Chương 122: Quỷ Tài
Dị Thương Yêu Quân ho khan một tiếng, ở đây bối phận cùng tuổi tác hắn là cao nhất, không khỏi nói: "Mạo Hiểm Hội ngoài Càng Long dong binh đoàn, hẳn còn có đoàn khác cùng phúc lợi chung duy trì. Thiếu hiệp tại sao không cầu đến chỗ này ?"
Dư Ngọc cười khổ: "Yêu Quân đại nhân có chỗ không biết, đoàn trưởng chúng ta Long Tự, lão nhân gia ông ta cũng là Hội Trưởng Mạo Hiểm Hội. Lão ngã bệnh, ai giải quyết đây ? Mà đây còn là chuyện nhà chúng ta, Mạo Hiểm Hội là thật khó nhúng tay vào."
"Ta chỉ là mong ân công có thể ra tay cứu chữa cho lão ta. Chỉ có Long Tự đoàn trưởng tỉnh lại, mới có thể ổn định thế cục a."
Nói đến đây, hắn không khỏi mong chờ nhìn Nhất Dạ Thiên Thu.
Nhất Dạ Thiên Thu trực tiếp lắc đầu: "Ngươi chuyến này e rằng uổng công vô ích, vị kia dù sao cũng là Yêu Quân cường giả, ta năng lực đương nhiên có hạn, chỉ là Tiểu Yêu. Ngươi nên tìm người, hẳn là Dị lão, hẳn là Luyện Dược Sư Công Hội mới có hi vọng a !"
Dư Ngọc nghe vậy, không khỏi lộ ra tiếc nuối, hồi lâu nói: "Chỉ tiếc, ta không có đủ quyền để mời, cũng không có chi phí chi trả ! Trong đoàn nghe nói cũng mời Đan Đạo Đại Sư đến, chỉ tiếc là vô ích."
Dị Thương Yêu Quân chính là Đan Đạo Đại Sư, nghe xong câu này cũng không khỏi trầm mặc suy nghĩ.
Nhất Dạ Thiên Thu gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Như vậy, vì Đan Đường làm việc thì sao ? Đây là lúc cần người."
Nhất Dạ Thiên Thu nói xong, liền đối với Dị Thương Yêu Quân nói nhỏ một tiếng. Chỉ thấy lão Yêu Quân không khỏi lia mắt nhìn về Dư Ngọc, vuốt vuốt bộ râu: "Chuyện này không phải khó, lão phu sẽ hết sức giúp đỡ ngươi liên hệ Luyện Dược Sư Công Hội."
Dư Ngọc cũng không phải người ngốc, hắn biết đây là nhờ Nhất Dạ Thiên Thu tầng quan hệ này, cho nên không khỏi liên miệng cảm tạ.
"Như ân công không chê bai, ta nguyện vì Đan Đường ra sức."
Nhất Dạ Thiên Thu từ trong không gian giới chỉ lấy ra một hộp độc mộc, mộc này thô ráp tự nhiên mà đầy tinh tế vận vị.
Thấy hộp độc mộc, Dị Thương Yêu Quân không khỏi khẽ kêu: "Tình Không Mộc !"
Nhất Dạ Thiên Thu khẽ cười: "Dị lão tinh mắt a."
Dị Thương Yêu Quân cảm thán: "Tam Giác chi Tam Bảo, Tình Không Bồ Đề Lang Kê. Tình Không đẹp nhất cõi đời, Bồ Đề không lá, Lang Kê u sầu."
"Cái này một hộp độc mộc, là do Tình Không Thụ thân gỗ chế tác mà thành, sở dĩ nói Tình Không đẹp nhất bởi vì nó sinh mệnh tràn trề, giống như sinh mệnh căn nguyên. Dùng Tình Không mộc làm chất liệu, không những bảo quản tốt đồ vật, ngược lại còn có thể sử dụng rất lâu, rất nhiều lần."
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Hộp này, là tặng lão nhân gia ngươi."
Dị Thương Yêu Quân mặc dù có đoán trước, nhưng vẫn là ngạc nhiên, cũng sinh ý ngại. Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu lại nói tiếp: "Dị lão không cần khách sáo, đồ vật này vốn dĩ ta chuẩn bị để tặng ngươi, mà không phải là quà nhờ vả."
Dị Thương Yêu Quân không khỏi cười khổ, hay là tiếp nhận hộp gỗ, mở ra xem.
Không mở thì thôi, một khi mở liền long trời lở đất. Lấy đình ngọc này làm trung tâm, toàn bộ hồ Dạ Tĩnh đều sóng vang nổi dậy vô pháp trầm tĩnh.
Linh ngư chi thuỷ các loại sợ hãi trốn xuống đáy, đình ngọc thì phát ra long khiếu trùng thiên, nếu như Dị Thương Yêu Quân không kịp thời áp chế, e rằng so với bây giờ đều càng thêm kinh động.
Chỉ là một sát na ước chừng mấy hơi thở thời gian trôi qua, đám người ở đây đều là kinh hãi không thôi.
Đợi đến sóng yên biển lặng, chỉ thấy một viên màu đỏ như máu huyết đan nằm bên trong, thân đan xung quanh có vờn huyết khí, mỗi một sợi huyết khí giống như một đầu long hồn dữ tợn.
"Đây là ?" Dị Thương Yêu Quân hai tay run run.
Nhất Dạ Thiên Thu thanh âm điềm tĩnh: "Mạn Bà La Đan."
"Mạn Bà La Đan ! Là tuyệt phẩm !" Lão giả Yêu Quân này cũng không còn điềm tĩnh được nữa.
Ở độ tuổi như hắn, vốn là Luyện Dược Sư uy tín của Luyện Dược Sư Công Hội, đương nhiên từng nghe qua Mạn Bà La Hoa truyền thuyết.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Mạn Bà La Đan này, gọi Huyết La Đan. Ở cấp Yêu Quân như lão nhân gia ngươi, tăng lên tu vi có lẽ không nhiều, nhưng phần đáng mong chờ nhất chính là hai đạo bên trong. Còn có thể tráng khí, luyện thân, bổ sung gân cốt, kéo lại nhiệt huyết tuổi trẻ."
Dị Thương Yêu Quân không khỏi đứng lên, đích thân khom người hành lễ, tay phải đặt trước ngực, chân thành nói: "Tạ Chưởng Quản đại nhân ban đan."
Thấy cảnh này, từ Tôn La, Dư Ngọc, Phi Vũ cho đến Lang Lục Long, Liễm Hi, Cát Tường các nàng đều không khỏi tê cả da đầu.
Một vị Yêu Quân bái đầu một tên Yêu Tinh ?
Phải biết, Luyện Dược Sư cấp Yêu Quân, tại phương diện tinh thần lực cùng hiểu biết, nhận thức, khả năng luyện đan đều là vượt qua cả Luyện Dược Sư cấp Yêu Tướng, Yêu Quái.
Huống chi là nho nhỏ một tên Yêu Tinh !
Dị Thương Yêu Quân khấu đầu này, không khác gì là nói tài không bằng người, cam bái hạ phong.
Trong mắt đám người trẻ tuổi chứng kiến, Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh giống như bị phóng to vô hạn, là bọn hắn thần tượng cùng mục tiêu theo đuổi.
Liễm Hi trong lúc mơ hồ, sắc mặt vốn dĩ xinh đẹp kia trở nên ửng đỏ, thấp giọng: "Đại nhân thật lợi hại !"
Thanh âm tuy không lớn, nhưng lọt tai ở cạnh bên nàng Cát Tường liền là ý khác. Cát Tường đưa mắt nhìn qua, trong mắt có tình địch chi ý, đây là ghen tuông mới có cảm giác.
Đối với Cát Tường, Liễm Hi chính là tình địch !
Cát Tường ho khan một tiếng, nói: "Chưởng Quản đại nhân thật lợi hại, Tường xin tâm phục khẩu phục."
Thấy Liễm Hi nhìn qua, nàng cảm thấy như đè lại một đầu, đây là ghen tị, sợ không bằng mà tranh thủ nói: "Chưởng Quản đại nhân, vừa rồi Tình Không Thụ chỉ là một nhánh nhỏ, đợt kế tiếp thu hoạch ước chừng ba tháng sau. Lúc đó, sẽ có số lượng lớn có thể khai thác, Sự Đường nguyện ý hỗ trợ Chưởng Quản đại nhân lấy về."
Tam Bảo, chính là mục tiêu chính mà Nhất Dạ Thiên Thu được Lộc Hứa Tiên cử đến Ngoại Phủ. Là để chung tay phụ Phủ Trưởng cùng một chỗ cân bằng vùng đất này, tránh cho bộc phát khoáng thế chi chiến, tránh ảnh hưởng Tam Bảo an nguy.
Thấy đám người đều hướng mắt về mình, nàng sinh ra ý cười, tự tin về bản thân hơn, nói: "Tam Bảo, cứ nửa năm một lần rung động, cứ bảy bảy bốn mươi chín lần rung động liền cho ra quả. Quả này thần kỳ không thể miêu tả, nghe nói có thể so với Địa phẩm linh vật, là thứ mà chư vị Yêu Vương đều đỏ mắt tìm kiếm."
"Các tộc chính là tranh nhau giành quả này, để cung dâng Thập Trụ, có để bồi dưỡng tiềm năng cho tộc mình, là vật trọng yếu vô cùng."
"Ở đây có lẽ mọi người không rõ, nhưng Tam Bảo đã rung động được bốn mươi lần trong suốt hai mươi năm, kế tiếp là lần thứ bốn mươi mốt. Rung động số lần càng cao, thả ra bảo vật cũng càng nhiều, như Tường đã nói, Sự Đường nguyện vì Chưởng Quản đại nhân lấy về phần tinh tuý nhất để dâng lên."
Nói đến đây, nàng không khỏi càng đậm ý cười phát lên cao giọng, không giống với bình thường điềm tĩnh khó gần.
Liễm Hi thấy cảnh này, mắt nhìn mũi, lộ ra không bằng, nhưng là vẫn nói: "Hi có thể cùng phụ thân hết lòng phò trợ ngươi."
Nhất Dạ Thiên Thu cỡ nào tồn tại, làm sao không nhìn ra tâm tư thiếu nữ tuổi mới lớn, chỉ là cười nhẹ: "Nhị vị tiểu thư hảo ý ta cảm kích, nhưng không cần quá miễn cưỡng, ta cũng có thể thể tự tranh một suất a."
Nói xong, hắn lại mang ra mấy hộp Tình Không mộc như vừa rồi, nhưng có điều phẩm chất có hơi thấp, nói: "Cái này năm hộp Bạch Bà Đan, mong Dị lão thay ta gửi cho Hắc Thiên. Cái này một hộp là cho Tất Lam đoàn trưởng Gió Lào Phương Đông, hai hộp cho Tam Phương Tứ Thốn hai lão đầu kia, cuối cùng một hộp Tôn La ngươi thay ta gửi cho Kha tiên sinh sư tôn ngươi."
Tuyệt phẩm Bạch Bà Đan, so với viên Huyết La Đan vừa rồi chỉ thua hai thành hiệu quả. Đối với mỗi một tu sĩ đều là tha thiết đan bảo, ai không đỏ mắt.
Cái trân quý nhất, ngoài luyện thể, còn có thể ngộ đạo. Đây là đạo của Nhân Đế cùng Thánh Linh, có thể dòm ngó Tinh Thần Lộ, vọng học Quyền Thế.
Hắn tin tưởng, dù cho Yêu Vương đều là đỏ mắt !
Huống chi là người khác đây ?
Đám người sau khi rời đi, hắn điểm lại một chút. Số lượng hai mươi viên Mạn Bà La Đan, trong đó Huyết La Đan cho Dị Thương Yêu Quân, vừa rồi đưa ra chín hộp độc mộc Tình Không Thụ, một viên cho Tô Lâm tổng quản trước đó, còn lại chín viên Bạch Bà Đan.
Chín viên này hắn giữ bốn, còn lại năm viên phân biệt cho Liễm Hi, Cát Tường, Tôn La, Phi Vũ cùng Dư Ngọc mỗi người một viên.
Hắn không chần chờ, lấy ra Kim Phương Dạ Đỉnh, nhất cử đem bốn viên tuyệt phẩm Bạch Bà Đan ném vào trong lò. Lại lấy một chiếc to bằng cái bát lá xám ném vào bên trong, nếu như Tô Lâm tổng quản ở đây, sẽ biết lá này là một trong bảy lá của Thất Tình Bà La Mộng chi thụ.
Mỗi lá, là mỗi tâm tình, một lá coi là một Phiến.
Đây là Bi Phiến, màu xám vô sắc, ảm đạm.
Sắc xám, là vô sinh, là ưu buồn, tượng trưng cho Bi
< Vọng U Tang > chương thứ nhất, Bi Khúc là nguyên nhân để hắn ra chọn Bi Phiến luyện đan.
"Bốn viên Bạch Bà Đan, như có thể nấu chảy luyện thành Bi Cực Đan, là có thể giúp ta ngộ thêm Bi lực lượng, có thể khiến thi triển Bi Khúc đều tăng lên mấy lần uy năng."
Mượn Kim Phương Dạ Đỉnh uy năng, hắn lấy ngọc đình làm trận nhãn, lấy hồ Dạ Tĩnh làm trận pháp chiêu linh. Linh khí điên cuồng rót vào ngọc đình, hoá thành dòng lũ màu lam ngọc đốt lên lam hoả.
Lam hoả nung Kim Phương Dạ Đỉnh, mà hắn thì ngồi thiền luyên đan.
Liễm Lăng từ xa bên bờ thấy cảnh này, âm thầm mắng một tiếng quỷ tài, lại cảnh giác tứ phía vì hắn hộ pháp. Nhưng trong lòng hắn, là vui mừng không thôi, bởi vì hắn là biết mình chọn đúng người đi theo.
Không cần biết Nhất Dạ Thiên Thu có phải bị đoạt xá, cũng không cần quan tâm vị thiếu niên này rốt cuộc là ai. Chỉ cần dốc lòng phò trợ, hắn tin tưởng chính mình sẽ cầu được một đầu tương lai chi lộ, bởi vì ở Nhất Dạ Thiên Thu, hắn thấy tiềm năng vô hạn, thiên tư tuyệt đỉnh.
Cái gọi là một người phi thăng, gà chó lên trời, chính là như vậy !
. . .
..................................
Tấu chương xong.
Ta cầu đề cử truyện, tặng hoa tặng kẹo, ủng hộ tinh thần.
Cảm tạ !!