược Vương khác tìm ra cách lấy Ban Lan, khiến Xích Ngô gặp cảnh đồ thán. Chính là nhờ Dược Vương Nhất Dạ đính chính, Xích Ngô tộc mới thoát khỏi nguy cơ diệt tộc.
Ngay lúc này, phía trước cách đó ước chừng năm mươi dặm, chỉ thấy từng cái sáng lung linh Ban Lan xuất hiện, ba cánh có, năm cánh cũng có. Có cái vắt ngang như cắm rễ sống tại trên vách vực, có thì nằm tại đại địa, số lượng ước chừng mười mấy cây hơn.
Một đống Ban Lan rực rỡ, chính là dấu hiệu của một đàn Xích Ngô !
Nhất Dạ Thiên Thu dừng bước, cẩn thận lấy huyết dịch của Xích Ngô cái khi nãy thoa lên quần áo, lại nội liễm khí tức cùng hơi thở, hắn tại vách đá cạnh bên ngồi xuống, nấp vào phía sau tảng đá to lớn để quan sát động tĩnh.
Phải biết, Xích Ngô đặc tính vốn thích hắc ám, lại không tai không mắt, chúng ưa thích chờ đợi con mồi đến gần Ban Lan mỹ lệ, sau đó hiện thân cắn nuốt đối phương, may mắn Nhất Dạ Thiên Thu có đủ bản lĩnh để tránh né mũi nhọn, cái hắn cần chính là lập tức quay đầu rời đi.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị quay lại, một loại cao v·út tiếng kêu vang vội đáy vực, tiếng vọng dội vào vách vực vang đi vang lại giống như không bao giờ dứt.
"Oác."
. . .
"Oác."
Trong bóng đêm mờ mịt, tiếng xé gió vang lên, Nhất Dạ Thiên Thu thân thể như muốn bị cuốn bay ra ngoài, may mắn hắn kịp thời bấu víu tảng đá.
Bên kia bãi Ban Lan cũng rục rịch, đàn Xích Ngô gào thét, cả đàn mười mấy con hướng về Nhất Dạ Thiên Thu bên này lao qua, mỗi một con chí ít đều dài đến năm trượng, đều là Yêu Thú trở lên.
Nhất Dạ Thiên Thu không bỏ chạy, mà là bình tĩnh quan sát thế cục diễn ra, rốt cuộc dưới từng đạo ánh sáng của Ban Lan phát ra, hắn thấy được từng đạo thân ảnh to lớn cùng hỗn loạn.
"Dạ Điểu !"
Trong tiếng phành phạch đập mạnh của vạt áo do cuồng phong thổi qua, Nhất Dạ Thiên Thu kinh ngạc khẽ nói.
Dạ Điểu là giống chim lớn lông đen đuôi én, chuyên môn sống tại Vô Danh đại vực sâu, làm tổ trên vách vực, trời sinh chính là thiên địch của Xích Ngô, số lượng thưa thớt nhưng cường đại vô cùng. Dạ Điểu thường bay thành đàn, hôm nay lại có thể thấy một con đi riêng như vậy, điều này khiến Nhất Dạ Thiên Thu cảnh giác tại trên cao, không biết có còn Dạ Điểu khác đang ẩn nấp đâu đây không.
Vừa rồi lướt qua Dạ Điểu, dựa theo kích thước cùng tốc độ dự đoán, đã đạt đến Yêu Quái tu vi. Đây là dựa vào Yêu tộc hệ thống tu luyện mà nói, bao gồm ba đại cảnh giới Tiểu Yêu, Thượng Yêu và Đại Yêu.
Ở bên trong Tiểu Yêu cảnh có ba cái nấc thang tu luyện bao gồm Yêu Thú, Yêu Tinh rồi đến Yêu Quái, mỗi một nấc thang đều có bốn cái giai đoạn:
Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ - Đại viên mãn.
Nhắc đến Tiểu Yêu, có lẽ hay gặp chúng lăn lộn vào dân gian, dễ bị phàm nhân bắt gặp, loại này ưa thích đùa nghịch hoặc là sống không qui tắc không chịu quản lý, hầu như câu chuyện của dân gian đều có đề cập qua.
Yêu Thú, còn là thú dạng, là nguyên hình không đổi.
Yêu Tinh lại khác một chút, đã có thể bán bộ hoá Nhân hình, nhưng vẫn lộ đầu thú cùng đuôi dài.
Cuối cùng là Yêu Quái, đạt đến giai đoạn này đã có thể đi ngang, là cường giả trong Tiểu Yêu cảnh, bọn chúng vẫn bán bộ hoá Nhân hình nhưng lại chỉnh chu hơn một chút, chỉ còn tai thú nhỏ hay một chút bộ phận thú dạng nào đó.
Cho nên trước mắt con Dạ Điểu có tu vi Yêu Quái này mới khiến Nhất Dạ Thiên Thu quan tâm như vậy.
"Là đơn độc Dạ Điểu hay là còn có con Dạ Điểu khác đang ẩn nấp chỗ tối đây ? Cũng mong câu trả lời là vế đầu tiên a."
Nhất Dạ Thiên Thu rơi vào trầm tư thời gian này, bên kia tảng đá to đã xảy ra đại chiến kịch liệt.
Tiếng kêu thảm vang lên không dứt, cuồng phong điên cuồng gào thét. Chỉ thấy, đơn độc Dạ Điểu dựa vào ưu thế bay lượn lại hoàn toàn chiếm lấy thượng phong, mười mấy con Xích Ngô trong tích tắt đ·ã c·hết đi ba con, thân thể cả ba đều bị mất đi Ban Lan trên lưng, sinh mệnh dập tắt.
Còn lại Xích Ngô hai mắt hóa đỏ, gào thét vang vọng vực sâu, nhưng có một con đứng ở sau cùng vẫn không hề động, nó to lớn vượt trội hơn con khác, trên thân có từng đường nhỏ như dòng nước màu đỏ, giống hoa văn hiện lên trên thân, nhưng lại đứng yên quan sát.
Đây là Xích Ngô đầu lĩnh, cũng là một đầu Yêu Quái. Mà Yêu Quái đã đản sinh linh trí không thấp, giống như nó đang chờ bầy Xích Ngô bào mòn sức lực của Dạ Điểu.
"Oác"
. . .
"Oác"
Dạ Điểu là Yêu Quái, tu vi thắng qua đại đa số Xích Ngô, giống như sói trong bầy cừu đánh đâu thắng đó. Rất nhanh hơn mười con Xích Ngô gục ngã hoàn toàn, toàn bộ Ban Lan trên lưng đều đã biến mất, có thì bị Dạ Điểu nuốt vào trong bụng tiêu hóa, có thì rơi vươn vãi trên mặt đất.
Đầu lĩnh Xích Ngô dài đến mười lăm trượng, thân to như vại nước, trên lưng nó Ngũ Thải Ban Lan nở rộ hào quang chiếu sáng đại địa xung quanh một dặm phạm vi, chiến ý sôi chào.
Nhất Dạ Thiên Thu cẩn thận nhìn qua, Xích Ngô đầu lĩnh cùng Dạ Điểu trực tiếp đối đầu, trong miệng gào thét liên tục, âm thanh điếc tai khó chịu.
Xích Ngô đầu lĩnh phun ra từ trong miệng một dạng tơ đỏ, không phải một sợi mà đến bảy sợi một lúc, như mạng nhện dày đặc, giống như linh xà chặn phía trước đường bay Dạ Điểu.
Tại chiến thắng huy hoàng, Dạ Điểu nhất thời khinh địch, trong lúc bay lượn một cánh lại sượt vào trong đó một sợi tơ đỏ.
Tơ này mang theo kịch độc Xích Ngô !
Độc Xích Ngô dù sao cũng trên hạng đầu của Dược Bảng, cánh Dạ Điểu lập tức biến sắc, v·ết t·hương tuy không lớn nhưng độc tố lại thẩm thấu rất nhanh, dần dần bị hủ hóa.
Do quang mang từ Ngũ Thải Ban Lan trên Xích Ngô đầu lĩnh, có thể thấy cánh chim biến thành màu lục tím, đồng thời vẫn một mực lan tràn ra ngoài bộ phận thân thể khác. Dạ Điểu vừa đau vừa phẫn nộ quá mức, kêu lên một tiếng lại hoá thành một đạo hắc quang, nó bùng lên tốc độ trong nháy mắt đạt đến đại viên mãn Yêu Quái.
Đoạn !
Ngũ Sinh Ban Lan bị phá hủy hơn bảy phần !
"Ngao."
Xích Ngô đầu lĩnh kêu thảm một tiếng, tại đau đớn lúc bộc phát tốc độ cắn vào bắp đùi Dạ Điểu một nhát, kịch độc cộng hưởng với phần cánh b·ị t·hương, Dạ Điểu nửa thân như c·hết lặng, rơi ngã xuống vách đá bên kia.
Xích Ngô đầu lĩnh tình cảnh không tốt hơn, trên lưng năm cánh Ban Lan chỉ cũng còn duy nhất một cánh, sinh mệnh sắp dập tắt hoàn toàn.
"Thật đáng sợ độc tố." Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng cảm thán một tiếng.
Hắn nhớ lại con Xích Ngô cái tu vi Yêu Thú ban đầu, nếu hắn không kịp thời giả c·hết, e rằng hạ tràng cũng là tương tự Dạ Điểu.
Động !
Chỉ thấy Xích Ngô đầu lĩnh vùng vẫy cố gắng bò từng chút một về phía Dạ Điểu đang nằm, trên thân nó màu đỏ phát quang hoa văn lộ ra nổi bật.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này từ sau đá lớn đi ra, bình tĩnh nói:
"Xích Ngô đầu lĩnh, ngươi là muốn thực huyết, nuốt nhục Dạ Điểu bù đắp tổn hại Ngũ Thải Ban Lan sao ? Khó trách, dù sao Dạ Điểu đã nuốt quá nhiều Ban Lan khác, nói nó là một viên đại dược di động cũng không sai."
Nghìn năm về trước, thiên hạ tôn sùng Nhất Dạ làm Dược Vương, có thể thấy hắn hình tượng cỡ nào tốt đẹp. Nhưng cái này chỉ là hắn bề ngoài, chỉ có thật sự là bằng hữu mới biết, Dược Vương Nhất Dạ tính cách như thế nào.
Luận tài trí, không thua kém ai, mưu mô tài tính.
Luận thực lực, võ đạo không tầm thường, tinh thần lực xuất chúng, kiến thức uyên bác nắm trong tay công pháp cùng đan dược nhiều vô số kể.
Nhưng thú vị nhất, chính là ai cũng không nghĩ đến, rất vô sỉ lại yêu thích hạ lưu.
Hạ lưu phá thiên, đệ nhất thiên hạ !
Vô sỉ, cũng đệ nhất thiên hạ !
Hắn không chỉ là tôn kính luyện dược sư, còn là một tên điên luyện độc, nếm độc, thử độc, luyện thành Bách Độc Bất Xâm chi thể.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người phát ra, Xích Ngô đầu lĩnh giật mình quay đầu, nó bản năng cảm thấy nguy hiểm liền muốn bỏ trốn.
"Bỏ trốn ? Khó trách, chỉ còn một cánh Ban Lan trên lưng a. Đừng lo, ta chỉ là một kẻ qua đường, đổi lại ngươi là ta lúc này, ngươi có hay không thôn phệ ta đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nghiêm túc nói, trong tu luyện đại đạo, muốn càng cường đại, muốn bước tiếp về phía trước, cần phải đạp qua biển thây mưa máu mà đi.
Không thể luận cái gì đúng sai, luận cái gì thiện ác, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ. Nhất Dạ Thiên Thu tin tưởng, nếu mình nằm đó, hẳn phải c·hết không nghi ngờ.
Xích Ngô đầu lĩnh gượng ép quật đuôi lớn một đòn về phía Nhất Dạ Thiên Thu, muốn hù doạ đuổi đi đối phương.
"Chậc chậc !"
"Không vội, không vội."
Nhất Dạ Thiên Thu cảm thán một tiếng sau đó lách mình qua Xích Ngô đầu lĩnh đi đến Dạ Điểu vị trí đang nằm, hai ngón tay đặt tại ức ngực Dạ Điểu xem mạch.
"Kinh mạch đang suy yếu do độc tính ăn mòn, chân trái hoàn toàn bị hủ hoá, cánh phải cũng tương tự. Xem ra, ngươi so với ta lúc trước cũng thảm không kém a."
"Ta sẽ lấy hết thảy, thế nhưng mọi thứ đều là nhờ có ngươi, cho nên cứu ngươi một mạng xem như trả lại ơn này."
Nói xong, Nhất Dạ Thiên Thu lấy tay xé mở hai đoạn áo vải, hắn tuần tự xiết mỗi đầu vải vào cánh cùng chân b·ị t·hương của Dạ Điểu, muốn ngăn ngừa độc tính tiếp tục theo máu phát tán.
Sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu tại mặt đất nhặt hết thảy Ban Lan cánh hoa rơi, đây là một phen tài phú không nhỏ.
Nhất Dạ Thiên Thu tiếp đó bỏ một ít cánh hoa Ban Lan vào miệng, nhai thành bã thuốc đắp vào Dạ Điểu hai chỗ v·ết t·hương, sau đó ngoảnh đầu nhìn về Xích Ngô đầu lĩnh.
_____
Cầu đề cử truyện a !!