Chương 11: Vào Đan Trường ( Tái Bản )
Luyện Dược Luận Hội là thời gian trăm năm diễn ra một lần đại sự được cử hành tại Cổ Hoạ đại sâm lâm Thanh Lộc Thành.
Mà trung tâm sàn diễn lần này cũng là Luyện Dược Sư Công Hội dày công dựng lên, nghe nói đan trường năm nay rất công phu, được bố trí khá đặc biệt.
Tu sĩ muốn xem hội phải tại trước cửa chính tập trung sau đó đến giờ lành qui định mới có thể tiến vào bên trong.
Riêng đối với thí sinh có tên trong danh ngạch, trước một canh giờ phải toàn bộ có mặt, tập trung ở cửa sau, nơi đó là Hậu phủ của công hội.
Rốt cuộc giờ lành đã đến.
Đợi một chút, từ trong cửa chính bước ra một vị thiếu niên tuấn tú, hắn mặc bạch bào, đầu đội mũ trúc, bạch bào là thứ tượng trưng cho thân phận luyện dược sư ở công hội. Hắn quan sát toàn trường một chút, mới dõng dạc tuyên bố:
"Giờ lành đã đến, quan chiến khán đài đã mở, mời chư vị tu sĩ tiến vào bên trong dự hội !"
Từng đạo thanh âm xì xào vang lên, nghe kĩ mới biết thì ra đang bàn tán về thiếu niên vừa rồi, trong đó phần lớn đến từ quan tâm của các vị tiểu thư.
"Là luyện dược sư ? Trẻ tuổi như vậy đã là luyện dược sư sao ?"
"Ngươi không biết cũng phải, nghe nói hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Hồng lão, nhắc đến Hồng lão ta nghĩ ngươi không thể không biết a."
"Cái gì ! Hồng lão là đại sư trong giới luyện dược, là khách quý của tộc ta a."
Ánh mắt các nàng phát sáng, nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn tú kia, đối với mấy chuyện này, thiếu niên không hề hay biết, hắn từ sớm chỉ chú ý một phương, chú ý đến một vị mặc sam bào thiếu nam tử.
Người kia da trắng như tuyết, gương mặt bạch ngọc, mày lại tựa kiếm, răng trắng môi hồng, từng cử động của hắn cũng khiến người ta không kìm được ngước nhìn.
Giống như từ bức họa vẽ đi ra !
Không một tì vết !
Thiếu niên luyện dược sư bị thanh niên mang sam bào này câu dẫn ánh mắt, vô tình phớt lờ toàn bộ bóng hồng xung quanh.
Từng đoàn người lần lượt bước vào cửa chính, tiến vào dự hội, mấy vị tiểu thư cũng bước chân theo, duy chỉ có thiếu niên luyện dược sư đứng yên bất động nhìn chằm chằm vị nam tử sam bào.
Chỉ gặp đối phương từ đầu đến cuối nhắm mắt đứng yên, không có hành động.
Một vị thiên kim đi đến cửa, nhìn qua nói: "Ra mắt đại sư, ta là con gái thứ ba trong Lâm Phủ, không biết tối nay tiểu nữ có thể mời đại sư phẩm trà một chút không ?"
Nói xong, gương mặt nàng đỏ hồng vì e thẹn, nhưng vẫn đứng lại mong chờ hồi đáp, dù sao nàng cũng là danh tiếng tam tiểu thư trong Lâm Phủ thế gia.
Chỉ là . . .
Thiếu niên không phản hồi, một mực nhìn sam bào nam tử đang đứng nhắm mắt kia.
Thẳng đến nam tử kia mở mắt, ánh mắt sâu thăm thẳm như vũ trụ kia khiến hắn hoàn hồn, mới phản ứng lại vị tam tiểu thư kế bên: "Ta có việc bận, cáo từ."
Nói xong, hắn nhìn phía sau một chút, vội đi vào bên trong.
Tam tiểu thư vị hồng nhan này thần sắc mất tự nhiên, bị bẻ mặt vô cùng, lườm thiếu niên luyện dược sư, sau đó căm phẫn liếc nhìn thiếu niên sam bào.
Tứ Thốn lão đầu lúc này chạy từ xa đến, cười to nói: "A, Nhất Dạ tiểu tử ngươi tỉnh rồi, có hay không dự thi ? Đã qua giờ tập trung của thí sinh, tên của ngươi e rằng đã bị loại a."
Tam Phương lắc đầu nói: "Nhất Dạ tiểu đệ, ta không phải khinh bỉ ngươi, chỉ là với cuộc thi này qui mô lớn như vậy, lần này hay là đừng tham gia. Tránh cho mất mặt lại còn đỡ phải phí công."
"Chi bằng đi theo hai vị lão huynh, có thể đặt cược, trúng lớn liền có thể đổi đời a."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu cười cười, từ chối cho ý kiến, tiêu soái bước thẳng vào bên trong đan trường.
Trong đan trường, qui mô quả nhiên rất lớn, diện tích đủ để cùng lúc chứa đựng mười mấy tộc đến dự hội. Về phần khán đàn để quan sát, lại được dựng bao bọc xung quanh đạo tràng, tại trên đó tu sĩ đều có thể một mực thấy rõ các vị thí sinh thực hiện thao tác.
Lần này người tham gia danh ngạch, không phải ai cũng dám đăng ký báo danh, nhưng số lượng cũng không ít, có người thân là luyện dược sư nhưng chỉ muốn quan chiến học hỏi, có người thì chỉ đến để kết kết giao tứ phương hào kiệt.
Đến đây, một vì tạo dựng danh tiếng, hai vì muốn lọt vào luyện dược sư lão bối mắt xanh.
Thậm chí, may mắn còn có thể đạt được Luyện Dược Tông Sư thưởng thức, trở thành một trong đệ tử của hắn.
Đệ tử thân truyền cũng được, đệ tử kí danh cũng được, chỉ cần được Luyện Dược Tông Sư nhận, người đó thân phận cùng địa vị chắc chắn như diều gặp gió mà lên cao.
Nói về đạo tràng, là một sân vuông đài cao bằng phẳng, rộng đến hơn trăm dặm vững chắc như núi, đạo tràng ở hướng 12 giờ chính là một bậc lầu cao.
Lầu cao, là nơi các vị cường giả trị an, người đốc thi tọa hạ, mỗi một vị tu vi cao thâm khó lường.
Lúc này, trên đạo tràng đã tụ tập không ít người, là mấy vị tu sĩ tham gia báo danh dự thi, ước chừng ba nghìn người số lượng.
Nhất Dạ Thiên Thu thuận theo lối nhỏ bậc thang của quan khán đài, leo lên đạo tràng, bởi vì đan trường rộng lớn quá mức cho nên cũng không mấy ai để ý đến hắn bên này.
"Đứng lại ! Quan chiến khán giả không được đi vào đạo tràng."
Lối đi bị hai tên binh sĩ canh giữ, trong đó một người ngăn lại Nhất Dạ Thiên Thu.
"Không giấu giếm gì, ta là thí sinh tham gia, lần này có chuyện trễ nãi không may đến muộn, các vị hay là thông cảm một chút."
Hai tên binh sĩ khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn nhau, kẻ chặn đường nói: "Không được, đây là qui tắc, tên của ngươi đã bị gạch bỏ, mau rời đi đi."
Từng cử chỉ của đối phương đều lọt vào mắt hắn, chỉ thấy hắn từ không gian giới chỉ lấy ra hai viên trung phẩm linh thạch giao cho hai người, mỗi bên một viên.
Trung phẩm linh thạch, tương đương 100 viên hạ phẩm linh thạch.
Nên nhớ, lúc vào thành chi phí phải giao nộp chỉ là một viên hạ phẩm linh thạch, ngay cả thương đội hay dong binh đoàn cũng chỉ 10 viên hạ phẩm linh thạch, có thể thấy trung phẩm linh thạch cỡ nào nhiều.
Hai gã binh sĩ ánh mắt sáng rực !
Trong đó một người liếc trái liếc phải, lấy đi linh thạch, đối với người bên cạnh nói nhỏ vài câu, sau đó nhìn về bên này nói:
"Niệm tình ngươi lần đầu tham dự, còn chưa rõ thời gian, đi vào đi."
Cứ như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu thuận lợi đi vào bên trong.
Thật ra chuyện như vậy, phát sinh khắp nơi trong đạo tràng, giống như thường thức, tuy không lộ liễu biểu hiện ra ngoài, nhưng không phải không có.
Bên trên quan chiến đám người phía này nhìn xuống, có người biết, có người hiểu chuyện, cũng có người chau mày không thích, trăm người trăm ý.
Nhất Dạ Thiên Thu không phải một người ưa thích phá hư quy củ, tự cho là đúng. Hắn càng không thích dựa vào quan hệ, hay hối lộ như vậy, tuy nhiên lần này hắn thật hết cách, chỉ có thể liều làm như vậy.
Tam Phương cùng Tứ Thốn đầu tiên giật mình, nhưng cùng ý nghĩ với đám người xung quanh phản ứng, nhiều hơn mấy phần đồng tình Nhất Dạ Thiên Thu, cười khoái chí nói phải.
Dù sao hai lão gia hỏa này cũng không phải người gương mẫu gì.
Chỉ là bọn hắn đều không biết, Nhất Dạ Thiên Thu tại bên này động tĩnh, đều bị trên lầu cao mấy cái nhân vật già dặn thấy vào trong mắt.
Nguyên nhân bởi vì Đạo Mộc lệnh bài xuất hiện tin tức truyền đến đây, bị các thế lực dò xét thực hư, nguồn gốc chính là từ Nhất Dạ Thiên Thu.
Trên lầu cao có rất nhiều ghế, trên ghế bóng người không ít. Nhưng nổi bật có năm chiếc ghế lớn đặt song song, là ngũ đại trị an cường giả chỗ ngồi.
Làm lần này chấp chưởng Luyện Dược Luận Hội người cầm quyền là đương kim lão tổ Thanh Lộc tộc Lộc Hứa Tiên, hắn ngồi chính giữa, gương mặt thanh tú, hiền hòa lại có mấy phần đoan chính.
Lộc Hứa Tiên nổi bật mái tóc trắng, hắn ngồi ở giữa nhất ghế, tựa như vương giả hết sức uy quyền.
Bên trái hai người, lần lượt một già một trẻ, già nếp nhăn chồng chất đến từ Tàng Thiên đại sâm lâm, trẻ là thiếu nữ hai mươi đến từ Huyết Hải đại sâm lâm.
Bên phải Lộc Hứa Tiên lại là hai vị, nam tử trung niên thâm trầm bá khí đến từ Đào Hoa Hùng tộc, còn có một cái say khướt như ăn mày lão giả thì từ Thi Âm đại sâm lâm.
Bọn hắn mỗi một người đều có tiếng tăm trong Yêu tộc, không ai dám dị nghị bàn tán.
Lộc Hứa Tiên đối với sau lưng thanh niên liếc mắt, giống như truyền âm cái gì, thanh niên hiểu ý khom mình lui xuống.
Chốc lát sau đó, thanh niên kia trở về thì thầm vài đôi câu.
Nghe xong, Lộc Hứa Tiên ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, bởi vì hắn biết chỉ có một người suốt bấy lâu nay, được trao Đạo mộc lệnh bài.
Người kia cũng chỉ ở cạnh hắn một năm duy nhất, nhưng một năm kia đối với hắn như đi qua trăm năm dai dẳng, trải qua rất nhiều thứ, rất khó để quên. Hắn đi vào luyện dược chi đạo, trở thành Luyện Dược Tông Sư như hiện tại, cũng chỉ mong người đó sẽ hiện thân lần nữa.
Người đó, không phải ai khác, là Dược Vương Nhất Dạ !
"Đáng tiếc, nghìn năm trước hắn đã nằm xuống, lại cũng không có vị thứ hai Dược Vương Nhất Dạ !"
Một đạo thanh âm vang lên, là từ Thi Âm đại sâm lâm lão ăn mày phát ra, hắn vừa uống vừa nói lúc tỉnh lúc mê.
Cứ như vậy lẩm ba lẩm bẩm, đám người tập riết thành quen, cũng không quan tâm nhiều đến.
Lộc Hứa Tiên ba động tâm tình biến mất, ánh mắt cảm tạ nhìn về lão ăn mày, hắn tin tưởng đây là lão ăn mày muốn khuyên can hắn bình tĩnh.
Làm Luyện Dược Luận Hội người cầm quyền, hắn cần giữ vững đầu óc, chớ để việc tư ảnh hưởng đại cục.
Lộc Hứa Tiên quan sát toàn bộ đan trường đứng lên, mới đứng dậy, bước về lầu cao vị trí sáng nhất hô to:
"Trăm năm một lần, Luyện Dược Luận Hội, bắt đầu !"
. . .
____
Chuốt chương xong, cầu đề cử truyện!!