Chương 146: Đều Có Tính Trước
Sa Kình Vương so với khi nãy càng thêm không ổn, cố gắng lê lấy thân thể muốn truy ra Ngưu Mao. Làm tu giả, ai cũng biết để một tên sát thủ bỏ trốn, về sau hiểm họa khôn lường !
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này mới phá tiềm hành mà hiện thân, nửa thân là đỏ nửa thân là xanh. Đỏ tượng trưng chí nhiệt, xanh đại diện chí hàn. Hắn đi đến chỗ vừa rồi Ngưu Mao biến mất, ngoài từng mảng huyết dịch thấm đất, còn có một viên màu vàng óng nội đan.
Là Kim nội đan !
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Không cần tìm, hắn dùng lượng lớn tinh huyết đốt lên bí thuật, là con át chủ bài đào mệnh của Ám Lâu tổ chức. Nếu tu vi ngươi không cao hơn nó, muốn bắt được là chuyện rất khó !"
"Yên tâm, hắn trúng ta hai ấn, hàn độc cùng chí cương chí dương chi khí công tâm phá thể hắn là chuyện sớm muộn, muốn trong thời gian ngắn luyện hóa hết cũng không được, chí ít cần chục năm hơn."
"Chục năm sau, ngươi đã không còn phải theo ta, không cần lo lắng bị báo thù."
Nhất Dạ Thiên Thu phong vân khinh đạm nói ra, nhưng lời cuối cùng giống như lưỡi đao khảm vào lòng Sa Kình Vương.
Sa Kình Vương sắc mặt khó coi khó khăn quỳ xuống bái: "Đại nhân. . . chủ tử a. Ngươi là muốn vứt bỏ ta sao ? Ta sớm đã không để tâm lời hứa năm đó, muốn một lòng một dạ đi theo chủ tử a, chỉ mong có chút tác dụng không bị ngươi vứt bỏ !"
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu nói: "Ngươi bây giờ nói còn quá vội, ta không có hứng."
Nói xong, hắn lại nhìn về nhị linh rời đi phương hướng, khóe miệng lộ ra tiếu dung. Gọi ra Băng Huyễn Cổ, lấy hàn độc tạm thời phong cầm lại độc hủ trên tay Sa Kình Vương, cho nó một viên Bách Độc Đan tạm thời ức chế mầm độc.
"Trước ngươi cứ vào Hắc Quan Tài an dưỡng thương thế, ta sẽ để Hoa lão trông nôm ngươi. Cái này Ngưu Mao độc, còn cần phải đi tìm đúng thuốc chữa, không phải nhất thời có thể giải quyết."
Sa Kình Vương là không biết, Ngưu Mao châm độc trứ danh thiên hạ ở chỗ nhất kích tất sát.
"Tam tức ngấm độc, tam khắc hủ huyết, tam canh m·ất m·ạng."
Sa Kình Vương nếu không phải có Nhất Dạ Thiên Thu kịp thời ra tay e rằng cánh tay đã hủ huyết, đợi tới ba canh giờ sau liền m·ất m·ạng mà c·hết.
Hắn mang theo Hắc Quan Tài rời đi sau đó, lại hướng về phí nhị linh mà đi.
Nhị linh bây giờ đang chật vật bỏ chạy, nhưng đông tây nam bắc từ sớm đã bị Nhất Dạ Thiên Thu giăng xuống mạng nhện bẫy rập, làm sao có thể cho phép bọn hắn thoát được.
Đợi đến Nhất Dạ Thiên Thu tìm tới, nhị linh giống như con rối treo tại không trung, bị phong cấm trong trận pháp, không thể vùng vẫy giống như cá trên thớt đồng dạng.
Hắn không nói hai lời, ném ra Hắc Quan Tài thu lấy hai người sau đó lặng lẽ rời đi, để lại một toà Quân Viên tĩnh mịch.
. . .
Nửa canh giờ sau, tại một toà hắc điếm nọ, trong một gian phòng hạng sang nằm đó một cỗ quan tài màu đen.
Nội không gian, Hắc Quan Tài.
Hoa lão đầu lập tức tới diện kiến: "Chủ tử, đây là loại độc gì ? Vô cùng nham hiểm a, lão nô chỉ muốn lấy tinh thần dò xét thể nội hắn, không nghĩ độc tố giống như linh xà, muốn theo dây tinh thần vô tung vô tức xâm nhập lão nô a."
Nói đến đây, Hoa lão đầu cũng mồ hôi đầy trán, không dám mạo muội xuống tiếp.
Nhất Dạ Thiên Thu đạo: "Độc này cần đặc trị, ngươi trước mắt tạm thời thay ta trông nôm hắn đi a. Tạm thời có ta áp chế, sẽ không đáng lo ngại tính mạng. Tiếp theo ta cần phải bế quan một đoạn thời gian a !"
Hoa lão đầu nhất thời hiểu rõ, trong lòng bội phục thủ đoạn của vị chủ tử này. Một tên Tiểu Yêu cảnh lại có thể đầy đủ thủ đoạn xử lý độc tố, đủ để nói lên rất nhiều chuyện.
"Đúng rồi, Kim linh trước đó nắm Phủ Trưởng Ấn thi triển đại trận bao phủ Quân Viên khiến cho nội ngoại bất xâm, nhưng bởi vì hắn c·hết, Phủ Trưởng Ấn cũng m·ất t·ích, cả toà đại trận cũng sớm sập. Trong lúc trông nôm hắn, nhìn một chút xem Phủ Trưởng Ấn có hay không bị giấu trên người Sa Kình Vương."
Mặc dù theo Nhất Dạ Thiên Thu đoán, Phủ Trưởng Ấn sớm đã bị Ngưu Mao sát thủ lấy đi trong lúc vội vàng. Nhưng cũng có khả năng Ngưu Mao rắp lửa bỏ tay người, nếu thật như vậy, một khi Phủ Trưởng Ấn thật trên người Sa Kình Vương thì khả năng Tích Lịch Yêu Quân cũng đại khái suy tính ra được chỗ ở của bọn hắn.
Dù sao Phủ Trưởng Ấn có nhiễm lấy khí tức cùng tinh thần lạc ấn của Tích Lịch Yêu Quân đây. Đây là lệnh ấn cao nhất của Phủ Trưởng cấp nhân vật !
. . .
Lúc này, ngoài đạo tràng, một con Hoang Thú, một con Nham Hầu đang mãnh liệt v·a c·hạm. Không phải Tích Lịch Yêu Quân thì là ai ?
Bởi vì bọn hắn bộc phát toàn diện, bầy thú cùng động, Binh Bộ cũng phát công lên. Một tràng thảm liệt chi cảnh ồ ạt xảy ra, đây là lý do Tích Lịch Yêu Quân dù gửi tinh thần lạc ấn ở Phủ Trưởng Ấn cũng khó mà nắm được tình hình kịp thời trở về.
Nham Hầu tay cầm mã côn dài đến hai mươi trượng, thân thể cao như đại thụ, sắc mặt phá lệ hung hãn, có mấy phần tính cách giống Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu chân thân.
Trong khi con kia Trư Thú lại toàn thân bây giờ bị hắc ám bủa vây bảo vệ, thậm chí xung quanh nó bán kính mấy trượng cũng bị l·ây n·hiễm, cũng là lúc này khô xương lâu thủ trên thân nó tề thanh gào thét, tiếng kêu như oán linh oán than tê cả da đầu.
"Ha hả, không nghĩ đến ngươi lại là một đầu Ma Vật, Yêu Chủ có lệnh từ rất lâu về trước, chỉ cần tiêu diệt Ma Vật liền có thể sở hữu hết thảy. Xem ra ông trời có mắt, ha hả, tốt tốt tốt !"
Nham Hầu tu vi tại Yêu Quân sơ kỳ, miễn cưỡng có thể kéo đến Yêu Quân sơ kỳ đỉnh phong. Trong khi Trư Thú bởi vì hắc ám bủa thân cho nên kéo đến Thú Tướng đại viên mãn giai đoạn kia.
Ma Vật, Ma Thú, Ma tộc, Ma Vương, phàm là có gắn kết cùng chữ Ma đều bị xem là thiên hạ chi địch. Đây cũng là một loại cốt yếu lý do Hắc Ngạc tộc tu sĩ luôn bị khinh khi sợ hãi, bởi tộc này là bán Ma bán Yêu chi tu.
Nói cách khác, nếu để người khác biết Nhất Dạ Thiên Thu cũng đang tu Ma, đi theo Hắc Ám, sợ rằng cũng gặp một phen đại kiếp.
"Rống !"
"Bầy Thú nghe lệnh, san bằng đạo tràng, đạp đổ Ngoại Phủ, g·iết hết thảy cho ta !"
Trư Thú hai mắt hóa đỏ, hoàn toàn bạo phát đi ra, trong mắt nó chỉ có hủy diệt cùng tàn sát không hề có một chút nhân từ.
Tích Lịch Yêu Quân cười lớn, yêu khí trùng thiên: "Bằng ngươi một con Thú Tướng cũng dám làm càn, Ngoại Phủ nơi này là nơi ngươi có thể ngông cuồng ? Không ngại nói cho ngươi biết, dù ngươi có đi ra được nơi này, cũng chỉ là một giọt nước giữa biển cả sóng ngần. Đừng nói là Yêu tộc cao thủ, Thập Trụ bên trong bất kì một vị nào một ánh mắt đều đủ ngươi tan xương nát thịt !"
Luận khí thế, làm Thú Tướng thua xa Yêu Quân, nhưng Trư Thú giống như hóa điên bất chấp tất cả, cái này làm nó vô cùng đáng sợ, thắng qua cả Tích Lịch Yêu Quân chi thế.
Dù sao Tích Lịch Yêu Quân là có cái lo trong lòng, có đạo tràng cần che chở, có Ngoại Phủ phải bảo vệ đây.
Vừa rồi một câu kia của hắn, là muốn cho Trư Thú bị trọng chấn tinh thần, từ đó phá thế của nó, mới dễ dàng chiến thắng.
Nham Hầu bá khí bùng lên, từ thân nó phát ra nhiệt lượng làm cho sâm lâm dẫn hỏa, hắc ám cùng h·ỏa h·oạn làm cho nơi này cảnh tượng giống như địa ngục đồ, sinh linh sợ hãi.
Bầy Thú gần trăm đầu, đạo tràng chín phần chín cao thủ đều đi ra phối hợp thêm binh lính từ Tam Đường Khu mới có thể sánh bằng, tiếng thú kêu thảm liên miên, yêu chúng càng b·ị đ·ánh hóa nguyên hình.
Nguyên hình b·ị đ·ánh đi ra, là đã gặp trọng thương, cần nhanh chóng tĩnh dưỡng nếu không nhẹ thì phế, nặng thì m·ất m·ạng.
Hình Thiên đường chủ quát: "Làm sao Ngoại Phủ Chi Lâm toát ra nhiều như vậy Hoang Thú cấp cao, Binh Bộ không phải mỗi một ngày đều tình báo điều tra tình trạng sâm lâm ?"
"Phốc !"
Một quả đầu thú lăn lông lốc đến gần Hình Thiên, Hắc Đường Sứ ánh mắt lạnh buốt lườm hắn, tay vun trường kích hất văng máu tanh.
Hắn nói: "Binh Bộ là do sư tôn quản chính, ngươi đây là trách sư tôn vô trách nhiệm ?"
Hình Thiên đường chủ lông mày chau lại, trầm giọng: "Hắc Đường Sứ đại nhân cũng đừng cho lão phu chụp mũ lớn như vậy, mượn ta gan lớn cũng không dám có ý tứ đó, lão phu chỉ là tự trách mình vô dụng, thân là Hình Đường chi chủ lại không thể quản tốt Binh Bộ, để dưới trướng thuộc hạ không có sâm nghiêm."
Bạch Đường Sứ từ lúc nào đứng tại sau lưng Hình Thiên đường chủ, giọng nói êm tai: "Hình đường chủ cũng đừng lo a, hết thảy còn có sư tôn đây, Quân giả không phải Tướng binh có thể vọng ngó huống hồ là đối chọi. Nếu như ngươi là thấy bản thân thật có lỗi, chi bằng sau vụ này liền đến trước sư tôn cúi đầu nhận lỗi đây ?"
Hình Thiên đường chủ làm sao có thể chấp nhận, hắn chân thật nhất ý đồ khi nãy chính là vì oán hận Tích Lịch Yêu Quân vô trách nhiệm, đúng như Hắc Đường Sứ chỉ rõ. Nhưng hắn là dạng tâm cao khí ngạo, sống lưng thẳng đã quen, từ trước khi Tích Lịch Yêu Quân đến đây nhậm chức thì hắn đã là Hình Đường chi chủ, làm sao có thể tuyệt đối phục tùng một tên hậu bối ?
Để hắn cúi đầu nhận sai, so với b·ị đ·ánh, đối với hắn càng khó chấp nhận !
Lúc này, Cát Ba bà bà cũng vừa hạ thủ một con Thú Tướng sơ kỳ, nàng già nua thanh âm vang lên: "Ha hả, đều là người một nhà, các vị làm sao căng thẳng như vậy a. Nếu nói về trách nhiệm, chúng ta mỗi một người đều là phần tử của Ngoại Phủ, như thật để bầy thú này quậy đến long trời lở đất, ảnh hưởng sâu nặng, lúc kia rắc rối sẽ thật lớn."
Một đạo trầm hậu thanh âm xen ngang: "Đúng vậy a, không nói thân gia quyến tử đệ ruột thịt gặp đại kiếp, mà cấp trên từ Nội Phủ, Luyện Dược Sư Công Hội đại lão cũng sẽ tiến đến hưng sư vấn tội. Bây giờ cách tốt nhất là biết sai mà sửa sai a, càng phải đem tin này phong bế trong Tam Giác Chi Địa để thiên hạ không chê cười."
Cát Ba bà bà kinh ngạc, sau đó gật đầu: "Lăng đường chủ nói không sai, nhưng làm sao phong bế đây, tam đại tộc Hổ Lang Hồ đều hay tin, khó mà ém được."
Liễm Lăng nói: "Làm nó trở thành tin đồn, làm hết thảy giống như chưa từng xảy ra. Đương nhiên trước phải hợp sức giải quyết thứ trước mắt, lại tính tiếp hậu phương."
Đừng nói Cát Ba bà bà, ngay cả Hình Thiên đường chủ cùng Hắc Bạch Song Sứ đều lau mắt mà nhìn Liễm Lăng đường chủ. Cái này nhìn càng để cho Liễm Lăng hài lòng, trong lòng hắn không khỏi bội phục sát đất vị kia "Đan Đường Thái Thượng".
Bởi vì tất cả, đều đại khái nằm trong khuôn khổ kế hoạch mà Nhất Dạ Thiên Thu bày ra cho hắn trước đây.
. . .
.....................
Hết chương.
Đang trả chương đây ~
Cổ Chi Đạo Tổ.
Mạnh~