Chương 123: Đan Đường Thái Thượng
Ước chừng nửa ngày sau, tại giờ ngọ giữa trưa, đan rốt cuộc thành.
Liễm Lăng đi vào đình ngọc, cười nói: "Đại nhân tài luyện đan trác tuyệt, tin tưởng trong thế hệ này khó có ai sánh bằng. Ta không nghĩ đến lần này tái luyện lại lâu như vậy."
Nhất Dạ Thiên Thu thở ra trọc khí, nói: "Bi Phiến không đơn giản, tái luyện cũng là một quá trình cần từng li từng tí xem xét."
Liễm Lăng gật đầu nói phải.
Theo Nhất Dạ Thiên Thu mở ra nắp đỉnh, từ bên trong bay ra một viên tiểu đan màu xám tro. Tiểu đan chỉ to cỡ bằng một quả trứng gà, không có bất kỳ màu sắc, không có đan vân, không có cái gì hiện tượng siêu nhiên.
Cái này không khỏi gây nên hiếu kỳ của Liễm Lăng, bởi vì theo quán tính từ trước đến nay, Nhất Dạ Thiên Thu luyện đan mỗi một lô đều là tuyệt phẩm. Tuyệt phẩm đan đặc trưng chính là dị tượng, là sự mỹ miều đến khó lòng miêu tả.
Thấy viên tiểu đan màu xám tro bình bình không có nửa điểm đặc biệt này, Liễm Lăng là tò mò nhưng không dám nói.
"Đan này là phàm đan ? Không phải tuyệt phẩm ?"
Liễm Lăng thầm nghĩ trong đầu, nhưng không dám nói ra, sợ quá mức nói thẳng sẽ làm mất lòng người khác, đồng thời đây cũng là phép lịch sự vốn có.
Một gã Luyện Dược Sư, từ trước đến nay trọng nhất chính là mặt mũi !
Nhất Dạ Thiên Thu tay nâng xám tro tiểu đan, khoé miệng lộ ra tiếu dung thần sắc, nhưng cũng không giải thích nhiều. Vừa rồi một câu giải thích trước đã là hắn dễ dãi vô cùng, trước kia hắn luyện đan, là cao ngạo vô cùng nằm mơ cũng đừng nghĩ đến hắn thoải mái trả lời.
Liễm Lăng tưởng chừng mình đoán đúng, trong lòng cũng thở dài một tiếng, xem ra suy nghĩ bản thân là đúng. Để phá bỏ bầu không khí xấu hổ này, hắn nói: "Đường Chủ giao cho ta hôm trước tặng đan cùng quản sổ sách Đan Đường đều có ghi chép rõ ràng, đều được gia nhân đặt tại thư phòng."
Nhất Dạ Thiên Thu bỗng dưng nói: "Ta hay là chưa tặng đan cho ngươi, ngươi có oán sao ?"
Liễm Lăng vội lắc đầu: "Đại nhân a, giữa chúng ta còn có chấp nhất như vậy sao ?"
"Kể từ lúc ta cho đóng Dược Đường, tâm đã xác định quyết phò trợ ngươi. Ta cầu là một tương lai chi lộ sáng sủa, ở ngươi ta thấy đây là điều bảo đảm."
Liễm Lăng giống như ấm ức nói ra, lộ ra chân thành nhưng ưu sầu, giống như Nhất Dạ Thiên Thu lời kia đã tổn thương đến hắn đồng dạng.
Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: "Yên tâm, như theo ta, ta tất không bạc ngươi. Ta tới Ngoại Phủ là theo chỉ định của lão Lộc, đây vì Tam Bảo mà đến, nhưng Tam Bảo phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần mới có thể sai quả, đây là lúc quan trọng nhất cần đến ta."
"Hiện tại thời điểm này, ngay cả lần bốn mươi mốt rung động còn chưa tới, cần ít nhất bốn cái tân niên nữa a."
Liễm Lăng nghe đến đây, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nhất Dạ Thiên Thu nói tiếp: "Tin tưởng Liễm Lăng ngươi cũng hiểu ý ta, Đan Đường thời gian kế tiếp là giao cho ngươi."
Liễm Lăng giật mình, trong đầu chạy qua đủ loại tương lai dự đoán, giống như sợ chịu đựng không nổi, vội nói: "Không được a, Đan Đường vừa thành lập hôm qua, ngươi như bãi chức Đường Chủ hôm nay, tất cả đều trở thành trò cười a."
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu đồng ý, nên nói: "Ta tính trước điểm này, nhưng ta muốn rời đi, liền phải có người đủ quyền uy thay ta quản lý hết thảy. Đường Chủ vị trí này đến ngươi làm liền không còn gì hợp lý hơn, Liễm Hi cô nương cũng có thể làm Phó Đường Chủ, dù sao nàng cũng cần một danh phận để cạnh tranh cùng Cát Tường cô nương."
Liễm Lăng muốn khuyên can, Nhất Dạ Thiên Thu đưa tay ngăn cản: "Ý ta đã quyết, ngươi cản không được !"
"Ta sẽ không vội vứt bỏ hết thảy, sẽ tự phong Thái Thượng Trưởng Lão, là cao hơn cả ngươi a, ngươi có bằng lòng ?"
Liễm Lăng suy nghĩ lát lâu, cũng không biết nên nói gì, lại nghe: "Ta làm Thái Thượng Trưởng Lão, chỉ khi Đan Đường gặp sống còn thời điểm, ta mới xuất hiện. Còn lai, từ thu ích, lợi nhuận, sổ sách, phân công, . . . Ngươi đều có thể chọn lựa, đây là tân nhiệm Đường Chủ ngươi có được đặc quyền."
"Về phần khoản nợ khủng bố mà Đan Đường ta tạm ứng của kho bạc Ngoại Phủ, có thể lấy một phần lợi nhuận dâng lên mỗi năm của ba mươi tám tộc kia bù đắp. Đan Đường muốn sống lâu, cần mưu đường dài, nợ đã trả được, trước cần luyện đan."
"Muốn luyện đan, cần có đan phương, ta sẽ đề ghi lại vài loại trọng yếu đan phương. Đồng thời mời đến số ít Luyện Dược Sư vì Đan Đường ta làm việc, hẳn là sẽ ổn."
Liễm Lăng nhất thời bối rối, bởi vì tin này quá bất ngờ, quá đỗi đột ngột khiến hắn đều khó thích nghi.
Hắn đương nhiên biết, "Lão Lộc" trong lời của Nhất Dạ Thiên Thu, người phong chức Chưởng Quản kia, không phải Lộc Hứa Tiên liền là ai ? Đường đường đại danh đỉnh điểm Lộc Hứa Tiên, vào miệng vị thiên tài này lại là "lão Lộc".
Cái này một gọi, như đến tai Lộc Hứa Tiên, hắn không dám tưởng tượng người kia phản ứng ra sao.
Bởi vì Lộc Hứa Tiên là một người đa sầu đa cảm, mặt ngoài lạnh lùng nhưng đôi khi lại nóng, rất nóng.
Ngay cả Lộc Hứa Tiên mệnh lệnh, Nhất Dạ Thiên Thu đều xem nhẹ. Như vậy lời khuyên can của hắn có tác dụng gì sao ?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài: "Luyện Dược Sư e rằng chỉ có ở Nội Phủ, Ngoại Phủ này mấy cái kia toàn là dị nhân dị loại, đều đi theo Phủ Trưởng vị kia. Chưởng Quản ngươi cùng Phủ Trưởng là tương đối không hợp nhau, mà trước đó Hắc Bạch song sứ đến đây gây chuyện, sợ là . . ."
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Cái này ngươi không phải lo, trước cứ bố cáo thiên hạ, Đan Đường đổi chủ, phong ta Thái Thượng."
Liễm Lăng mím mím môi mà gật đầu, thật ra có điều hắn chưa nói hết. Danh phận mà Nhất Dạ Thiên Thu muốn cho Liễm Hi, là thứ làm phụ thân hắn đương nhiên phải tính qua.
Liễm Lăng nghĩ đến danh phận mà Nhất Dạ Thiên Thu nên cho Liễm Hi, chính là một vị nương tử a ?
Nhất Dạ Thiên Thu dạng này trác tuyệt kỳ tài, ai mà không mến mộ đây !
Liễm Lăng không khỏi hỏi: "Tiếp đó Chưởng Quản đại nhân có dự tính gì ?"
Nhất Dạ Thiên Thu hỏi: "Tích Lịch Yêu Quân đang ở đâu ?"
Người sau nghe được không khỏi kinh hãi, Tích Lịch Yêu Quân, chính là đương đại Phủ Trưởng của Ngoại Phủ, là sư tôn của Hắc Bạch song sứ.
Luận tu vi hay thực lực, so với ba tộc đại thống lĩnh trong Tam Giác Chi Địa đều khủng bố hơn, mà vị Phủ Trưởng này tính cách thất thường, rất khó nói chuyện.
Cái này không khỏi để Liễm Lăng nổi lên lo lắng chi tâm, dù sao Nhất Dạ Thiên Thu cũng chỉ mới là Tiểu Yêu.
Thiên tài, thiên phú cao đến mấy, trước mặt Tích Lịch Yêu Quân dạng này lâu năm lão quái, liệu có đáng kể ?
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Xem ra ngươi không biết, ta tiếp đó sẽ rời Tam Giác Chi Địa một đoạn thời gian. Sự Đường như có cung ứng đến luyện đan tài bảo của Tam Bảo ngươi nhớ cất kĩ, mai sau ta về tất lấy luyện đan, đến lúc đó không thiếu phần ngươi."
Đợi đến Liễm Lăng cáo lui, Nhất Dạ Thiên Thu mới lấy ra tro xám tiểu đan, thế nhưng là từng ly từng tí cẩn thận. Lấy tinh thần lực dẫn độ cho tiểu đan một mực trôi lơ lửng, không dám chạm vào.
Hắn tiếp đó vì để che mắt người khác, thế là lập tức dựng lên che mắt trận đồ, là Ẩn Nặc trận pháp. Đứng từ bờ hồ Dạ Tĩnh người, tỉ như gia nhân thị nữ là vô pháp thấy rõ đình ngọc đang xảy ra chuyện gì.
Nếu như bọn hắn có thể thấy, sẽ nhận ra ngoài Ẩn Nặc trận pháp, còn có Chiêu Linh trận. Chiêu Linh, chính là câu dẫn linh khí.
Hồ Dạ Tĩnh này, vốn dĩ là một ao Linh Tuyền c·hết nhưng bị kéo cho sống lại. Tại thời gian dài từng chút một chuyển biến, lượng linh khí uẩn dưỡng càng ngày càng thuần khiết, đây là biến đổi cả chất lẫn lượng.
Cấp cao Linh Tuyền Ao, là cội nguồn sinh ra cấp cao linh khí, từng giây từng phút đều thấy hồ Dạ Tĩnh này bốc lên bọt khí, mỗi bọt khí nở ra đều là do linh khí quá mức dày đặc bị đào thải.
Chiêu Linh trận pháp này, là từ tàn trận trước kia Chiêu Linh Đại Trận dựng lên. Mặc dù có chút không bằng nhưng lúc này xuất hiện, cái này không khỏi trở thành kíp nổ dây chuyền, dẫn ra số lượng lớn linh khí bay khỏi mặt hồ, tụ về đình ngọc.
Đây là tràng cảnh mà bọn gia nhân thị nữ thấy được, cái này không khỏi gây nên xôn xao.
"A, xảy ra chuyện gì ?"
"Linh khí, linh khí thật thuần khiết, là cấp cao linh khí !"
Cũng khiến cho người ta đỏ mắt mà nhìn. Nhưng từ đầu đến cuối, không có ai dám nhúng tràm, càng là ngược lại, tránh xa bờ hồ.
Tú thị nữ nói: "Đại nhân hẳn đang luyện đan, mọi người chớ quấy rầy !"
Nàng, chính là quản lý của đám gia nhân này.
Trong đình ngọc, Nhất Dạ Thiên Thu ngồi xếp bằng, dùng tinh thần lực duy trì thế thiền không lơ lửng, có như vậy mới hứng được liên tục không ngừng linh khí truyền vào đỉnh đầu.
Linh khí cấp cao này giống như dòng lũ, lại như linh xà, chui vào ngũ quan thất khiếu, xuyên thẳng mi tâm đỉnh đầu, lấp đầy từng lỗ chân lông của hắn.
Nếu như đổi lại một tên Yêu Tinh khác, e rằng sớm bạo thể mà c·hết, đây là do hấp thụ quá nhiều, dẫn đến chướng thể.
Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu vốn tu Thể Thuật, luyện < Ngũ Hành Thối Thể Pháp > lại từng hấp thụ Thuỷ Vật Chất, thân mang tính dẻo. Vừa cứng vừa dẻo, là có thể nhu có thể cương, cộng thêm thể nội Bát Giác Linh Đan bị < Đoạt Thiên Tạo Vật > chi công mở rộng gấp hai lần trước kia, hắn là có thể hấp thụ được một thành.
Còn lại số lượng chín thành, là do bị hắn nuốt vào viên kia xám tro tiểu đan đang không ngừng hấp thụ.
Tiểu đan bị hắn nuốt vào trong bụng, tại phần bụng, gần vị trí Huyền Thai kia, đang không ngừng thôn phệ lượng linh khí truyền vào.
Thời gian dần dần trôi qua, linh khí thuần khiết cọ rửa tế bào, tráng cường thân thể hắn, nếu đổi lại một cách khác liền khó nói. Bởi vì có cái nào có thể dẫn linh khí xâm nhập thân thể, lại một mực kéo dài lâu như vậy để tế bào thích nghi ?
Linh khí là thứ vào được, là không ra được, muốn ra, liền phải phá thể, làm vật chủ tự bạo.
Nhưng có xám tro tiểu đan, quá trình này trở nên thuận lợi, chỉ là đổi lại sự thăng hoa này, chính là cảm giác như hàng vạn con kiến đang cố gặm xé thân thể hắn, như hàng nghìn m·ũi d·ao đang xuyên thấu qua lại trong bụng mình.
Đau đớn đến khó tưởng tượng !
. . .
.........................................
Tấu chương xong.
Ta mong các vị đọc thấy hài lòng, tạ !
~Mạnh.
( Lão Hoạ )