Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 136: Tảo Địa Tăng




Chương 136: Tảo Địa Tăng

Rất nhanh chiều tà ngã xuống, minh nguyệt dạ chiếu khắp tùng lâm.

Đợi cho tới lúc tối, Ngũ Hành Chi Linh cũng không thấy bóng dáng, về phần Hắc Bạch Song Sứ lại đừng nói.

Năm người bọn hắn đang ở cùng một phòng ngồi đợi, rốt cuộc nữ tử kia cũng không chịu nổi tiếp, lên tiếng: "Chúng ta trải qua trăm khổ ngàn khổ bước đến nơi này, bây giờ cứ như vậy để mặc chúng ta ngồi chờ, xem chúng ta là thứ gì ?"

Nàng gọi Kế Ly, tu vi đều đã nhanh muốn đến Yêu Quái cảnh, là Bán Bộ Yêu Quái giống Nhất Dạ Thiên Thu.

Kế Ly càng nói càng sinh khí: "Tề Sinh huynh, chi bằng ngươi nghĩ cách liên lạc cùng bọn hắn, ở đây ngươi tài hoa nhất. Chắc chắn bọn hắn không dám bỏ lời ngươi qua một bên !"

Ba người khác cũng theo đó phụ hoạ đồng ý, mặc dù Tề Sinh tu vi thấp nhất nhưng đều bị bọn hắn xem như chim đầu đàn.

Tề Sinh đổ mồ hôi hột, nói: "Ta ? Ta có mặt mũi như vậy sao, các vị quên mấy người bọn hắn đều là hạng người tài giỏi a, sẽ để ta vào mắt ?"

Kế Ly chau mày: "Như vậy chúng ta cứ giải tán đi a, tự mỗi người trở về phòng mình tu luyện, cần gì phải ở đây tốn thời gian chờ đợi. Hừ, chờ nửa ngày hơn đều không thấy bọn hắn đến, Ngũ Hành Chi Linh gì chứ, tài giỏi không biết bao nhiêu nhưng cái giá thì rất lớn !"

"Chát !"

Thanh âm chát tai, lực lượng rất mạnh tác động, Kế Ly kêu thảm một tiếng té xuống đất, trên mặt in lấy năm dấu hoa tay, từ dấu tay toả ra hừng hực hoả nhiệt.

Một nam một nữ lúc này từ bên ngoài đi vào, nam vận xích hồng sắc, nữ mang lục mộc thêu hoa trang phục, tràn đầy sinh ý.

Là Mộc linh nữ cùng Hoả chi linh.

Hoả chi linh hừ lạnh: "Mới bước đến nơi này, liền không xem sư huynh sư tỷ ra gì, để ta dạy ngươi một chút lễ phép !"

Nói xong, hắn liếc mắt toàn phòng, Yêu Tướng sơ kỳ khí tràng tràn đầy từng tấc không gian, Tề Sinh năm người cảm giác như có một toà đại sơn đang đè lên thân mình, ngay cả động đậy một chút cũng không thể.

Mộc linh nữ vịn tay Hoả chi linh, hắn mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi khí cơ.

Nàng nói: "Chúng ta không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, Hắc Bạch Song Sứ thông cáo chưa hẳn đến được liền, cho nên mới gây ra trễ nãi. Nhưng không thể vì đó các ngươi dạng này tân tấn đệ tử có thể vọng nghị, dè bỉu chúng ta a."

"Như có lần thứ hai, cũng đừng trách chúng ta ra tay độc ác !"



Một tên thiếu nam tử thân vận kim sắc y phục từ xa đi vào, mặt mày tươi cười: "Không khí có chút căng thẳng a, năm vị sư đệ sư muội cũng đừng sợ hãi. Trước đây không lâu chúng ta gặp phải chuyện buồn, có lẽ cũng khiến tâm tình không tốt, mới dễ như vậy nổi đoá a."

"Đến, chiếu theo lệnh từ Bạch đại sư tỷ, ta lấy hai vị, còn lại mỗi người tự chọn một vị a."

Kim chi linh tay điểm Kế Ly cùng một tên nam tử cạnh bên nàng, Thổ chi linh tính tình hiền hoà nhất đến sau cùng cũng lấy một cái, Hoả cùng Mộc linh hai người cũng tuyển ra được.

Tề Sinh, là bị Hoả chi linh điểm !

Hoả chi linh phủ đệ, nằm ở một góc tương đối yên tĩnh trong đạo tràng của Tích Lịch Yêu Quân, trong Ngũ Hành Chi Linh năm người, hắn là kẻ nóng nảy nhất cũng là ngang bướng nhất.

Ở xa như vậy, là vì không muốn bị sư tôn hắn Tích Lịch Yêu Quân cùng Hắc Bạch Song Sứ nhìn chằm chằm, xa như vậy mới có thể tự tung tự tác.

Hoả Phủ.

Vừa đến nơi, hắn liền chỉ vào mặt Tề Sinh, lạnh giọng: "Ta không cần biết ngươi là ai, xuất chúng cỡ nào, trước mặt ta như Long là Hổ đều phải cuộn mình nằm yên."

"Ở gần ta tốt nhất phải luôn khép nép cẩn trọng, muốn cái gì đều phải thông qua ta, như dám trái lời ta đều có thể xử ngươi trong nháy mắt, sư tôn bên kia cũng không thể cứu ngươi đây."

Đi tại phía sau Tề Sinh, bưng lấy hành trang Nhất Dạ Thiên Thu nghe thấy cũng là lau mắt mà nhìn, không nghĩ đến tên này Hoả linh như vậy ngang ngược, nhưng đây cũng là chuyện thú vị.

Hắn luôn ưa thích trị kẻ tàn ác, mà không phải đóng vai ác.

Nếu như đối với Thuỷ linh hắn còn có chút không nở xuống tay, thì Hoả linh lại khiến hắn vui vẻ ra tay, không có nửa phần thương cảm.

Tề Sinh làm sao không sợ, khom người: "Tuân lệnh sư huynh !"

Hoả linh thấy vậy, cũng lười nhác quan tâm, phủi phủi tay: "Lăn đi, tìm cái nào đó phòng trống mà ở, tự thân học tập."

"Ba ngày sau diễn ra thịnh yến Chiêu Sinh, như ngươi làm ta bẻ mặt cũng đừng nghĩ được an ổn sống tiếp."

Tề Sinh hành lễ xong lui xuống, hắn làm sao không giận đây, nhưng có giận cũng phải nuốt xuống, có khí cũng không dám phát. Dù sao Hoả linh cũng là một tôn Yêu Tướng, hắn chỉ là Yêu Tinh chênh lệch đâu chỉ một chút.

Yêu Tướng muốn g·iết Yêu Tinh là chuyện dễ dàng, muốn đùa giỡn đến c·hết Yêu Tinh càng thêm dễ dàng !

Tề Sinh cùng Nhất Dạ Thiên Thu được gia nhân dẫn tìm đến gian phòng thích hợp, hai cái xa nhau, chỉ là Tề Sinh nơi ở đương nhiên lộ ra sang trọng hơn, phân biệt rõ ràng.



Dược đồng nơi ở, sập xệ rách nát, giống như chuồng heo đồng dạng. Tề Sinh biết "Hoàng Nhị" không tầm thường, có nhã ý mời ở chung một chỗ, dù sao nhờ có dược đồng này mà hắn mới quy hoạch tư cách trở thành đệ tử.

Đương nhiên, Nhất Dạ Thiên Thu khiêm tốn từ chối, phải biết, hắn trà trộn vào nơi này chủ cốt để dễ qua mặt tiến vào dược viên của Yêu Quân. Nơi đó nguy hiểm trùng điệp chưa tính, nhưng trước hết cần phải nắm giữ một cái thân phận, đủ để qua mặt hết thảy.

Đổi lại nếu dùng thân pháp cao tuyệt trốn vào dược viên hái dược, bằng tu vi của hắn, chỉ cần một nháy mắt hiện thân, e rằng liền bị Tích Lịch Yêu Quân phát giác đ·ánh c·hết tại chỗ.

Phải biết, một tên dược đồng, là có thể đi hái dược, đi vào dược viên tìm thảo. Đây là lý do hắn hoá thân "Hoàng Nhị" !

. . .

Sáng sớm hôm sau, khí sương mịt mờ, thái dương màu đỏ như quả trứng gà, lấp lú ở một góc chân trời xa xa.

Nhất Dạ Thiên Thu từ trong gian phòng bước ra, soi mặt vào thao nước trong tẩy uế một phen.

Nghe bên tai tiếng xào xoạt, một thanh âm già nua vang lên: "Tiểu huynh đệ, nơi này rất chật hẹp rách nát nhưng đích thật là nơi ở của giai cấp chúng ta nên có. Ngươi như muốn thoát khỏi cảnh này, chỉ có thể hết lòng hỗ trợ Tề Sinh Luyện Dược Sư, chỉ khi hắn tấn thăng thành cấp bậc như Ngũ Hành đại nhân hay Hắc Bạch Song Sứ đại nhân thì dược đồng đi theo mới có thể có tốt hơn hoàn cảnh sống."

Thuận theo tiếng nói, chỉ thấy một lão giả gầy gộc cầm độc mộc chổi xà đang quét sân, đầu hắn trụi lủi lán bóng giống như thiền tăng, toàn thân lại một bộ ốm yếu gầy trơ xương.

"Không cần để ý, lão phu chỉ là tảo địa tăng, từ nhỏ lớn lên đều ở đây mà sống a."

Lão giả ăn nói rất bình thường, giống như xem nhẹ thảy, từ miệng lão nói ra sự tình vừa rồi giống như chỉ thuận miệng mà kể không có nửa phần quan trọng.

Nhưng thần sắc Nhất Dạ Thiên Thu lại không giống, tảo địa tăng này là bất tri bất giác xuất hiện cạnh hắn như vậy, như lão muốn mạng hắn e rằng đến c·hết hắn cũng không rõ vì sao.

Hắn nói: "Tiền bối dường như quét lá ở đây rất lâu rồi a ?"

Tảo địa tăng cười to: "Đúng a, từ nhỏ đã quét, quét cho đến thành gia lập thất, quét từ hài tử ta ra đời cho đến sinh ly tử biệt đều còn quét. Đúng a, người ta hay dùng cái gì tên cho việc này, đúng rồi là Tạp Dịch đây."

"Lão phu chính là Tạp Dịch, lâu năm Tạp Dịch a, gọi ta Tảo Địa Tăng là được."

Nhất Dạ Thiên Thu nhất thời không biết nói gì, bởi vì lão giả này trên thân không hề có một chút ba động, giống như hoàn toàn nội liễm khí tức cũng giống như một kẻ phàm tục.



Yêu tộc tu sĩ bên trong, khác với Nhân tộc, muốn hoá thành nhân hình hoàn hảo như vậy chí ít đều cần là Yêu Tướng trở lên.

Ở vị tảo địa tăng này, hắn không cảm ứng được bất kì tia lực lượng nào, hoặc là nói lão giả này chính là một tôn chân chính cao thủ.

Nhất Dạ Thiên Thu cười khổ: "Quét lá lâu như vậy, tiền bối cũng sớm là cao thủ a. Dược đồng như ta sợ làm cũng không lâu được đến vậy, nói chi thăng cấp đây. Đúng rồi, ta muốn nắm rõ từng cái dược viên ở nơi này, có lẽ sau này sẽ giúp Tề công tử hái dược tốt hơn. "

Nói đùa, hắn sau khi lấy được đồ vật kia trong dược viên của Yêu Quân chắc chắn sẽ trở về, làm sao còn ở đây giả trang làm một tên dược đồng.

Tảo địa tăng bỗng dừng tay lại, nghiêm túc đạo: "Tích Lịch Yêu Quân a, dược viên hắn là đương thời cao cấp nhất một loại ở đây. Đừng nhúng tràm, bằng thiên phú tuyệt đỉnh của ngươi sớm muộn cũng đăng phong tạo cực, sánh chi vài cái linh thảo mà nguy hiểm đến tính mạng a."

Nhất Dạ Thiên Thu giật mình, cười cười: "Tiền bối đây là nói cái gì a, ta thật không hiểu."

"Lão phu chỉ nói như vậy, như ngươi khư khư cố chấp tiếp tục, cũng là tự mình hại mình." Tảo địa tăng ngày một đi xa, không chút ngoảnh lại.

Nhất Dạ Thiên Thu rơi vào trầm tư, tự vấn trong lòng liệu có điểm nào sai sót, là bị người khác nhìn thấu ?

Nhưng hắn không tin tưởng mục đích của mình bị thấy rõ, mà càng thiên về một nguyên nhân, là < Thất Thập Nhị Thiên Hình > dịch dung thuật bị nhìn thấu.

Hắn tuyệt đối tự tin bằng thuật này mình tạo ra, chỉ có hơn chứ không kém < Tam Thập Lục Địa Biến > của Ám Lâu Tổ Chức, như có thể bị nhìn thấu liền chỉ có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, lão giả kia tu vi ở một cấp độ cao tuyệt, dễ dàng nhìn thấu một tên Yêu Tinh đang cải trang.

Thứ hai, lão giả kia là thấu hiểu < Thất Thập Nhị Thiên Hình > môn này, nhưng nên nhớ từ trước đến nay môn này dịch dung thuật chưa từng được truyền ra bên ngoài, trong thiên hạ duy Dược Vương Nhất Dạ nắm được.

Thứ ba, lão giả kia chính là một tôn sát thủ của Ám Lâu Tổ Chức, hắn tinh tường < Tam Thập Lục Địa Biến > đến nỗi có thể từ đó thấy được sơ hở còn sót trong < Thất Thập Nhị Thiên Hình >.

Dù sao tu vi Nhất Dạ Thiên Thu bây giờ quá thấp, dù cho nắm rõ áo nghĩa của môn thuật này thì cũng vô pháp triển khai được hoàn mỹ, đây là sơ hở của hắn.

Nhất Dạ Thiên Thu tin tưởng vế thứ nhất, bởi vì hắn cảm thấy vị tảo địa tăng này, một thân nội liễm rất không bình thường.

Thân là Yêu tộc tu sĩ lại tự cho bản thân mang ba chữ "Tảo Địa Tăng" danh xưng, Yêu tu muốn lập địa thành Phật như vậy, thông thường chỉ có thể thấy rõ ở Phật Yêu Thánh Địa.

Quan trọng nhất một chuyện, lão tăng này không chỉ thấy rõ chân thân hắn, còn nói trúng mục đích Nhất Dạ Thiên Thu, đây là chuyện rất khó lường.

"Như hắn là sát thủ Ám Lâu Tổ Chức, cũng là một vị chí ít Yêu Quân cấp bậc a. Sát thủ cần nhiều lời với ta như vậy sao ?"

Nhất Dạ Thiên Thu không khỏi thở dài, căn bản không nghĩ đến những chuyện như vậy, để hắn có chút đau đầu.

. . .

............................