Chương 137: Khai Sơn Đồ
Nhất Dạ Thiên Thu nhất thời không lo được nhiều như vậy, hắn dù sao cũng chỉ là Bán Bộ Yêu Quái, cần từng chút từng chút một tìm kiếm cơ duyên để đi lên.
Kiếp này, không giống như kiếp trước đầy đủ cơ sở để khai thác. Mà là một tên Bán Yêu, bị gia môn ghét bỏ, hãm hại phải tha hương cầu thực nơi Yêu Địa tàn khốc.
Tại Ngoại Phủ Chi Lâm, nơi Trư Thú ngự trị kia, hắn thấy được một đại cơ duyên khó lòng tìm được. Chuyến này độ dược viên Yêu Quân nguyên nhân chính cũng là như vậy, nếu không hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng.
Yêu tộc nhìn như yên bình, nhưng nguy cơ trùng điệp, đây là hiếu chiến nhất tộc. Nếu không có Yêu Chủ Tỳ Sa tính cách ôn hoà cùng Thập Trụ quyền uy cai quản e rằng sớm đã loạn thành một đoàn. Đông Châu Cổ Hoạ đại sâm lâm chính là một điển hình tốt nhất, có thể dùng bốn chữ vô pháp vô thiên để hình dung.
Sau khi Tảo Địa Tăng rời đi không lâu, Tề Sinh liền tìm tới, hắn là vì cô đơn quá đỗi, muốn có người đồng hành trong lúc thân cô thế cô như bây giờ.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Chi bằng nhân cơ hội rảnh rỗi này đi tìm hiểu rõ các loại dược viên, giá cả vật liệu, thậm chí đan loại đang được kinh doanh, các phương thức vận hành. . . Ta từ lúc nhỏ đã nghe nói có một nơi gọi là Dược Khu. Sớm đã muốn đi vào nhưng nơi đó chỉ cho phép đại nhân vật tới lui a."
Tề Sinh lắc đầu nói: "Ừm, cái này tìm hiểu cũng là tốt. Nhưng ngươi biết đó, ta không ưa tên Hoả linh kia. Bây giờ như muốn đi cũng phải hát mặt trái mặt phải với hắn, không bằng ngươi cứ dùng danh nghĩa của ta mà đi vào Dược Khu làm việc cần thiết."
"Hoàng Nhị" giả vờ một bộ tức giận: "Hừ, ngươi nhưng đường đường là đệ tử của Yêu Quân, hắn cũng như vậy, lấy cái gì quản ngươi đây. Chỉ là sớm vào sư môn một bước, cho nên được đà làm tới sao !"
Tề Sinh vội hô lên: "Xuỵt, ngươi chán sống sao, không thấy hạ tràng của Kế Ly ? Không cần vì ta mà bực tức, nam tử hán đại trượng phu ẩn nhẫn một chút cũng không sao. Đi đi, tìm hiểu đi thôi !"
Nhất Dạ Thiên Thu hành lễ lui xuống, tại hắn đi ra Hoả Phủ một khắc kia, thân ảnh nhanh chóng biến mất, giống như hoá thành không khí biệt tăm vô dạng.
Đây là cao cấp tiềm hành thuật !
Dược Khu, nằm ở gần trung tâ·m đ·ạo tràng này, là nơi duy nhất cung ứng buôn bán đan dược, tất cả thương buôn đều từ nơi này lấy hàng, nói nó là chỗ đầu mối cũng không sai.
Các vị Luyện Dược Sư nổi danh ở đạo tràng này, thông thường luyện ra đến đan dược đều cho dược đồng chuyển vào Dược Khu mà bán, ở đây Luyện Dược Sư chính là đầu sỏ, nắm giữ tuyệt đối cao nhất quyền lợi.
Nơi chỉ có Luyện Dược Sư lâu năm hay đệ tử của Yêu Quân mới có thể ra vào, mới xứng đáng chỗ "đại nhân vật" tới lui theo lời đồn.
Làm dược đồng của Tề Sinh, "Hoàng Nhị" đủ tư cách để bước vào bên trong nơi này, ở đây hắn tìm đến rất nhiều thông tin hữu ích. Từ thấp đến cao, ở nơi này không chỉ buôn dược bán thảo, còn có linh hoa diệu quả quý hiếm khó tìm, đặc biệt ở đây càng buôn thông tin, thứ được dùng để bán !
"Đến, ta có thông tin cần bán đây, tiết lộ một chút cho các vị, có một toà dược viên sở hữu cực giai linh thảo sắp thành thục, gia chủ cần bán gấp. Như muốn biết thời gian, địa điểm cụ thể liền dùng Ma Kình Đan đến đổi a !"
"Các vị Luyện Dược Sư tôn quý, ta nắm giữ một kiện thông tin quý giá, hầu như toàn bộ dược viên ở đạo tràng này đều được lạc ấn trên Khai Sơn Đồ. Ta bán chính là nơi tìm được Khai Sơn Đồ !"
"Đến ta bên này, các vị biết năm xưa nhân dịp Không Trụ thọ nguyên năm ngàn năm tuổi bày ra thịnh yến, Sát Trụ đã đích thân độ Vô Danh Sơn hái xuống Bàn Đào Quả trân quý làm lễ sao ? Ta biết có một toà dược viên ở đây đang trồng lấy Bàn Đào Thụ, như có hứng thú liền đến bên này."
. . .
Vừa bước vào Dược Khu, ở đây nhìn từ bên ngoài là vô pháp nghe hay thấy bất kì điều gì, bởi vì Tích Lịch Yêu Quân cùng các đời tiền nhiệm Phủ Trưởng đã bày xuống rất nhiều trận pháp phong bế thiên cơ.
Một khắc hắn bước vào đại môn, mới thấy nơi đây cỡ nào nhộn nhịp cùng hoạt náo. Hắn cười khổ: "Xem ra không giống lời đồn a, không phải chỉ có mấy vị "đại nhân vật" kia mới vào được, mà còn có dược đồng, tạp dịch tới lui. Xem ra ở nơi nào cũng có lợi lộc, chỉ cần lợi lộc đủ lớn man thiên quá hải cũng không khó."
Dược Khu là một nơi đáng chú ý nhất trong đạo tràng, thông thường nếu theo chính quy qui tắc đã định theo luật của Binh Bộ, chỉ có "đại nhân vật" mới vào được bên trong. Nhưng càng về sau, dược đồng của "đại nhân vật" cũng được đặc xá miễn cưỡng cho vào.
Nhưng tuyệt không để cái gì a cẩu a miêu cũng nhúng tràm được, hiện tại dõi theo tầm mắt của Nhất Dạ Thiên Thu đều thấy vô số tầng cấp trộn lẫn trong đám đông, đây là "chui".
Cấp trên siết không chặt, cấp dưới liền ăn thu từ đó. Thậm chí cũng có thể là, cấp trên cố ý dựa theo qui tắc mà chơi chiêu này, đây là lách luật, ăn ngầm của bách tính.
Nhất Dạ Thiên Thu biết rõ, dù là ở đâu, ở thời đại nào, chung quy đều tồn tại những thứ như vậy. Đây là điều không thể tránh khỏi, đừng nói nơi hẻo lánh trên sườn núi này, cho dù Đế Đô của Nhân tộc cũng không khác mấy.
Đời trước của hắn, tuyệt ghét nhất những thứ này, Đế Đô một ngày còn hắn toạ trấn, từ trên xuống dưới đừng hòng t·ham ô·.
Nhưng bây giờ thân là tiểu nhân vật, không thể không sống theo luật này, bởi vì "kẻ đứng dưới hiên không thể không cúi đầu". Ngay cả hắn cũng không thể ghét ác như cừu như đời trước, phải nhập gia tuỳ tục.
Khai Sơn Đồ danh tự này vừa vang lên thời điểm, hắn liền bị câu dẫn đi qua, là do một vị lão giả lưng còng hô lên. Nhìn thoạt tưởng một gã ăn mày, sạp hành nằm cuối con đường, không một ai thèm đếm xỉa đến.
Thấy Nhất Dạ Thiên Thu hướng đến bên đó, một vị nữ buôn gần đó nhất vội nói: "Vị huynh đệ này chớ bị lừa gạt a, lão điên đó từ trước đến nay lừa không biết bao nhiêu người, ta nhắc nhở ngươi một câu a."
Cái này một hô thanh âm rất lớn, lại cao giọng khiến cho nhiều người chú ý qua đây. Hầu như các ánh mắt đều là đồng tình nàng, lấy nhìn gã hề mà chế giễu Nhất Dạ Thiên Thu ngây thơ.
"Lão tiền bối, ngươi nói Khai Sơn Đồ là có thật ?"
Nhất Dạ Thiên Thu giống như mặc kệ không quan tâm kẻ khác, bước đến trực tiếp hỏi thăm.
Lão ăn mày đầu tóc rủ rượi, lôi thôi lếch thếch, toàn thân bốc mùi h·ôi t·hối, ngẩng đầu lên nhìn, say khướt thanh âm vang lên: "Không tin ? Không tin liền đi chỗ khác, lão phu chỉ bán cho kẻ hữu duyên."
Nhất Dạ Thiên Thu không giận, lại hỏi: "Thế nào mới hữu duyên ?"
Lão ăn mày nói: "Thuận mắt, thuận tai, dễ nhìn, dễ mến mới là hữu duyên !"
"Nói như vậy ta hẳn không hữu duyên với lão đầu ngươi rồi a, như vậy ta có đồ vật này, có thể hay không đổi thông tin về Khai Sơn Đồ ?"
Nói, Nhất Dạ Thiên Thu lấy ra một quả trứng, trứng này kích cỡ khoảng chừng tảng đá nhỏ, vỏ trứng màu tím đen trên thân có rằn ri sọc nhỏ.
Chính là trứng của con Trư Thú kia !
Lão ăn mày vốn dĩ một bộ không quan tâm nhưng tại hắn thấy được quả trứng này, trong ánh mắt vô thần kia bỗng dấy lên từng tia hi vọng. Ánh mắt sáng quắc, kinh hô: "Có ! Có a !"
Nhất Dạ Thiên Thu rụt tay về, cười nói: "Ha hả, lão đầu ngươi chưa cho ta biết về Khai Sơn Đồ đây."
Lão ăn mày lúc này vồ hụt, mới ngại cười một tiếng. Hắn liếc trái liếc phải, sau đó mới lấy một tờ giấy ra, trên đó trống trơ không có một chữ. Tinh thần lực ý niệm bộc phát, khoảnh khắc giấy trắng hoá thành màu đen, nổi đầy tinh tế quang tự.
Lão ăn mày nhanh chóng gập tờ giấy lại, tờ giấy rất dày, nói là giấy nhưng dày như kinh văn.
Nhất Dạ Thiên Thu hai đầu lông mày không khỏi chau lại, hắn cố ý dùng tinh thần lực cùng lúc soi vào tờ giấy đen kia nhưng bị một loại vô hình chi lực cản phá.
Lão ăn mày thâm thuý cười một tiếng, đưa tờ giấy gập cho hắn. Lão nói: "Tất cả đều ở bên trong, đến, trao đổi đi a."
Nhất Dạ Thiên Thu cũng không sợ bị ăn quỵt, dùng trứng Trư Thú đi đổi. Hai người đều thành công nhận lấy của đối phương, tự mình dò tra đi vào.
Lão ăn mày trong mắt khó che giấu được vui mừng, lập tức dẹp dọn sạp hàng biến mất trong đám đông. Nhìn dáng vẻ của lão, giống như sắp sửa làm được đại sự gì đó, rất ý nghĩa đồng dạng.
Nhất Dạ Thiên Thu cùng lúc mở ra tờ giấy gập kia, hắn ban đầu tưởng đây là manh mối tìm thấy Khai Sơn Đồ. Nhưng trên cùng của quang tự, là ba cái đại văn tự "Khai Sơn Đồ" cái này không khỏi để hắn giật mình lập tức khép lại.
Trở về Hoả Phủ.
Tại trong gian phòng cũ kĩ kia, Nhất Dạ Thiên Thu lật mở Khai Sơn Đồ xem qua một vòng, chỉ có duy nhất một trang, toàn dùng tinh thần lực làm bút, dùng ý niệm làm văn. Cho nên đọc tới đâu hắn đều ghi nhớ kĩ từng chữ một, thấy được bao quát toàn bộ đạo tràng này.
"Cái này Khai Sơn Đồ, ngược lại rất lợi hại a. Không những ở đạo tràng này, Ngoại Phủ Chi Lâm từng tấc đất đai, Vô Tự Trấn, Tam Giác Chi Địa còn có ngọn hắc sơn bí ẩn này đều là điểm được qua. Một tấm bảo đồ như vậy, đổi mười cái trứng Trư Thú cũng không uổng a !"
Nhất Dạ Thiên Thu nói đến đây, thần sắc cũng trở nên trầm trọng, bởi vì hắn nhớ lại lão ăn mày kia. Rốt cuộc lão là thần thánh phương nào lại có thể đi nhiều như vậy, nắm được nhiều thông tin như vậy ?
Chỉ trong một ngày, hắn gặp hai cái lão giả không đơn giản, một cái xưng Tảo Địa Tăng, một cái lão ăn mày. Đạo tràng này không giống như trong tưởng tượng của hắn đơn giản, có thể nói trong Tam Giác Chi Địa này, ngoại trừ Tam Tộc lãnh địa riêng, có lẽ nơi này mới đúng là đầm rồng hang hổ.
Khai Sơn Đồ, toàn bộ quang tự đều bị hắn lạc ấn vào não hải, ngay cả giấy đen cũng hoá trắng trở lại như chưa có gì. Có thể nói chỉ là một thủ đoạn này cũng thấy lão ăn mày kia không phải đơn giản, theo Nhất Dạ Thiên Thu lão đầu này chín phần mười là tinh thần lực cao thủ.
. . .
...........................
Cầu đề cử chương !
Theo lịch 2 ngày 1 chương a.