Chương 152: Thú Tướng Đại Viên Mãn
Chương 152:
Cổ Hoạ đại sâm lâm chia làm ngũ châu, Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu cùng Bắc Châu và Trung Châu.
Nhất Dạ Thiên Thu từ đầu đến bây giờ đều thân hãm Tây Châu, Thanh Lộc Thành hay Tam Giác Chi Địa, Nội Phủ hay Ngoại Phủ chung quy đều là thuộc Tây Châu.
Mỗi một châu đều rộng đến mấy trăm nghìn dặm, cho nên Cổ Hoạ đại sâm lâm mới xứng đệ nhất đại sâm lâm trong hàng ngũ của Ngũ Đại Sâm Lâm.
Nhìn trong tay huyền lam ngọc, hắn lâm vào trầm tư: "Phế Đô, chưa từng nghe qua a. Nhân tộc năm đó có Lục Thành Nhất Đô, Nhất Đô là vì Đế Đô mà xưng. Tình Minh Yêu Thần truyền thừa nếu như có tồn tại thật, hẳn là nằm ở Phế Đô, cái này huyền lam ngọc thật là từ Tình Minh Yêu Thần truyền thừa ?"
"Yêu tộc có Phế Đô sao ? Năm đó ta tự tin hầu như khắp Yêu Địa hay Khấp Huyết Giới đều tự xưng du ngoạn qua một lần, hiểu rõ thiên vạn địa thế a. Nhưng vì cái gì chưa thấy qua Phế Đô ?"
"Ừm, chẳng lẽ giống Kim Thiên Môn bên trong cái kia Kim Sào ? Đều là bí địa ? Nghe nói Cổ Hoạ có duy nhất một toà lục địa bị tách rời khỏi Yêu Địa, bị Thiên Hà cô lập, ta dường như ít có đi qua. Chẳng lẽ Phế Đô thật nằm ở đó ?"
Duy nhất một cái lục địa trong lời hắn, chính là Đông Châu Cổ Hoạ, nơi Thử tộc ngự trị, bị Yêu tộc tu sĩ xem là cấm loạn chi khu, đày ải chi địa.
Đông Châu Cổ Hoạ, đều bị thiên hạ đồn là cái thứ sáu đại sâm lâm, bởi vì nó không chỉ đơn giản là một mảnh lục địa. Mà ở đây còn có đủ loại bí cảnh, tàn tích chưa bị khai quật, thậm chí có người nói Cổ Hoạ đại sâm lâm tiên hiền hầu như đều mang truyền thừa một thân đặt tại nơi này.
Cổ Sử từng đề, Cổ Hoạ đại sâm lâm từng ra đời không chỉ một vị Yêu Thần !
Nhưng hết thảy, chỉ bị thế nhân thiên hạ tu sĩ xem là truyền thuyết, không đáng để tin tưởng.
Duy nhất lối đi đến Đông Châu, là phải thông qua Trung Châu trùng động, toà trùng động này là bị Mộc tộc quản lý. Mộc tộc, từ trước đến nay đều lấy trung lập làm khẩu hiệu, là con cháu của Đạo Mộc Yêu Vương, trên được yêu mến dưới được kính trọng.
Mộc tộc, mới là chân chính ẩn dật đại tộc, không tranh với đời, không oán với dân, hoàn toàn rất ít lộ diện.
Hiện tại, Đông Châu chi địa còn là xa lắc xa lơ đối với Nhất Dạ Thiên Thu, hắn tu vi dù sao cũng chỉ là Yêu Quái. Tiểu Yêu cảnh tu sĩ, dám đến Đông Châu nhúng tràm liền bị ăn cả thịt lẫn xương lúc nào không hay !
. . .
Nhất Dạ Thiên Thu sau khi lẩn vào Ngoại Phủ Chi Lâm sầm uất, cũng không lập tức trở về Ngoại Phủ, mà tại đâu đó trong sâu thẳm rừng già này tìm lấy một chỗ ẩn nấp.
Nhìn trên tay huyền lam ngọc, hắn chỉ thở dài một tiếng lại đi vào Hắc Quan Tài.
Trong Hắc Quan Tài, mảnh kia Ngũ Hành Thổ Nhưỡng bây giờ lại bắt đầu có sinh khí. Thấy Nhất Dạ Thiên Thu đi tới, Hoa lão đầu không khỏi khom mình hành lễ.
Lão nhìn về phía căn linh thảo màu đỏ phía thổ nhưỡng, kinh nghi: "Chủ tử a, vì sao không đem Tình Minh Thảo cũng cắm tại nơi này trồng chung đây, Ngũ Hành Thổ Nhưỡng diệu dụng vô tận, thuộc về ngũ hành linh vật nếu như cắm vùi trồng vào đều có thể mang đến vô tận chỗ tốt a."
Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: "Ha hả, ta còn tưởng lão tử ngươi là tính ăn lấy chúng a."
Hoa lão đầu chân thân là Hoa Tử Kiếp. Nhất Dạ Thiên Thu đời trước từng đích thân trồng qua cho nên biết rõ loại thực vật này. Hai chữ "Tử Kiếp" chính là vì có thể độ lôi kiếp mà sinh !
Lôi kiếp có bảy sắc độ, xích cam kim lục lam chàm tử. Trong đó tử sắc lôi kiếp chính là cao cấp nhất lôi kiếp mà tu sĩ phải chịu, cao hơn tử kiếp lôi, cũng chỉ có Tử Sắc Lôi Long kiếp nạn.
Hoa Tử Kiếp có tên này, là vì nó trời sinh đã có thể vượt qua tử kiếp. Hoa Tử Kiếp vốn dĩ là thiện tính thực vật, cho nên mới sống rất lâu, không có sát tính, không có nhân quả triền thân nên dễ dàng độ tử kiếp lôi.
Hoa lão đầu bây giờ đã không còn là thiện tính thực vật, bởi vì thiện tính, tất không tranh với đời, không đi ngược lẽ thường thiên lý. Một khi bước vào con đường tu luyện, liền xem như phá bỏ thiện tính, nghiệp ác gia thân, trở th·ành h·ung tính thực vật.
Hoa lão đầu nghe được, biết là đùa giỡn, buồn nói: "Chủ tử ngài không biết a, Tình Minh Thảo hàn khí quá nặng, con sông nhỏ lão nô đào ra câu cá sớm bị hoá thành băng a. Toàn bộ thuỷ ngư c·hết hết, đau lòng c·hết ta a !"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Hết cách, Bát Nhã Căn còn quá non, Tình Minh Thảo lại sớm trưởng thành. Một khi để chúng nó cắm rễ cùng thớ đất, trong sớm muộn Bát Nhã Căn sẽ bị Tình Minh Thảo rút c·hết không nghi ngờ."
"Hồ nhỏ bên kia ta sẽ nghĩ cách đền bù cho ngươi, bây giờ ngươi thay ta liên tục giá·m s·át Tình Minh Thảo a. Nó sớm sinh ra linh trí, đừng để nó ảnh hưởng thứ khác."
Hoa lão đầu gật đầu, sau khi rời đi, Nhất Dạ Thiên Thu mới cho gọi Đoạ Lạc Thố cùng Cửu Anh tới. Hai tiểu thú này giống như hai hài tử, vui cười từ xa cho đến bên này, gặp Nhất Dạ Thiên Thu thần sắc nghiêm trọng Đoạ Lạc Thố mới nghiêm túc.
Nó đi một vòng lại một vòng quanh Nhất Dạ Thiên Thu, vừa tắc lưỡi vừa thở dài: "Nhanh như vậy liền trở thành Yêu Quái ? Ngươi tốc độ tu này cũng quá biến thái đi, lão hắc ta không ngừng nghỉ giờ khắc nào cũng mới thành Yêu Tinh a."
Cửu Anh thân hình cực kì bé nhỏ, bị Nhất Dạ Thiên Thu bế lên xoa đầu. Hắn nhìn Đoạ Lạc Thố một chút, mới nói: "Tiểu Hắc, ngươi phá vào Yêu Tinh cảnh, có nhớ lại thứ gì sao ?"
Đoạ Lạc Thố trố mắt: "Nhớ ? Nhớ cái gì a ? Tiểu tử ngươi đang hỏi ta sao ? Bản toạ chính là Đoạ Lạc Thần Tôn, từng dẫn đầu hàng vạn thiên binh thiên tướng Thiên Đình xông vào Hoàng Tuyền đánh cho long trời lở đất a."
Nhất Dạ Thiên Thu hai đầu lông mày chau lại, sau lại thở dài lắc đầu. Đoạ Lạc Thố giận dữ: "Ngươi thái độ đó là gì ? Hừ, tin hay không bản toạ diệt ngươi cửu tộc !"
Nhất Dạ Thiên Thu nghe vậy, ánh mắt lẫm lẫm trừng lớn nhìn nó. Nó không khỏi co rụt đầu, bỉu môi: "Đùa một chút a !"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Đoạ Lạc Thố nhất tộc tại trong Cổ Sử miêu tả có nói từng xuất sinh Yêu Thần. Ngươi con này Đoạ Lạc Thố lần đầu xuất hiện sau mười vạn năm tuyệt tích, như xuất hiện đến Thố tộc tại Nam Châu Cổ Hoạ, hẳn làm kinh động không nhỏ đến thiên hạ tu sĩ a."
Đoạ Lạc Thố bỗng nhiên rùng mình, lắc đầu liên tục: "Ngươi đồ xấu xa này a, còn có âm mưu gì với thân thể ta đây. Tốt xấu bản tôn cũng là Thần Tôn, từng đứng lên bảo vệ cho ức vạn chúng sinh tránh khỏi một trận giông bão. Ngươi Tiểu Yêu này làm sao tựa như lại muốn đem ta bán đi đồng dạng a !"
Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: "A, là ta không để tâm tới suy nghĩ ngươi rồi sao. Nghe nói Thố tộc công chúa là đệ nhất mỹ nữ ở Cổ Hoạ đại sâm lâm này, nếu như ngươi thật đến đó, bằng cổ xưa cao quý huyết mạch dòng dõi của ngươi, nói không chừng sẽ khiến nàng mê mẩn đây."
"Thôi, không bàn đến nữa a. Là ta không chu toàn suy nghĩ a."
Đoạ Lạc Thố một khuôn mặt vểnh muốn lên trời, vốn dĩ tính đắc thắng lên mặt, lại nghe đệ nhất mỹ nữ bốn chữ này. Tâm không khỏi nhảy một cái, vội nói: "Cái gì, đệ nhất mỹ nữ ? Công chúa Thố tộc sao, đến, mang bản tôn đến đó a. Dòng dõi ta cỡ nào cao quý, cần mau chóng truyền thừa xuống a, nếu như mai một đi lúc kia ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ a !"
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, túm lấy cổ sau nó nhấc lên mà mỉm cười: "Như vậy trước hết phải mau chóng tu luyện, chí ít phải đạt Yêu Tướng cảnh, mới có cơ sở đi đến Thố tộc cưới vợ a."
Đoạ Lạc Thố vội vã kéo theo Cửu Anh chạy đi, liên miệng đòi tu luyện, mà nó ghét cô đơn, cho nên cũng bắt Cửu Anh ngây thơ cùng một chỗ tu luyện theo.
Nhất Dạ Thiên Thu là cần hiệu quả này, nếu như Đoạ Lạc Thố một mực ham chơi, sẽ dạy hư Cửu Anh. Hắn tại trong thâm tâm luôn cảm thấy bản thân không có nhiều thời gian, phải luôn cố gắng để kịp bảo vệ chính mình.
"Ừm !"
Tại phía bắc không gian của Hắc Quan Tài, ở đây là hoang địa sỏi khô, núi giả tràn đầy. Vừa rồi một loại bộc phá khí tức chợt hiện, là Sa Kình Vương phá cảnh.
Thấy Nhất Dạ Thiên Thu đi đến, Sa Kình Vương thân kình to lớn gần nghìn trượng chợt thu lại hoá thành nhân hình. Hắn quỳ một chân cung kính hô: "Bái kiến chủ tử !"
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu: "Không tệ, phá vào Thú Quân đại viên mãn rồi a, xem ra ngươi đã hoàn toàn dung nhập được Tâm Kình a."
Sa Kình Vương gương mặt cũng đầy hỉ: "Cũng nhờ chủ tử ban xuống công pháp cùng con đường tu luyện, ta không chỉ tu vi tịnh tiến, ngay cả Huyễn Đạo cũng hiểu rất nhiều."
Nhất Dạ Thiên Thu tán thưởng, ánh mắt nhìn về một phía khác: "Bằng huyễn thuật như vậy, liền đủ ngươi man thiên quá hải nhất thời thoát khỏi Ngư Long t·ruy s·át a."
Sa Kình Vương đang quỳ bỗng nhiên chảy thành mùn đất, tại phía Nhất Dạ Thiên Thu đang nhìn, một đạo nhân ảnh chợt hiện. Đây mới là Sa Kình Vương chân thân !
"Không thể gạt được chủ tử a, là ngươi quá tinh minh hay là vì Thú Quân đại viên mãn như ta không có thực lực a."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Ngươi là quên ? Ta có Băng Huyễn Cổ trợ thân, bình thường huyễn thuật khó chi ảnh hưởng."
Nhất Dạ Thiên Thu không nói thêm, đây hết thảy là vì tâm cảnh Vững Như Bàn Thạch mang lại. Băng Huyễn Cổ từ xưa đến nay chưa từng có thể hộ thân phá huyễn thuật như hắn nói.
"Chủ tử, Tâm Kình thôn phệ số lớn tu sĩ, không ngờ trong đó có kẻ hiến tế. Tại Tâm Kình ký ức truyền lại, kẻ hiến tế đó chính là tín đồ của Ngư Long."
"Thông qua ký ức, ta biết nơi ẩn nấp của Ngư Long là ở đâu !"
. . .
. . .