Chương 113: Lập Khế Ước
Chương 113:
Tại hắn rời đi Tây Vực một khắc này, hai viên cự mục tại đỉnh Tây Vực lại mở ra, mục quang giống như sống lại phá tan bụi cát lượn lờ, ánh mắt khủng bố vô hạn kia nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Một cái nhìn này, khiến cho Nhất Dạ Thiên Thu toàn thân lạnh buốt, giống như bị Hồng Hoang Cự Thú để ý tới đồng dạng.
"Tiểu Yêu, ngươi đáng c·hết ! Trầm Tích có bảo vật bên trong mới có thể duy trì trật tự. Ngươi như mang đi, Tây Vực sụp đổ, ta diệt ngươi cửu tộc !"
Ngư Long thanh âm khàn đặc, phạn âm như thiên địa truyền đến, cho người ta một loại cảm giác áp chế tinh thần, muốn trốn cũng trốn không được.
Nhất Dạ Thiên Thu từ trước đến nay làm việc nhất quán ghét nhất bị đe doạ, nhưng hắn không quay lại cùng Ngư Long mặt trái mặt phải, mà trực tiếp dùng nhanh nhất bộ pháp kéo xa khoảng cách với Tây Vực.
"Rống !"
Ngư Long gào lên một tiếng, vang vọng đỉnh Tây Vực, cũng không biết là do nó hay bởi vì mất đi A Tu La Đao sẽ như vậy. Chỉ thấy toàn bộ Tây Vực bỗng nhiên đất rung núi chuyển, trên thân hạp cốc xuất hiện từng đạo khủng bố vết nứt, toàn bộ người bán hàng quá mức sợ hãi chạy trốn tứ phía.
Lúc này không còn mua và bán, không còn lời hay lỗ, chỉ có sống hoặc c·hết !
Nhanh thì sống, chậm thì c·hết.
Nhất Dạ Thiên Thu toàn bộ thần kinh bị kéo căng ra, toàn lực dùng Thuỷ Lăng Ba cùng Quỷ Ảnh Mê Tung mà trốn chạy, phải biết ngay cả Tâm Kình cùng Sa Kình Vương cũng không thể dễ dàng tìm ra hắn trong trạng thái này.
Nhưng, Ngư Long ánh mắt khủng bố kia, giống như từ đấu chí cuối đều dõi theo lấy hắn, khiến tâm hắn chìm vào đáy cốc.
Bên dưới Tây Vực cùng bên trong, tuôn ra hàng trăm chiếc thương buôn, tu sĩ Yêu tộc chạy tứ phía, giống như bày kiến vỡ tổ !
Dù là như vậy, Ngư Long giống như không quan tâm đến, khí cơ chỉ khoá chặt Nhất Dạ Thiên Thu.
Có người thương buôn hoảng hốt: "Không xong, lần này thật xong, làm sao có Trụ nào đến đây a ? Là muốn đánh sập Tây Vực sao ?"
"Thập Trụ như thật đến, không muốn chạy cũng phải chạy, để bọn họ bắt được chúng ta, nhẹ thì sưu hồn, nặng thì diệt tộc."
Tại trong lòng đám người thương buôn này, Thập Trụ và Vương Luật luôn là cây đao kề cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể trảm xuống.
Tây Vực thật có thể đưa đến rất nhiều lợi, nhìn số khách nhân thưa thớt, nhưng nguồn thu cho bọn hắn lại rất lớn. Việc mua bán kiếm lời, không phải do Nhất Dạ Thiên Thu dạng này đơn thân độc mã tự đến như vậy, dù sao nơi này là cấm địa, lại có Vương Luật cùng Thập Trụ cấm đoán, ai dám phạm thượng ?
Nguồn lợi, là từ các đoàn thương buôn, đây là thay các gia tộc bên trong chủ tài lực đi mua sắm, mỗi một xe đều có không gian riêng biệt, đựng vô số đồ vật.
Cho nên một khi b·ị b·ắt giữ, lập tức sẽ lộ ra đuôi chuột, đây là nguyên nhân bọn hắn sợ hãi.
. . .
Tại bọn hắn đang cho rằng Thập Trụ đến, một đạo bóng đen khổng lồ từ trên đỉnh Tây Vực ầm ầm đáp xuống đất, thân nó dài ít nhất mấy trăm trượng, suôn đuột như Giao, to như trâu nước, màu xanh thăm thẳm như ở đại dương.
Là Ngư Long trong truyền thuyết !
Ngư Long toả ra khí tức cường đại tuyệt luân, tu vi thình lình là Bán Bộ Yêu Vương, mà còn là đỉnh phong nhất trạng thái, chỉ cần một chút tác động, hẳn là dễ dàng phá cảnh thành Vương loại kia.
Bằng tu vi này, đã đủ đi ngang ở Tây Châu Cổ Hoạ, thậm chí khắp cả Yêu tộc.
Nhất Dạ Thiên Thu tâm không sợ hãi, tâm trí so với trước đây càng thêm bình tĩnh, hắn lấy ngón tay thổi lên tiếng sáo, chỉ gặp một cái to như núi lớn cồn cát nổi lên. Hắn phi thân lên toà núi này, đỉnh núi ngày càng nhô cao, lại là biết chuyển động rất nhanh, muốn kéo xa với Ngư Long phía sau.
Cồn cát này, thì ra là Sa Kình Vương. Nó thanh âm mang theo sợ hãi, nói: "Chủ tử, nó là Ngư Long ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Linh trí nó rất cao, mau sớm chạy hết tốc lực."
Sa Kình Vương không dám chần chờ, một bên chạy một bên nói: "Chi bằng để ta quay lại cản bước nó ? Chủ tử sớm một bước rời khỏi Cồn Cát Sa Mạc là được."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Ta sẽ không, hoạ là ta gây ra, ta sẽ không mặc kệ nó lộng hành. Mặt khác, Tây Vực đã sụp đổ, trước đó phỏng đoán của ngươi với ta là sai, nó hoàn toàn có thể rời đi Tây Vực. Như ta chạy ra ngoài kia, nó hẳn cũng sẽ theo sát phía sau, tại lúc này kẻ có thể ngăn được nó, chỉ có thể trông cậy vào ngươi.""
Thật ra có một câu hắn chưa nói, trên người hắn còn có Hoa Tử Kiếp lão đầu kia, luận tu vi, Hoa Tử Kiếp còn ở trên Ngư Long. Dù sao Ngư Long là có thể cần một chút tác động sẽ bước vào Vương Cảnh, mà Hoa Tử Kiếp là chắc chắn bước vô được nếu hắn nguyện ý.
Hoa Tử Kiếp sợ hãi, chính là thiên kiếp giáng xuống, cho nên mới phải luyện < Thập Tức Quy Công > đến thành thứ mười, mới dám độ Vương kiếp.
Sa Kình Vương nghe nói xong, từ trong thâm tâm không khỏi có một cỗ tự hào, giọng nói cũng tự tin hơn, nhưng vẫn là lo lắng: "Thật ? Nhưng ta cảm thấy nếu dám ngạnh kháng cùng nó, hẳn phải c·hết không nghi ngờ. . ."
Nhất Dạ Thiên Thu nghiêm túc nói: "Ký xuống Khế Ước, lại mở ra ý thức hải cùng hồn tâm, để ta thao túng."
Sa Kình Vương không dám nhiều lời, dù sao nó đối với Nhất Dạ Thiên Thu tin tưởng không nghi ngờ. Đây là vì phục tùng, cũng là vì quán thông tu luyện trước đó.
Khi mà Nhất Dạ Thiên Thu quan duyệt Huyễn Đạo chi bí của Tâm Kình, cũng là đang ngắm nhìn trái tim Sa Kình Vương. Cái này không khỏi sinh ra từng tia mật thiết gần gũi cho cả hai.
Chỉ thấy.
Sa Kình Vương từ trong miệng nhả ra một giọt tinh huyết, nhiệt lượng bức người. Nhất Dạ Thiên Thu cũng là tương tự, hai giọt tinh huyết từ hai nhập một, tạo thành màu đen bùn.
Thứ chất lỏng màu đen bùn này, lại phân thành hai, mỗi nửa dung nhập mi tâm của mỗi người.
Khế Ước đã lập !
Từ lúc này, Sa Kình Vương chính là chân chính dựa vào Nhất Dạ Thiên Thu.
"Vốn dĩ không dự định làm đến bước này, nhưng con Ngư Long này lại xuất hiện. Chỉ có Khế Ước mới có đủ lực liên kết, đủ thực hiện tâm thần hợp nhất." Nhất Dạ Thiên Thu nói thầm trong lòng.
Nói cách khác, Sa Kình Vương đã là Khế Ước Thú của Nhất Dạ Thiên Thu, giống với con Dạ Điểu năm xưa chở hắn đi ra Vô Danh Tiểu Vực, cũng là một dạng Khế Ước Thú.
Thú bị Khế Ước, tự do không do mình quản !
Nhưng Sa Kình Vương là tự nguyện đi theo Nhất Dạ Thiên Thu, mà không phải là ép buộc, một tên Yêu Tinh không thể ép Thú Quân cường giả như vậy.
Sau đó.
Nhất Dạ Thiên Thu ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại, lấy ra Hắc Long Cầm đặt trên hai chân. Toàn bộ tâm thần hắn lúc này hoà làm một với Sa Kình Vương, Sa Kình Vương cảm nhận chính là Nhất Dạ Thiên Thu cảm nhận.
Nhất Dạ Thiên Thu chỉ thấy mình giống như trở thành trung tâm của sa mạc, không đâu không thể đi, không gì có thể cản, đây có lẽ là Sa Mạc Chi Linh đặc quyền riêng.
"Như tin tưởng ta, để ta toàn lực điều khiển, đối phó Ngư Long !" Hắn truyền âm một câu.
Hai bàn tay đặt vào dây đàn, mặc kệ Sa Kình Vương cùng Ngư Long đang di chuyển, hắn vẫn điên cuồng tấu. Mỗi một tấu đều là một khúc tâm tình, nhưng chỉ có Bi khúc, không có sắc thái khác.
Bi lực lượng, là một trong bảy loại tâm tình của Thất Tình Lục Dục. Nghe nói Bi lực như đủ mạnh, có thể khiến đối thủ chán nản thương tâm đến t·ự s·át, tự kết liễu mà không hay.
Đương nhiên Nhất Dạ Thiên Thu cảm ngộ trên Thất Tình Lục Dục còn lâu mới đạt đến cảnh giới kia, nhưng dù sao thật là có Bi lực trong từng tiết tấu. Khiến cho Ngư Long đang phẫn nộ lại mang theo đau buồn.
Huyễn thuật, cũng trong tiếng đàn toát ra, khiến người ta khó phân thật giả !
Mỗi một tấu xuống, đều có Bi lực cùng Huyễn thuật tác động, khó chịu đến cực điểm. Bởi vì mỗi một tấu, là vượt qua khoảng cách không gian, áp sát Ngư Long ở tận bên kia.
Đây là Không Gian cao thủ mới có thể làm đến !
Sa Kình Vương là người cảm nhận rõ ràng nhất, nó không khỏi thầm than sợ hãi, thầm nghĩ may mắn trước đó không cùng vị chủ tử này là địch.
Ngư Long càng lúc càng phẫn nộ, trong miệng tiếng rống liên tục, hai cái cự thú như muốn đem Cồn Cát Sa Mạc lật tung lên, tiếng oanh minh trực xuống ầm ầm.
Dù sao, bằng tu vi Yêu Tinh Nhất Dạ Thiên Thu là không đủ lực làm đến, nhưng bây giờ hắn là đang mượn Sa Kình Vương tu vi để xuất chiêu, so với Sa Kình Vương chiêu thức còn nhiều, còn bá đạo hơn.
Nhất Dạ Thiên Thu kéo dây đàn một cái, quát lớn: "Cát Bà Sa Tôn."
Chỉ thấy khuôn viên trăm dặm xung quanh nó, mọc lên hàng nghìn tượng cát khổng lồ, có hình nam có hình nữ, khuôn mặt dữ tợn lạnh buốt như băng.
Cát Bà cầm kích đâm về Ngư Long, Sa Tôn cầm truỳ đánh về phía trước.
Hơn một nghìn đòn vỗ xuống, vũ động càn khôn, Ngư Long gào thét giật mình, bị cát vàng vùi lấp. Đợi nó chui ra khỏi lớp cát nóng, đã thấy trời đất che lấy từng tầng vụ mờ, giống như bão cát.
Nó rống lên muốn thổi bay hết thảy bão cát, lại phát hiện cát này vẫn như cũ, từng hạt lơ lửng giữa không trung.
"Sa Môn Thiên."
Toàn bộ hạt cát tốc độ nhanh như chớp, tụ lại thành một cánh cửa lớn trên đỉnh đầu Ngư Long, là đại môn. Đại môn nặng như núi, trầm tích hơn sơn, từ trên đỉnh đầu nó rơi xuống, đè thẳng cổ Ngư Long, áp thẳng xuống đất sa mạc.
Mặc cho Ngư Long vùng vẫy cỡ nào, đại môn giống như không lung lay, như muốn cắt xuống đầu lâu Ngư Long.
"Ngay lúc này." Nhất Dạ Thiên Thu kinh hô.
Chỉ thấy xung quanh gần trăm dặm đổ lại, Sa Kình đi thành bầy, vũ lượn giữa biển cát, gần trăm con nhảy lên đè xuống Ngư Long, đem nó lôi kéo xuống đáy sa mạc, không còn động tĩnh.
Ước chừng một nén nhanh sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu mới mở mắt ra, trong mắt chứa đựng vô tận mệt mỏi, đây là vì quá mức lao lực mà gây ra.
Đến nỗi chỉ là một cái chớp mắt sau đó, hắn liền ngã ngửa b·ất t·ỉnh.
Sa Kình Vương sau đó chọn một cái hang động tương đối uẩn khuất để cho Nhất Dạ Thiên Thu nghỉ ngơi, còn bản thân một mực canh giữ bên ngoài, kéo dài ba ngày ba đêm người kia mới khôi phục !
Trong ba ngày này, Cồn Cát Sa Mạc tin tức giống như sao xẹt, truyền khắp Yêu tộc, ai cũng chấn kinh cùng hiếu kỳ.
Nhị Thú vũ động càn khôn, bầy Sa Kình xuất thế, còn có Ngư Long cấp Bán Vương thật tồn tại ? Tin này thậm chí gây nên hiếu kỳ cho cả Thập Trụ !
Ai cũng không biết, tại lúc Ngư Long xuất thế lúc cho đến lúc nó bị Nhất Dạ Thiên Thu trấn áp kia, trên đỉnh cây cao ba vạn trượng ở Trung Châu Cổ Hoạ kia, đạp trên áng mây, giống như Thần Linh đồng dạng, đang có một vị trung niên nam tử nhìn chằm chằm đi qua.
Không phải đại danh đỉnh điểm Không Trụ, Đạo Mộc Yêu Vương thì là ai ?
. . .
_____
Cầu đề cử truyện.
~Mạnh.
. . .
M