Chương 151: Suy Diễn Chân Tướng
Chương 151:
Theo bài cũ lặp lại, hắn muốn lợi dụng trong khoảnh khắc này bố trí cỡ nhỏ không gian truyền tống trận. Phải biết dù cho liễm khí thuật của hắn cỡ nào cao minh nhưng tu vi quá mức nhỏ yếu, một khi trúng phải chiến đấu dư ba, đừng nói liễm thuật bị phá lộ ra nguyên hình mà ngay cả mệnh cũng treo theo.
Cỡ nhỏ không gian truyền tống trận như vậy, dễ dàng khắc chế trong thời gian ngắn, chỉ cần bay ra khỏi cổ hang động này, chí ít vượt qua khỏi chiến trận chặn ở cửa động, hắn liền có đủ tự tin "lặn đi" biệt tăm.
Huyễn Nến ánh đèn như hạt gạo, ngày càng yếu dần không cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, toàn bộ tinh thần đều bị hắn sử xuất ra mười hai thành khí lực để dựng trận đồ.
Trận đồ sau khi kết, hắn liền đạp vào trung tâm không dám chủ quan, thi triển trận pháp muốn rời đi nơi này.
"Ừm !?"
Nhất Dạ Thiên Thu sóng lưng lạnh toát, một đôi cự sắc kim mục không biết từ khi nào hiện ra sau lưng hắn, một đạo ánh mắt cũng to hơn thân thể hắn gấp mấy lần.
"Rống!"
Đại mãng xà mở ra miệng máu một táp cắn tới, may mắn trận pháp vận chuyển, từng đạo quang mang theo trận đồ vận chuyển bị dựng lên, chúng nối thành hình trụ từ đại địa kéo đến không trung.
Nhất Dạ Thiên Thu cắn chặt hàm răng, thân thể kéo căng cứng ngắt tùy lúc đều có thể vận chuyển Quỷ Ảnh Mê Tung.
Não hải hắn nhanh chóng suy nghĩ, bởi vì hắn biết được nếu như đại mãng xà xuất hiện ở đây, đồng nghĩa chiến đấu kết thúc. Hắn có thể dùng liễm khí thuật dễ dàng đi qua, cho nên một khi truyền tống trận bị hủy, hắn liền tưởng tượng đi ra hậu chiêu.
Không gian truyền tống trận mang hết thảy mọi thứ bên trong vòm sáng rời đi nơi này, tất cả biến thành khúc xạ xanh, biến mất tại giữa chừng, để lại một cổ hang động tối tăm cùng một đạo thân thể to dài.
Đại mãng xà thân thể ngã gục dưới đất, nếu có người ở đây sẽ biết, nó chỉ là rắn không đầu.
Theo Nhất Dạ Thiên Thu thấy rõ cảnh quang lần nữa, mới phát hiện không chỉ có hắn đi đến nơi này.
Còn có một cái cự đại đồ vật theo phía sau hắn rơi xuống đất, không phải đầu con đại mãng xà khi nãy liền là thứ gì ?
Xà, tim nằm ở vị trí bảy tấc, cho nên mất thân thì đầu lâu vẫn còn sống. Nhất Dạ Thiên Thu lập tức phi thân lùi xa kéo dài khoảng cách cùng nó, cách duy nhất để hạ nó triệt để, là đợi đến thời gian nhất định xà thủ sẽ tự c·hết.
Dù sao bằng tu vi của hắn muốn xử trí thứ này chí ít cần hao tổn thời gian, mà lại một khi hắn động thủ sẽ câu dẫn chú ý của người khác.
Hắn lo lắng nhất, là để Tích Lịch Yêu Quân ba người bị dẫn qua, hết thảy sẽ rất rắc rối.
Đầu lâu của Hoang Thú cấp Thú Tướng đỉnh phong là một bút tài phú không ít, nhưng hắn nào có tâm tư nghĩ đến. Liễm khí thuật bị triển khai, thân ảnh hắn hoà vào sự rậm rạp trầm khuất của Ngoại Phủ Chi Lâm.
Vài hơi thở sau đó, ba đạo thân ảnh xuất hiện ở đó, chia làm ba góc bao vây xà thủ.
Bạch Đường Sứ kinh hô: "Đây không phải là con đại mãng xà vừa rồi ? Là ai đem nó g·iết ?"
Có thể c·hặt đ·ầu đại mãng xà ném ở nơi này, bọn hắn không thể không xem trọng.
Tích Lịch Yêu Quân bước chân đi tới, bàn tay một vỗ đem điên loạn xà thủ đánh lún xuống đất đến mức bất động tại chỗ, hai mắt hắn nhắm lại tinh tế dò xét nội bộ xà thủ.
Chốc lát hắn nói: "Không có bất kỳ lực lượng nào ám tập bên trong nội thể, phối hợp với trận đồ trước đó, hẳn là không gian truyền tống trận a, xem ra nó là bị không gian lực lượng xé đứt a."
Bạch Đường Sứ kinh ngạc: "Còn có thể dùng cách này hạ sát một đầu Thú Tướng đỉnh phong ?"
Hắc Đường Sứ nghĩ đến cái gì, không vui nói: "Sư tôn trước đó nói bên trong cổ hang động có hiếm thấy bảo vật, nhưng chúng ta t·ruy s·át đại mãng xà vào trong cũng không có gì a."
Bởi vì đại mãng xà, ngay cả chiến khí của hắn đều gãy, trên chân còn dính phải độc của đại mãng xà, thương thế không thể xem thường.
Bach Đường Sứ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi còn không rõ ràng ? Đây là bị người khác trước đoạt !"
Tích Lịch Yêu Quân gật đầu: "Bên trong cổ hang động âm hàn chi khí đọng lại thành thuỷ, ẩm ướt băng giá vô cùng khắc nghiệt. Dựa trên phấn hoa, lão phu đoán đây hẳn là một căn linh dược a."
Hắc Đường Sứ khó hiểu: "Một căn linh dược ? Thứ này cũng có thể xem là bảo vật ?"
Bạch Đường Sứ nói: "Như vậy Bát Nhã Căn ở Quân Viên ngươi thấy sao ? Không phải là bảo vật sao ? Ngươi là muốn ngờ nghệch đến mức nào a."
Hắc Đường Sứ gương mặt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Bạch Tuyết, ngươi chớ ra vẻ trước mặt ta, đều là đệ tử, ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu."
Bạch Đường Sứ kinh ngạc, hai mắt dần trở nên băng lãnh. Tích Lịch Yêu Quân lên tiếng: "Cũng đừng cãi nhau ! Cùng ta phân tích đối phương là ai, làm sao có thể thần không hay quỷ không biết nẩng tay trên chúng ta."
Bạch Đường Sứ nói: "Sư tôn, theo ta thấy kẻ này không tầm thường. Lần trước Hắc Nha có nói, hắn sau khi cứu Ngũ Hành Chi Linh thì đối phương đã biến mất trong vô tức, đồng thời lúc đó cũng có trận đồ lưu lại. Như vậy hẳn là vì, đối phương cũng sử dụng không gian truyền tống trận rời đi như vừa rồi."
Tích Lịch Yêu Quân cười: "Tuyết nhi nói đúng, nếu như đối phương đủ cường đại, cần gì phải diễn một màn này, trực tiếp ra tay có phải tốt hơn sao ?"
Bạch Đường Sứ hai mắt bỗng nhiên co rụt, khó tin: "Sư tôn, nếu như đối phương thật là cùng một người như vậy, chẳng lẽ là nói hắn sớm đã bày mưu tính kế hết thảy. Từ lúc Ngũ Hành Chi Linh đệ muội xuống núi, cho đến khi Trư Thú b·ạo đ·ộng, đến hiện tại lại lợi dụng chúng ta kiềm chế đại mãng xà để lén đoạt bảo vật ?"
"Nếu thật sự như vậy, rốt cuộc kẻ này là ai ? Chẳng lẽ hết thảy là vì căn linh dược trong hang, rốt cuộc là thứ gì để hắn hạ xuống quyết tâm như vậy ?"
Tích Lịch Yêu Quân nói: "Âm hàn chi khu, cực đoan chi địa lại sinh ra tử linh tử vật dị chủng các loại, hẳn là chí nhu chí âm chi thảo, Tình Minh Thảo !"
Bạch Đường Sứ kinh hô: "Tình Minh Thảo ! Nơi này thật có Tình Minh Thảo sao ? Truyền thuyết có nói, Tình Minh Thảo chính là hiện thân của Tình Minh Yêu Thần, sẽ dẫn chúng tu sĩ đến nơi truyền thừa của Yêu Thần a !"
Hắc Đường Sứ nghe thấy "Yêu Thần" hai chữ này, cái cằm đều muốn rơi xuống đất, tiết hận: "Khốn kiếp, chúng ta bị đoạt trước a, nếu sớm biết như vậy chi bằng dùng thủ đoạn lôi đình đánh g·iết con đại mãng xà kia a."
Bạch Đường Sứ lắc đầu: "Ngươi có biết so với Trư Thú, con đại mãng xà này tu vi còn cao hơn sao ? Có thể đánh đuổi nó đi, là vì nó cố ý rút lui, ta ngươi trong trận chiến vừa rồi có tác dụng gì sao ? Toàn bộ đều nhờ có sư tôn ra tay !"
Bạch Đường Sứ không nói thì thôi, nói ra lời này để cho Hắc Đường Sứ phẫn nộ quát: "Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi mới là cái phế vật, đánh cũng không dám đánh. Lão Hắc ta là dũng mãnh lao lên trợ sư tôn, đến nỗi chiến khí đều gãy đoạn, thân thể trọng thương. Ngươi con tiện tỳ này, chớ so sánh ta cùng ngươi !"
Bạch Đường Sứ không nói, chỉ là cười lạnh, nàng dù biết như vậy nhưng vẫn cố ý nói ra lời vừa rồi, đây là vì lấy lòng Tích Lịch Yêu Quân.
Tích Lịch Yêu Quân hừ lạnh một tiếng, khí tràng bộc phát, nh·iếp đến Hắc Đường Sứ run rẫy. Hắn nói: "Các ngươi như còn gay gắt như vậy, cũng đừng tiếp tục bên cạnh ta a."
Hắc Bạch Song Sứ không khỏi ôm quyền: "Sư tôn bớt giận !"
Tích Lịch Yêu Quân lắc đầu thở dài: "Đều đã bị người khác chơi đùa đến mức này, còn tâm tư nội đấu sao, các ngươi đúng thật là !"
Bạch Đường Sứ nghiêm túc nói: "Là đồ nhi quá lời, sau này sẽ không lặp lại. Hắc Nha, đừng chấp nhất ta a."
Hắc Đường Sứ biết Bạch Đường Sứ lại đang hát tuồng, cho nên chỉ là hừ lạnh không đáp.
Bạch Đường Sứ lộ ra tiếu dung, lại đối với sư tôn nàng nói: "Đối phương là muốn tìm truyền thừa của Yêu Thần sao ? Kẻ này luận trí tuệ hay tham vọng đều là bậc nhất, sư tôn a, có khi nào là đại tộc nào đó một vị thiên kiêu đang ở đây lịch luyện ?"
Yêu tộc bên trong có đâu chỉ vài chủng, nghìn chủng vạn chủng đều tồn tại. Trong đó Thập Trụ sinh sôi tộc đàn, hay cổ tộc đều dám xưng đại tộc, mỗi một vị thiên kiêu từ trong tộc đi ra bên ngoài lịch luyện tứ hải đều là hạng thượng đẳng. Luận tu vi, trí tuệ, thiên phú, địa vị, quyền lực,... Đều là kẻ phàm mơ tưởng so sánh được, cho nên Bạch Đường Sứ đã nghĩ đến hướng này.
Tích Lịch Yêu Quân nói: "Hừ, kho báu của Yêu Thần, truyền thừa gì chứ, toàn là hàm hồ. Luyện Dược Sư Công Hội trong cổ tịch của hội có nói, Tình Minh Thảo truyền thuyết chẳng qua là lời đùa của du mục, là vô căn cứ, không có thật ! Ngay cả cái gì Tình Minh Yêu Thần cũng không tồn tại, Thần linh từ xưa đến nay đều là tưởng tượng trong suy nghĩ thiên hạ, căn bản chỉ là một dạng đồ đằng mê tín mà thôi."
Tích Lịch Yêu Quân chợt hỏi: "Đúng rồi, đánh với Trư Thú một trận vi sư liền phải an dưỡng thương thế, đến bây giờ cũng chưa thấy qua Ngũ Hành đệ tử của ta, chúng đâu rồi a ?"
Nghe vậy, Hắc Bạch Song Sứ không khỏi siết lòng, có chút khó nói.
Tích Lịch Yêu Quân già đời, vừa nhìn liền thấy có vấn đề, quát: "Nói !"
Hắc Bạch Song Sứ không khỏi cùng lúc quỳ xuống một chân, nói: "Đệ tử trở về lúc đó cũng trước tiên đi vài chỗ kiểm tra, chỉ là..."
Hắc Đường Sứ chậm chạp nói: "Chỉ là, Quân Viên trở thành chỗ bừa bãi, cây ngã ngựa đổ tan hoang linh dược. Mà trong Linh Đường, Ngũ Hành đệ muội Mệnh Bài cũng nát đoạn, toàn bộ đều gãy mất."
"Cái gì !" Tích Lịch Yêu Quân kinh hô.
Bạch Đường Sứ nói: "Đệ tử vì sợ sư tôn đang dưỡng thương không dám bẩm báo, thẳng đến sư tôn xuất quan liền kéo chúng ta đến đây mới có cơ hội a."
Tích Lịch Yêu Quân hai mắt bỗng co rụt lại: "Aaaa ! Khốn kiếp ! Ta hiểu rồi a, tên khốn đó muốn hái Tình Minh Thảo cho nên đột nhập vào Quân Viên để trộm Bát Nhã Căn a !"
"Mà để có cơ hội cho hắn vào Quân Viên làm được, hắn đã tạo nên Thú Triều, là vì hắn trộm trứng Trư Thú cho nên con Trư Thú đó trước khi t·ấn c·ông liên miệng đòi con mình."
Tich Lịch Yêu Quân cũng không còn bình tĩnh được nữa, phẫn nộ trùng thiên, chưa từng có đáng sợ như thế một mặt, trầm giọng: "Truyền lệnh của ta cho toàn bộ Binh Bộ, bao quát Tam Đường Khu thế lực, bao quát toàn bộ Ngoại Phủ lực lượng phải truy tìm ra tên này !"
"Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác. Dù đào ba tấc đất, hái tận sao trên trời đều phải mang mệnh hắn về đây cho ta. Lấy cho ta Công Tịch, mời cao thủ Nội Phủ tiến về bắt kẻ trời đất không dung này !"
Hắc Bạch Song Sứ lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, sâu tận trong lòng hai người run lên, đồng thanh đáp: "Tuân lệnh sư tôn !"
. . .
..............
Cầu các đạo hữu hãy đề cử truyện, bình luận truyện cho ta có động lực viết a_!