Chương 1: Đại Cấm Thuật - Hiến Tế ( Tái Bản )
"Hộc."
Tại một khe rãnh nào đó trên Khấp Huyết Giới, sâu dưới đây quanh năm không thấy ánh sáng, ngày cũng như đêm tối tăm cô tịch.
Lúc này dưới rãnh sâu, trên mặt đất nằm đó một đạo nhân ảnh, hắn đang thoi thóp trên vũng máu, không biết chuyện gì đã xảy ra, tay phải cùng chân trái đều bị gãy, trên người v·ết t·hương ma sát chi chịt, máu chảy ướt đẫm sam bào trông rất thê thảm.
"Hộc . . . hộc . . ."
Tay trái của hắn rê trên mặt đất, lấy ý chí cuối cùng của mình phát thảo ra từng đường máu nhỏ.
Nếu có người ở đây, sẽ thấy đây là một vòng tròn thập giác lẫn lộn, hoa văn khó hiểu kì lạ, rốt cuộc không biết bao lâu hắn dừng tay lại, lòng bàn tay chạm thẳng trung tâm, dùng một hơi cuối cùng từ trong lòng gào thét mà ra:
"Tiểu nhân . . . kính dâng . . . hồn cùng xác. . khụ . . . cho . . . khụ khụ . . . cho . . . Dược Vương . . . Nhất Dạ đại nhân."
Lời này nói xong, hắn không còn chịu đựng được nổi, buộc phun một ngụm tinh huyết cuối cùng, toàn bộ sinh khí giống như bị vòng tròn hút cạn.
Đây là đại giới bỏ ra của đại cấm thuật !
Không gian trở nên cực kì yên tĩnh, lộ ra cảm giác thâm uyên đáng sợ tăm tối mà cô tịch.
Thời gian một hơi thở trôi qua.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
. . .
Mười tám hơi thở qua đi.
. . .
Chín chín tám mươi mốt lần sau đó, vốn dĩ đã mất đi sinh mệnh thân thể, bỗng nhiên bị một cỗ vô hình lực lượng nâng lên giữa không trung, mà ngay tại dưới đất là vòng tròn bằng máu.
Huyết quang ẩn ẩn hiện lên trên đường viền máu của vòng tròn !
Vù . . . vù . . .
Giữa vực sâu tĩnh mịch lại nổi lên gió lớn, gió lớn hoá thành cuồng phong gào thét điếc tai, giống như tiếng gào của lệ quỷ, lại như ma chu quỷ gọi thê lương đáng sợ.
Huyết quang ngày càng mạnh, vòng tròn bắn ra màu đỏ quang mang, toả ra khí tượng âm trầm mà lãnh túc, khiến chúng sinh sợ hãi.
Tỉnh !
Chỉ thấy người đ·ã c·hết đột nhiên mở mắt, ánh mắt này thâm thúy như vũ trụ lại có vô tận t·ang t·hương tuế nguyệt.
Dược Vương Nhất Dạ trọng sinh sống lại !
"Đây là ? Vô Danh vực ?"
Suy nghĩ đầu tiên của hắn, chính là bản thân ở đâu, vì sao còn sống ?
"Không nghĩ tới ta còn có thể sống lại theo cách này, đại cấm thuật này làm sao có thể cứu được ta ?"
"Hiến tế này, cần có huyết mạch mới có thể thực hiện, nói cách khác hắn là con cháu của ta ?"
Lúc này, vòng tròn máu đã khô sạch, huyết dịch cũng biến mất, chỉ còn lại đang nằm bẹp trên đất Dược Vương Nhất Dạ.
"Ừm ?"
Đợi đến khi hắn cố gắng ngồi dậy, mới thấy từng dòng kí ức bắt đầu chảy vào não hải của mình.
Là của người hiến tế !
"Thì ra là Thiên Thu, tiểu huynh đệ đáng thương này mệnh cũng thật khổ ! Nếu ngươi đã lấy đại cấm thuật hiến tế bản thân triệu gọi ta, bổn Vương tất chu toàn cho ngươi ! Thù của ngươi bổn Vương sẽ trả giúp, an nghỉ đi a."
Dược Vương Nhất Dạ gắng gượng ngồi dậy xếp bằng điều tức, chân tay bị gãy khiến hai đầu lông mày của hắn xoắn lại, rốt cuộc hắn cũng ngồi vào thế xếp bằng.
"Ùm, Bán Yêu huyết mạch, lại còn là cấp thấp nhất mấy loại yêu chủng huyết mạch."
Dược Vương Nhất Dạ nhắm lại hai mắt, đang tại điều tức cùng tinh tế cảm nhận bộ thân thể này, đồng thời dung hợp người hiến tế hết thảy kí ức cũ, bằng vào đời trước Dược Vương lịch duyệt hắn còn có thể thấy rõ tiền thân nguồn gốc Bán Yêu.
"Bổn Vương nhân sinh kiếp trước gọi là Nhất Dạ, ngươi cái này người mệnh khổ gọi là Thiên Thu. Như vậy đi, ta lấy hai bên ghép vào, coi như tưởng nhớ ngươi, từ nay tung hoành thiên hạ xưng Nhất Dạ Thiên Thu."
Nói, Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt vô cùng kiên định, hắn lúc là Dược Vương không tu võ chỉ luyện đan, tài năng xuất chúng được thiên hạ xưng bái vạn năm có một thiên tài trẻ tuổi Dược Vương, là Nhân tộc đại tiên hiền. Nhưng cũng chính vì thiếu sót võ đạo, hắn bị khinh bỉ cùng t·ruy s·át lúc kia, chỉ bó tay chịu trận, không sức phản kháng, để rồi táng thân tại đệ nhất cấm địa Vô Danh Sơn.
Nếu thiên địa cho hắn thêm một cơ hội, hắn làm sao không sửa lỗi lầm ?
Hắn ngước nhìn xung quanh, đánh giá một chút tứ phía màn đêm, mặc dù không thấy được nhiều, nhưng bằng không khí, cảm giác, kinh nghiệm mà định luận:
"Đây là Vô Danh tiểu vực, nói sâu cũng không sâu, nói cạn cũng không cạn, tiểu tử này rơi từ trên kia xuống lại không phanh thây mà c·hết. Xem ra, bình sinh lúc hắn cũng có một chu tu vi hộ thân a."
"Trước tiên đi ra cái này Vô Danh tiểu vực, lại tính tiếp."
Trên thế giới này, lấy Vô Danh Sơn là đệ nhất đại sơn, nó rộng lớn không biết bao nhiêu dặm, cao cũng không biết bao nhiêu, dù cho đứng cách rất xa cũng có thể thấy bóng dáng to lớn của nó.
Vô Danh Sơn quá lớn, càn quét đại địa từng tầng đất đai tạo ra trên Khấp Huyết Giới từng đạo rãnh sâu hun hút xuất hiện khắp nơi.
Rãnh lớn, giống như đại thâm uyên tối tăm, đáng sợ nhất, gọi Vô Danh đại vực.
Trong khi đỡ hơn một chút, không đến nỗi sâu thẳm, gọi Vô Danh tiểu vực.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này lấy b·ị t·hương không nặng tay trái xé mở vạt áo từng miếng vải, hòng cố định lại tay phải cùng chân trái đã gãy, hắn vẻn vẹn chỉ hơi nhướn mày một chút với mấy thương thế như vậy.
Bởi vì kiếp trước, để có được Dược Vương thân phận cao quý như vậy, hắn cũng phải từ nhỏ bé nhất đi lên, cái gì khổ cũng từng trải qua, độc liệu đều nếm thử, gãy tay lìa chân chỉ là cảm giác nhẹ với hắn.
Thậm chí, từng rất nhiều lần, hắn xém chút nữa bán đi cái mạng chỉ vì một loại nào đó cổ dược hoặc bởi vì nghiệm đan.
Trải qua đủ nhiều, sớm đã quen !
Sau khi băng bó xong, lợi dụng chút ít sót lại tu vi của tiền thân Thiên Thu, hắn cố gắng thổ nạp vận công, lấy linh khí ít ỏi dưới đây thúc đẩy toàn thân quá trình trao đổi chất, nếu thành công hắn ít nhất có thể tại thời gian ngắn này dễ dàng sinh hoạt hơn, sớm ngày hồi phục thương thế.
Thương thế ổn, mới có thể hi vọng rời khỏi nơi này.
"Chậc, thân thể này quá yếu nhược, hầu như quanh năm đều rơi vào trọng bệnh, đến nỗi kinh mạch hầu như tán loạn. Hắn cũng không biết cái gì là tu luyện, may mắn có Yêu tộc huyết mạch chảy bên trong da thịt, mới có được chút ít tu vi."
"Phốc."
Huyết mạch loạn nhịp bởi vì v·ết t·hương quá nặng, tình hình càng trở nên mất kiểm soát, huyết dịch giống như mưa phun phè phè đi ra.
"Thật vất vả mới sống lại, bổn Vương chằng lẻ phải c·hết lần nữa sao ?" Nhất Dạ Thiên Thu cười khổ, đáy vực không ánh sáng này, đã đủ khiến một người bình thường rơi vào đản trí điên dại, hao phí đại lượng huyết dịch càng khiến người ta đầu óc choáng váng.
Có thể một mực bảo trì bình thản mà không phát điên, đã thấy Nhất Dạ Thiên Thu tâm tính rất trầm ổn.
Chính lúc tuyệt vọng này, Nhất Dạ Thiên Thu phía xa xa phía trước mặt, xuất hiện một đóa hoa mỹ lệ, như ban lan đồng dạng phát ra bạch ngân quang mang rất mê hoặc.
Đời trước, làm Dược Vương tồn tại, hắn cái gì thảo dược linh dược quý hiếm đều từng thấy, cho nên tập riết thành quen không còn cảm giác, nhưng cũng chính vì hiểu biết như vậy Nhất Dạ Thiên Thu không thấy sợ hãi, ngược lại vui mừng kích động.
Hắn biết cái gì đang đến.
Ở một nơi quanh năm đều là hắc ám, sẽ không có cái gì kỳ trân dị thảo có thể sinh sống phát triển, bởi vì linh khí quá ít, ở đây chỉ có lệ khí cùng tà khí, hàn khí thậm chí chướng khí mấy loại âm u lãnh túc chi khí.
Bây giờ tự xuất hiện một cái đẹp đến mê ly linh thảo, là chuyện rất kì quái, chính là dấu hiệu của nguy hiểm.
Nhất Dạ Thiên Thu nhắm mắt liễm tức giống như giả bộ c·hết đi, trong lòng lại vui vẻ nói: "Không nghĩ đến ở đây lại gặp được Tam Sinh Ban Lan, xem ra trời không tận đường ta a."
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, linh thảo đẹp mắt đã đến trước mặt hắn, lúc này linh thảo bỗng phát ra càng mạnh quang mang, chiếu sáng một vùng không gian xung quanh đại địa.
"Gào."
Mới thấy, linh thảo này thì ra cắm trên lưng một con Xích Ngô, Xích Ngô toàn thân đỏ sậm, dài đến năm trượng, trên thân trăm vuốt nhìn rất đáng sợ.
Xích Ngô tộc, bằng vào linh thảo trên lưng, hòng mê hoặc con mồi tìm đến sau đó cắn nuốt hết thảy.
Xích Ngô tại Vô Danh rãnh sâu không ít, đại đa số đều rất hung tợn, đặc biệt không mắt không tai, sống bằng cảm ứng chuyển động mà bắt con mồi.
Khác với giống đực, Xích Ngô cái lại ưa thích bắt lấy con mồi tha về tổ để lưu trữ thức ăn, hoặc là để con non ăn lấy. Xích Ngô cái mang trên lưng Tam Sinh Ban Lan, mà Xích Ngô đực lại là Ngũ Sinh Ban Lan. Có lẽ giống, chính là toàn bộ Ban Lan đều phát sáng, rất mỹ lệ.
Trước mắt con Xích Ngô này, trên lưng Ban Lan chỉ có ba cánh, chính vì vậy Nhất Dạ Thiên Thu mới có vẻ mừng rỡ không thôi, nói rõ còn có hi vọng.
Cũng vì vậy, trước khi Xích Ngô cái phát giác, hắn đã nhắm mắt liễm tức, hoàn toàn giả c·hết.
Thành công !
Xích Ngô khì khè một tiếng tưởng rằng con mồi đã mất đi phản kháng, liền bắt đầu phun ra đỏ như màu máu sợi tơ quấn lấy Nhất Dạ Thiên Thu thân thể, lại đặt hắn lên lưng rời đi, giống như định mang về tổ.
Giống như dự đoán, đây là đặc tính của giống Xích Ngô cái.
Đi được một lát, Nhất Dạ Thiên Thu tay trái chuẩn bị từ trước phá vỡ tơ đỏ, hai mắt chậm rãi mở mắt, khôi phục nhịp thở, tuy nhiên vẫn liễm tức.
Một vị Dược Vương, muốn liễm tức che giấu người khác, luôn có cách dù có rơi vào tình cảnh thế nào !
Nhất Dạ Thiên Thu cắn chặt hàm răng âm thầm nhích đến từng chút một, dùng sót lại sức lực, một hơi chụp về trên lưng Xích Ngô đóa Tam Sinh Ban Lan.
"Gào."
Xích Ngô giật mình, giống như biết mình mắc lừa, liền gào thét giận dữ, nó trong miệng phun ra lượng nhỏ độc tố muốn quay người cắn c·hết con mồi, chỉ là không kịp đợi nó quay lại, Nhất Dạ Thiên Thu đã bứt ra tận gốc rễ Tam Sinh Ban Lan.
Linh thảo mất, sinh mệnh cũng tàn.
Xích Ngô kêu thảm lên một tiếng, gục ngã mà c·hết.
Đây là điểm yếu chí mạng, nghe nói Xích Ngô tại đáy Vô Danh vực, nhỏ thì một trượng, lớn có đến hai mươi trượng, đản sinh linh trí không thấp, lại chứa độc tố đáng sợ. Dựa vào Dược Bảng trong Nhân tộc, Xích Ngô đều xếp vào mười vị trí đầu độc tố, trong đó nổi bật nhất của Xích Ngô chính là thọ nguyên, trừ phi trên lưng Ban Lan bị hái đi, thông thường tuổi thọ ít nhất đều là ba trăm năm trở lên.
Nhất Dạ Thiên Thu thở phào một tiếng nhẹ nhõm, chân trái vốn đã gãy, vừa rồi nhảy lên rớt xuống v·a c·hạm khiến v·ết t·hương càng trầm trọng, máu chảy như thác đổ, khuôn mặt kiềm nén đến tái nhợt.
Nhất Dạ Thiên Thu vội ném Tam Sinh Ban Lan vào miệng, nhai thành bả nhỏ sau đó đắp lên trên người từng chỗ nhỏ v·ết t·hương, đại đa số đều dùng trên chân trái cùng tay phải đã gãy.
Bởi vì là người luyện đan, cho nên dễ dàng biết được Xích Ngô là một bài thuốc quý, mà quý giá nhất chính là Ban Lan trên người nó, có thể so như cấp cao linh dược, diệu dụng tức thì.
Chỉ thấy hiệu quả hiện ra, v·ết t·hương trên thân hoàn toàn lành lại, đoạn cốt tay chân cũng khôi phục bảy thành, vô cùng thần kỳ.
"Không hổ danh là thuốc quý khiến người ta tranh giành sống c·hết a. Tuy nhiên, dụng một lần hai lần thì tốt, càng dụng nhiều lại càng vô tác dụng thậm chí sinh ra phản phệ độc tố, bằng không Xích Ngô nhất tộc sớm đã tuyệt chủng trên thế gian."
Tam Sinh Ban Lan cùng Ngũ Sinh Ban Lan đều có như nhau công dụng, Xích Ngô niên kỉ càng lớn, tu vi càng cao tác dụng linh thảo trên lưng cũng liền càng thần kì.
Nhưng khắp Khấp Huyết Giới này, mấy ai đã từng sử dụng qua Xích Ngô Ban Lan, quá khó kiếm mà lại nguy hiểm. Bởi vì ai lại dám nhảy xuống Vô Danh vực bắt Xích Ngô ?
Nhảy xuống thì dễ, nhưng lên thì khó.
Ai biết chưa dưới kia thâm uyên đen tối có cái gì đồ vật đáng sợ chờ sẵn ? Có chắc chắn chỉ là Xích Ngô ? Hay còn cái gì đáng sợ sinh linh khát máu ?
Nhưng, cũng có không ít người chê mệnh dài, từng thống kê được Xích Ngô thông thường đều đi thành đàn, ngẫu nhiên mới có thể bắt gặp một con đi lẻ, bọn chúng tu vi yếu là Yêu Thú, mạnh nhất đều đạt đến Yêu Tướng thậm chí Yêu Quân cấp bậc.
Phải biết, Quân cấp đã là cường giả, có được riêng mình lãnh địa.
Bằng vào v·ết t·hương trở tốt, Nhất Dạ Thiên Thu đã có thể thoải mái hoạt động gân cốt, không còn một bộ dạng đi không nổi, chỉ có thể ngồi chờ c·hết kia.
"Xích Ngô tiểu oa, bổn Vương cũng không muốn hại ngươi, chỉ là ta bất đắc dĩ không còn cách khác. Cho nên ta sẽ cố gắng tận dụng hết thảy, không để ngươi phí phạm a." Nhất Dạ Thiên Thu vuốt vuốt đỉnh đầu Xích Ngô một cái nói.
"Xích Ngô độc có thể dùng để gia trì, Xích Ngô thân có thể dùng làm giáp, vuốt Xích Ngô thì làm binh khí."
"Đáng tiếc, đầu này Xích Ngô chỉ là Yêu Thú, trong miệng sợi tơ đỏ cũng chưa có nhiều, nếu không liền có thể lấy được không ít phòng thân."
Nhất Dạ Thiên Thu nhặt lên đá nhọn bên đường, đập đoạn hai cái móng vuốt Xích Ngô, một cái xem như chiến kiếm cầm tay, một vuốt bị hắn móc rỗng ruột sau đó vắt trên lưng mang đi.
Hắn lại triết số lượng lớn nọc độc từ Xích Ngô, lượng độc này ngoại trừ tẩm lên vuốt cầm trên tay, đại đa số đều bị bỏ vào vuốt Xích Ngô rỗng trên lưng dự trữ.
. . .
_____
Xin chào, đây là bộ truyện do tác Việt [Lão Họa] viết, hố này có lẽ rất sâu, xin hãy cân nhắc trước khi nhảy.
Cảm ơn độc giả đã đọc truyện của ta.
Chú thích một số từ :
Xích Ngô: con Rết