Chương 114: Thanh Tẩy Đan Đường
Chương 114:
Nhất Dạ Thiên Thu sớm thay một bộ bạch bào sam y, giống như trích tiên nam tử hoàn mỹ vô khuyết, hắn từ trong hang động bước ra, đối với một mực chờ đợi bên ngoài Sa Kình Vương hỏi một câu.
"Ngư Long có tung tích sao ?"
Sa Kình Vương lắc đầu, nói: "Vốn dĩ có chủ tử người lưu lại đạo kia Sa Môn Thiên trấn áp, lại bị Sa Kình chúng ta kéo thân thể nó xuống bên dưới Cồn Cát Sa Mạc, nó hẳn c·hết không nghi ngờ. Nhưng sinh mệnh nó cường đại vô cùng, mặc dù chịu trấn áp như vậy nhưng không chịu bao nhiêu sát thương, chưa đến một ngày, nó liền phá phong. Mà bầy Sa Kình thì . . ."
Nói đến đây, giọng nó thấp dần, lộ ra ưu tư.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn thấu tâm tư trong lòng của nó, nói: "Như ngươi đã bước lên con đường tu luyện một khắc này, sớm nên làm chuẩn bị như vậy. Thiệt hại của bầy đàn ngươi cứ tính lên đầu ta, sau này ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần hơn."
Sa Kình Vương từ trong ưu tư đột tỉnh, liên tục lắc đầu: "Chủ tử a ! Ta không có ý tứ đó, tu đến cảnh giới bây giờ ta cũng sớm mở ra linh trí, hiểu được hồng trần thế thái ra sao. Cái làm ta sầu mi khổ kiểm như vậy, chính là cảm xúc vặt vảnh nhất thời."
Nhất Dạ Thiên Thu ngẩng đầu nhìn thiên khung: "Tu luyện, vốn dĩ là trái ngược với lẽ thường, thậm chí có thể nói đã tự bước lên con đường cô độc. Nhưng cảm xúc vẫn cần phải có, như vậy mới gọi là sống, không giống cỏ cây bên đường một dạng vô tri !"
Sa Kình Vương gật đầu nói phải, đến tận bây giờ, nó đã hoàn toàn tín phục vị chủ nhân này, không có nửa điểm dị nghị.
Một nguyên nhân khác, chính là vì Khế Ước Thú, khi bản thiên ước này được thành lập thời khắc kia, nó rốt cuộc biết được linh hồn Nhất Dạ Thiên Thu là tồn tại thế nào, sợ hãi đến tận tâm can.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn xem sắc trời, nói: "Ngư Long phá phong ấn của ta, hẳn là đã đào tẩu, có hai nguyên nhân mà nó không dám trở lại. Thứ nhất, là nó sợ một lần nữa bị phong ấn y nguyên kết cục. Thứ hai, là có một thứ khác đe doạ nó."
Sa Kình Vương chau mày, nói: "Bán Vương như vậy, còn ai có thể đe doạ ?"
Đột nhiên ý thức đến cái gì, nó kinh hô: "Ý của chủ tử, là. . ."
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu: "Không sai, Cổ Hoạ đại sâm lâm này vẫn còn một vị Vương đây, Đạo Mộc Yêu Vương !"
Sa Kình Vương im lặng hồi lâu, mới lấy lại điềm tĩnh mà nói: "Chủ tử nghỉ ngơi ba ngày này, theo ta thu thập thông tin, Yêu tộc bên ngoài sớm đã lan truyền tin tức chấn động. Trong đó có tin ta và con kia Ngư Long san bằng Cồn Cát Sa Mạc. Ta tin tưởng nếu Ngư Long còn sống, bằng trí tuệ của nó, sớm cũng nhận ra vấn đề, như dám v·a c·hạm cùng chúng ta lần nữa, chắc chắn sẽ kinh động các Trụ."
Nhất Dạ Thiên Thu lau mắt mà nhìn Sa Kình Vương: "Không nghĩ đến ngươi lại có thể thấu triệt như vậy. Không sai, ta và ngươi hai cái hợp nhất, cũng không sợ một tôn Bán Vương như nó, một khi nó dám v·a c·hạm, sẽ kinh động tứ phương, lúc kia chỉ có nó dạng này cường hãn Bán Vương bị các Trụ xem là tính đe doạ."
Nghĩ đến đây, hắn cũng bớt đi nổi lòng phiền muộn, nói: "Đúng rồi, tiếp đó ngươi cũng khó sống tiếp ở nơi này, không bằng theo ta đi."
Nói xong, hắn lấy ra Hắc Quan Tài, ném ở thềm đá trước mặt.
Hắc Quan Tài khí cơ thâm trầm, u ám đáng sợ, bốc lên kinh thiên ý vận tà ác, là thứ đầu tiên Sa Kình Vương ấn tượng.
Nhất Dạ Thiên Thu trấn an: "Đừng để vẻ ngoài nó làm ngươi sợ, đi vào bên trong, có khác thiên cơ."
Sa Kình Vương thu nhỏ thân hình, nhảy vào trong nội quan tài, nắp quan tuỳ theo đó đóng lại. Sau đó toàn thân quan tài giống như có linh, chui thẳng vào mi tâm Nhất Dạ Thiên Thu, nếu như để cho thiên hạ bất kỳ tu sĩ nào thấy được cảnh này, không vì đó đỏ mắt cũng là chuyện lạ.
Nhất Dạ Thiên Thu đương nhiên biết, dù cho Thập Trụ chứng kiến, sợ là cũng tương tự, sẽ tranh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Nên biết, Hắc Quan Tài là tồn tại từ thời Kim Hậu dạng này Tuyệt Đỉnh Yêu Hoàng tới tận bây giờ. Theo Nhất Dạ Thiên Thu, nó không chừng cũng là một dạng phẩm cấp bất phàm giống như A Tu La Đao !
A Tu La Đao là Thần Khí, vậy Hắc Quan Tài có rộng lớn nội không gian, tuỳ ý cải biến theo ý chủ, lại là dạng gì bảo vật ?
Nếu như thật vậy, hắn đang độc chiếm mấy món phẩm cấp rất không tầm thường. Tỉ như về chiến khí có A Tu La Đao, Hắc Quan Tài, Hắc Long Cầm, mà luận công pháp, ngoài vô số kĩ tu phàm phàm nắm giữ ở đời trước, còn có bí ẩn < Vô Danh Kỳ Kinh > cùng < Vọng U Tang > dạng này chí bảo mật tịch.
Hỏi trong Tiểu Yêu cảnh, cái nào so qua được hắn ? Dù cho đại gia tộc tử đệ, hay Quý tộc thậm chí Đế Tử Đế Nữ mấy cái kia đều so ra không bằng.
Tại Sa Kình Vương chui vào Hắc Quan Tài sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu từ một nơi tuỳ ý đi ra Cồn Cát Sa Mạc. Bởi vì hỗn chiến trước đó, mà vốn dĩ như mê cung vô tận Cồn Cát Sa Mạc, tại lúc này trở thành bình nguyên, tuỳ ý liền có thể ra vào.
Ba ngày ba đêm hắn tịnh dưỡng, cũng là thời gian đủ các thế lực mò đến, có lén lút, cũng có quang minh chính đại cường thế hào đoạt.
Cồn Cát Sa Mạc từ trước đến nay ít người lui đến, thiên nhiên khắc nghiệt lại bí ẩn mê mang, cho nên tài nguyên rất nhiều còn sẵn đó. Tất cả kẻ đến đây đều điên cuồng tìm kiếm bảo vật, bọn hắn đều tin rằng một nơi ít ai đặt chân đến thì tài nguyên còn chưa khai thác hết.
Dẫn đến, vòng xoáy bi kịch diễn ra, đây là động vào lợi và ích !
Có kẻ tìm được mỏ Hắc Sa, có thì mỏ Kim Nguyên, thậm chí còn có cả Linh Tuyền Ao dạng này hi hủ đồ vật. Nhưng tiêu điểm của cuộc tìm kiếm, ngoại trừ tung tích Sa Kình Vương cùng Ngư Long, còn lại chính là Tây Vực.
Nhưng Tây Vực giống như bị hoá thành không khí đồng dạng, biệt tăm biệt tích, ngay cả một viên đá cũng không còn sót lại. Chuyện này càng thêm ly kỳ, càng khiến các thế lực vì đó hăng hái tìm kiếm, bởi vì bọn hắn đều cho rằng Tây Vực chưa bị phát hiện.
. . .
Nhất Dạ Thiên Thu đối với mấy thứ này không có nửa phần hứng thú, từ sớm đã đi khỏi Cồn Cát Sa Mạc, tiến về Vô Tự Trấn.
Trên đường đi, có vô số đoàn xe của tam đại tộc trong Tam Giác Chi Địa hành quân về Cồn Cát Sa Mạc, mà bởi vì tin tức nơi này quá lộ ra kẻ gió, dẫn đến không chỉ có tam đại tộc trong Tam Giác Chi Địa lũ lượt kéo đến tìm bảo. Mà còn đầy rẫy các đại cường tộc bên ngoài các Châu của Cổ Hoạ kéo đến.
Tam Giác Chi Địa trở thành vùng đất bị chú mục, bách tộc để ý. Mà làm vị trí chủ trì trung lập như Ngoại Phủ của Luyện Dược Sư Công Hội càng vì lẽ đó lộ ra bất phàm, không tranh sự đời.
Đương nhiên, không có cái gì ở Ngoại Phủ khiến các tộc để ý bằng Đan Đường mới mở, dù sao đây là do vị Chưởng Quản thần bí kia mở ra đến.
. . .
Trên sa mạc chi lộ, không ai để ý đến một cái lão giả xế hủ tuổi già đang cưỡi trâu uống rượu.
Lão nhân này, chính là Nhất Dạ Thiên Thu dịch dung biến hoá mà ra.
Ước chừng nửa ngày sau, hắn cũng đến Vô Tự Trấn.
Ròng rã ba ngày ba đêm trôi qua, vốn dĩ Luyện Dược Sư Công Hội ở Ngoại Phủ có ba đường khu, bây giờ đã thành bốn.
Đan Đường !
Mà cũng không ai nghĩ đến, làm Phó Đường Chủ trong Đan Đường mới mở này, lại là Dược Đường Đường Chủ Liễm Lăng. Còn đương đại Đan Đường Đường Chủ, chính là vị Chưởng Quản Ngoại Phủ kia.
Cái này gây nên xôn xao trong đám đông !
Nhất Dạ Thiên Thu đi vào Vô Tự Trấn, thẳng tiến hướng bắc, đây là tổng đàn của Đan Đường mới thành lập, một phủ duy nhất không nằm trong Ngoại Phủ.
Đan Đường rất qui mô nhưng không có một bóng khách, giống như am tự yên tĩnh đến thương cảm, không có khách làm sao có lợi nhuận ?
Nhất Dạ Thiên Thu cưỡi trâu đi đến, trâu này là một đầu Hoang Thú cấp Tiểu Thú cảnh, tại trên đường về ngẫu nhiên tìm thấy một loại dị chủng lông vàng.
Tại trước Đan Đường, đứng đó hai tên Đan Thị để đón khách, một đạo thanh âm câu dẫn chú ý của các nàng.
"Tiểu Kim a, đến, dừng ở trước cho lão phu."
Chỉ thấy một cái lão giả lưng còng, da mặt nhăn nheo sắp c·hết, khất kha khất khỉu say mèm đang cố gắng leo xuống lưng trâu.
"Ầm."
"A, cái mông của ta."
Lão giả té ầm ầm trên đất, khiến các nàng không khỏi lộ ra khinh bỉ dáng cười. Thấy lão giả còn muốn tiếp tục bước lên bậc thang đi vào Đan Đường, một người đưa tay chặn lại: "Lão già, ở đây không có chỗ cho ăn mày, mau mau cút đi !"
Lão giả rách nát ợ lên một cái, toàn thân bốc lên nồng nặc mùi tửu, nói: "A, Đan Đường. . . Đan Đường này không phải là nói . . . Tiếp. . . Ợ. . . Tiếp bất kì cái gì khách nhân sao ?"
"Đừng xem thường lão phu, ta là đến mua đan a !" Nói đến đây, hắn lộ ra thần sắc tức giận.
"Ha hả, cái gì chứ ? Mau cút, đừng làm dơ bẩn nơi này, ngươi có đủ tiền sao ?" Một ả Đan Thị cao giọng chế giễu.
"Còn không chịu đi ? A Lực, đến tiễn khách." Ả Đan Thị cạnh bên cao giọng hô.
Chỉ thấy một tên lực điền nam tử bước ra, toàn thân cơ bắp vạm vỡ giống như cầu long khổng lồ, hắn ánh mắt như hung thần nhìn chằm chằm lão ăn mày.
"A, các ngươi nói ai không có tiền ? Nhìn, lão phu có cái này, chứa rất nhiều linh thạch a."
Nói, lão giả từ trong túi lấy ra không gian giới chỉ, đeo trên ngón tay. Từ trong giới chỉ này, hắn đem ra một viên to bằng đầu người Linh Thạch, khiến cho Đan Thị ba người không khỏi há miệng.
Một người kinh hô: "Trung Phẩm Linh Thạch !"
Một cái ăn mày, có giàu như vậy sao ?
Bọn hắn hai mắt nhìn nhau, sau đó cười trừ, thái độ chuyển biến 180 độ: "A, đại nhân, mời vào bên trong. Ngươi đến Đan Đường lựa đan chính là vinh dự của chúng ta a, trước đó chỉ là hiểu lầm."
Lão giả sau lại ợ lên một cái, cười ha hả phất tay cho qua, cái này càng khiến hai ả Đan Thị bắt đầu có âm mưu đen tối. Hai cái Đan Thị hồn nhiên không biết đây chính là Đan Đường Đường Chủ của bọn họ, càng không biết một cuộc thanh tẩy Đan Đường sắp diễn ra.
. . .
Ước chừng một canh giờ sau.
Lão giả đi ra khỏi đại môn của Đan Đường, hai cái Đan Thị mặt mày hớn hở, toàn bộ đều theo kế hoạch của bọn họ, một viên đan, lấy giá đâu chỉ gấp mười mấy lần.
Phần dư, tự bỏ túi riêng !
Một nơi bán đan, không nói đến đan dược có hiệu quả thế nào, dược tính tốt không, nhưng thứ tiên quyết chính là giá cả.
Ở đây, Đan Đường là bán gấp mười lần giá so với bên ngoài !
Tại hai ả Đan Thị đưa tiễn ra ngoài, vốn dĩ lưng còng lão giả bỗng nhiên sóng lưng trở nên thẳng tắp, nào có nửa phần già yếu ?
Ánh mắt của lão đầu nhìn về Đan Thị, trong mắt giống như chứa đựng cả toà tinh không vũ trụ, thâm trầm hơn đại hải. Chỉ là một đạo ánh mắt, hai cái Đan Thị liền bị giật mình không hiểu, giống như bị Hồng Hoang Cự Thú để mắt tới đồng dạng.
"Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem lão giả này có cái gì đó không đúng a !"
Nhất Dạ Thiên Thu không nói hai lời, cưỡi lên kim ngưu, đi thẳng đến trung tâm Vô Tự Trấn, tại không người biết được, đi đến Dược Đường phân khu.
Ở đây, hắn gặp Liễm Lăng đang duyệt sổ.
Liễm Lăng thấy hắn, vội vàng đứng lên: "Gặp qua Chưởng Quản đại nhân !"
Hai người sau đó ngồi nói chuyện thật lâu, mà Liễm Lăng giống như bị giáo huấn nhiều hơn là bàn luận, nhưng nhận thấy khuyết điểm của mình về sau, hắn không có nửa phần tức giận, ngược lại một lòng lắng nghe.
Chỉ trong tối đó, toàn bộ Đan Đường thay đổi từ trên xuống dưới, thay vào một lớp Đan Thị mới cùng một lớp quản lý mới, mà Nhất Dạ Thiên Thu thì đích thân đi đến Đan Đường bằng thân phận thật của mình.
Hắn muốn lập đan trường, mời gọi thiên hạ !
_____
Tấu chương xong.
Cầu đề cử cùng tặng quà độc giả ơi ~ bởi vì hôm nay ta viết nhiều hơn nhiều mọi khi.
~Mạnh.
. . .