Chương 47: Đều có ý đồ riêng (2)
Sau khi nghe phụ nhân nói xong, Hồ Ngọc Ánh ngược lại không có vẻ gì gọi là tức giận cả. Kỳ thật, mọi chuyện cũng giống như vị chấp sự này vừa mới đề cập qua. Ngoại trừ bộ phận nhỏ thám tử sớm đã được bàn giao cho Hồ Ngọc Ánh, bên trong Hồ gia vẫn còn tồn tại lấy một tổ chức bí mật khác, nơi vốn dĩ chỉ tiếp thu các tộc nhân chi thứ tinh nhuệ tiến vào. So với những người đó, thật không quá khi nói rằng, bọn thủ hạ dưới tay nàng chẳng khác nào là một đám nghiệp dư cả.
Nhìn xem Hồ Thu Thủy vẫn luôn một mực cúi thấp đầu, rõ ràng là đang vô cùng xấu hổ không dám đối diện với mình. Tuy trong lòng còn có đôi chút bực bội, thế nhưng Hồ Ngọc Ánh thật ra chẳng quá mức trách cứ lấy đối phương làm gì. Trái lại, hiện tại Hồ Thu Thủy không vì tham công mà dẫn tới hành động mù quáng, điều này càng cho thấy một sự thật đáng mừng là, về sau đối phương hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm thêm những sự tình khác phức tạp hơn.
Một bên vừa nhanh chóng suy tư về các vấn đề liên quan tới vị chấp sự trước mặt, một bên Hồ Ngọc Ánh vừa dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trên mặt bàn. Theo từng tiếng “cạch cạch” với tiết tấu nhịp nhàng phát ra, đây chẳng khác gì là những thanh âm nặng nề đánh thẳng vào nội tâm của Hồ Thu Thủy cả.
Bầu không khí kìm nén khiến cho phụ nhân càng lúc lại càng thêm chột dạ hơn. Bất quá ngay khi nàng sắp sửa chịu đựng không nổi áp lực, chuẩn bị đứng dậy liều mạng tiếp nhận lấy nhiệm vụ khi trước. Đột nhiên Hồ Thu Thủy lại nghe thấy đại tiểu thư lên tiếng, điều này đối với nàng giống như là đã có một chùm ánh sáng nhỏ nhoi, bất ngờ chiếu rọi qua trái tim vốn dĩ còn run rẩy lên từng hồi vì sợ hãi.
- Những điều mà Thu Thủy chấp sự đang lo lắng, trong lòng ta từ sớm liền đã có dự liệu đến. Như thế này đi, trước mắt ngươi cứ tiếp tục phái người giá·m s·át lấy mục tiêu. Chờ sau khi quay trở về nhà gặp mặt phụ thân, ta sẽ xin phép ngài ấy điều động một bộ phận Hồ gia ám vệ tới hiệp trợ ngươi. Dựa theo tình thế hiện giờ, ta tin tưởng cũng đã đến lúc nhường cho bọn hắn phải xuất động rồi.
Nghe tới bốn chữ “Hồ gia ám vệ” hai mắt Hồ Thu Thủy không khỏi lóe sáng lên hào quang sáng chói. Đây chính là tổ chức tinh anh chỉ nghe theo gia chủ làm việc, một khi có sự hiện diện của đám người kia, vậy thì nàng đã chẳng còn điều gì để mà phải đắn đo thêm nữa. Đừng trách phụ nhân hành sự quá đỗi lề mề, trên thực tế nàng cũng chỉ hy vọng bản thân sẽ không làm hỏng việc, từ đó tránh cho đại tiểu thư cảm thấy thất vọng về mình mà thôi.
Là một người đã trông nom Hồ Ngọc Ánh ngay từ khi đối phương còn bé, nói thật trong lòng nàng đã sớm coi đại tiểu thư trở thành con gái ruột thịt. Đối với phụ nhân hiện giờ tới nói, điều trọng yếu nhất không gì khác ngoài việc phò tá Ngọc Ánh tiểu thư, nhường ngài ấy thành công mà kế thừa lấy ngôi vị gia chủ từ tay phụ thân mình.
Trước mắt, đối phương đã chiếm giữ ưu thế rất lớn so với những người cùng lứa còn lại. Chỉ cần trong tương lai ngắn hạn, nàng không hề phạm phải một sai lầm nào thật sự nghiêm trọng. Khi ấy có thể khẳng định một điều rằng, vai trò lãnh đạo Hồ gia khó lòng mà trượt khỏi tay của vị chủ tử này được. Thế là bởi vì không giấu nổi sự mừng rỡ trong lòng, phụ nhân ngay lập tức lên tiếng, khẳng định mạnh mẽ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Đại tiểu thư anh minh! Nếu như có sự tương trợ tới từ các ám vệ, thuộc hạ dám cam đoan sẽ theo sát đến mọi ngõ ngách bên trong Hoàng gia.
- Ân, ngoài hai cha con Hoàng Đại Hải, Thu Thủy chấp sự cũng nên chú ý tới những ngoại nhân ra vào Hoàng gia trong quãng thời gian gần đây. Một khi phát hiện thấy có kẻ khả nghi, ngươi cần phải lập tức điều động nhân lực để nhìn chằm chằm vào đối phương cho ta.
- Tuân lệnh đại tiểu thư! Bất quá giả sử như Hoàng gia thật sự phái người đi đến Nhạn Lạc môn, chúng ta liệu có cần phải trực tiếp động thủ đem thám tử mang về đây hay không?
Nghe được vấn đề trên, Hồ Ngọc Ánh chưa vội trả lời ngay mà ngược lại bắt đầu thưởng thức lấy ly Bách hoa tửu ở trước mặt. Mãi tới sau khi rượu ngon đã chảy qua cổ họng, nhường nó chậm rãi thúc đẩy linh lực trong cơ thể mình vận chuyển, lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía mà Hồ Thu Thủy đang ngồi. Trông thấy phụ nhân vô cùng cung kính chờ đợi bản thân phản hồi, Hồ Ngọc Ánh đột nhiên nở một nụ cười mười phần ý vị, khiến cho Hồ Thu Thủy không tránh được phải nổi hết da gà cả lên.
- Phía trước chính là một cái hố to, ta tại sao còn ngu ngốc mà đi nhảy vào đó cơ chứ? Thu Thủy chấp sự cũng đừng quên, mọi chuyện sở dĩ đi đến một bước này đều là do ai gây nên. Nếu như Trương gia đã có gan muốn lợi dụng chúng ta để làm con chốt thí, vậy thì chẳng có lý do gì mà ta lại không ném củ khoai nóng bỏng này sang cho đối phương cả.
- Thậm chí chỉ cần một khi Hoàng gia có động tĩnh mới, ngươi nhất định phải đem tin tức trên gửi đến tận tay đám người kia ngay. Ta rất muốn nhìn xem, đối mặt với tình huống địch nhân kịch liệt phản kích, liệu Trương gia sẽ lựa chọn xử lý sự việc như thế nào. Đến lúc đó, giả sử mọi thứ vượt qua tầm kiểm soát của bọn hắn, khi ấy Hồ gia chúng ta lại kịp thời ra tay trấn áp xuống, kết cục kiểu như vậy sẽ càng tốt hơn không phải sao?
Mặc dù đại tiểu thư không hề nói quá mức kỹ càng, tuy nhiên Hồ Thu Thủy cũng đã hiểu rõ những môn đạo ở bên trong đó. Hoàng gia dù gì cũng là một thế lực có danh tiếng tại Mạch Ngọc thành, công bằng mà nói thì cả hai nhà còn lại đều không hy vọng rằng, chính mình sẽ là phía trước tiên trực diện giao đấu với đối phương. Lần này sở dĩ Trương gia công khai mọi chuyện trước mặt dân chúng, rất có thể cũng là muốn lôi kéo Hồ gia tiến vào vũng nước đục này.
Nếu như Hồ Thu Thủy suy đoán không sai, hẳn là hiện giờ toàn bộ Hoàng gia đều đã xem các nàng làm địch nhân không đội trời chung. Tuy khá đáng tiếc nhưng phải thừa nhận một sự thật rằng, kế hoạch ngồi ở một bên chờ đợi thời cơ của Hồ gia đã chính thức bị phá vỡ.
Thế nhưng dựa theo những điều mà đại tiểu thư vừa mới ám chỉ, nàng tin tưởng ngài ấy nhiều khả năng sẽ âm thầm thao tác, nhằm mục đích thúc đẩy Hoàng gia tiếp tục chống cự mạnh mẽ hơn. Đến lúc ấy, lấy lý do người Trương gia hành sự lỗ mãng, phía các nàng hoàn toàn có thể diễn một màn trò hay cho Nhạn Lạc môn quan sát.
Tất nhiên Hồ Thu Thủy cũng sẽ không tự tin tới mức, coi nhẹ đi trí thông minh của những kẻ đứng đầu Trương gia. Nếu đối phương đã dám chủ động xuất thủ trước, nàng tin chắc phía sau này nhất định sẽ còn có những bước đi khác cay độc hơn. Nghĩ đến đây, Hồ Thu Thủy mặc dù thừa biết việc đánh gãy sự cao hứng của đại tiểu thư là điều rất không nên. Thế nhưng vì suy nghĩ đến lợi ích lâu dài, nàng cũng chỉ đành hơi kín đáo nhắc nhở lấy đối phương một chút.
- Thuộc hạ đã hiểu rõ, xin đại tiểu thư cứ việc an tâm, ta tuyệt đối sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ lần này. Về phần Trương gia bên kia, xin hỏi ngài còn có sự sắp đặt nào khác nữa hay không?
- Theo như thuộc hạ thấy, chúng ta vẫn là nên bố trí thêm một bộ phận nhân lực, nhằm tránh cho đám bọn hắn sẽ tiếp tục giở ra những thủ đoạn hèn hạ hơn. Giả sử khi đó chúng ta ứng đối không kịp thời, thuộc hạ lo sợ có thể sẽ xuất hiện một vài người, chuyên mượn đây làm cái cớ để công kích lấy đại tiểu thư.
Nhận thấy sự quan tâm ẩn chứa trong ngữ điệu của phụ nhân, dù không nói ra nhưng Hồ Ngọc Ánh cũng đã ghi nhớ xuống chi tiết này. Bất quá, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để cho nàng bàn luận đến những chuyện kiểu như vậy.
Bởi vì nữ nhân thừa biết, vấn đề kỳ thật còn rắc rối hơn so với Hồ Thu Thủy tưởng tượng khá nhiều. Tuy nhiên, có một vài thứ nàng không muốn kể quá mức tường tận với phụ nhân. Nguyên do là như thế sẽ chỉ càng khiến cho đối phương suy nghĩ lung tung, từ đó dẫn tới tình huống bị mất đi sự tập trung khi giải quyết công việc mà thôi.
- Ân, Thu Thủy chấp sự nói không sai. Trước mắt ngươi hãy cứ ổn định thật tốt hệ thống tửu lầu dưới quyền của chúng ta đi đã. Ngày thường thì bọn chúng chính là những món bánh trái thơm ngon, thế nhưng hiện tại đây chẳng khác gì là các điểm nóng sẵn sàng p·hát n·ổ bất cứ lúc nào cả. Điều khiến cho ta càng e ngại hơn nằm ở chỗ, liệu sẽ có kẻ hữu tâm mà tận dụng cơ hội này để gây nên náo loạn hay không.
- Chẳng cần phải nói đâu xa, ngươi cũng đã thấy hiện trạng của Phong Trần Quán bây giờ rồi đó. Nếu đổi lại bản thân ta là người của hai đại gia tộc kia, ta hoàn toàn có khả năng ở sau lưng kích động, nhường cho đám khách nhân bên dưới xung đột với nhau. Tuy thoạt nhìn thì những sự tình kiểu này không ảnh hưởng quá nhiều tới Hồ gia chúng ta. Thế nhưng một khi mâu thuẫn phát triển rộng ra phạm vi toàn thành, có thể nói đến lúc đó mặt mũi của mọi người đều sẽ chẳng hề tốt đẹp gì.
- Nhất là vài ngày nữa, sứ giả Nhạn Lạc môn sẽ đúng dịp đi đến Mạch Ngọc thành. Ta cũng không muốn nhìn thấy xuất hiện tình trạng, gia tộc mình bị biến thành trò cười ở trong mắt đối phương. Do đó trọng trách sắp tới của Thu Thủy chấp sự là cực kì nặng nề, khi mà phải đảm bảo đừng để cho những điều do ta vừa nói trở thành sự thật. Như thế nào, liệu ngươi có thể nắm chắc sẽ hoàn thành tốt chuyện này chứ?
Nghe được đại tiểu thư phân tích, Hồ Thu Thủy đã chẳng thể nào ngồi yên thưởng thức rượu ngon được nữa. Cần phải biết rằng, ngoại trừ Phong Trần Quán ra, dưới quyền Hồ gia còn có đến vài chục tòa tửu lầu khác. Trên thực tế, ngoài việc trông coi nơi này, bản thân nàng còn đảm nhiệm vai trò thay mặt đại tiểu thư quản lý những địa phương kia. Giả sử như mọi chuyện thực xui xẻo đi tới một bước trên, vậy thì đây không khác nào là điểm trừ trong chiến tích của phía bên mình cả.
- Xin đại tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng cảnh báo đến các chấp sự còn lại. Nếu thật sự có kẻ mù lòa dám gây rắc rối tại địa bàn của chúng ta, vậy thì những tên kia cũng đừng mong được nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.
- Ân, Thu Thủy chấp sự cứ liệu việc mà làm đi thôi! Bất quá ngươi cần phải kiểm soát lấy quy mô khi hành động, tránh để phát sinh ra ảnh hưởng không tốt tới những người vô tội. Tuy nói bọn hắn chẳng là gì đối với Hồ gia chúng ta, thế nhưng có đôi khi sức mạnh đám đông cũng là một thứ cực kì lợi hại.
- Bất kể phía sau màn mọi người m·ưu đ·ồ mờ ám đến đâu đi chăng nữa, ta hy vọng ở trước mắt thế nhân thì Hồ gia vẫn giữ cho mình hình tượng hoàn hảo nhất. Đây chính là điểm mấu chốt cuối cùng của ta, mong rằng chấp sự ngươi hãy ghi nhớ lấy điều này trước khi động thủ.
Mặc dù Hồ Ngọc Ánh vẫn luôn một mực cười nói nhẹ nhàng, tuy nhiên Hồ Thu Thủy biết rất rõ đại tiểu thư hiện tại đang mười phần nghiêm túc. Chỉ cần có kẻ không nghe theo mệnh lệnh trên, nàng tin chắc kết cục của đối phương nhất định sẽ cực kì thê thảm. Không dám chần chờ thêm một chút nào, Hồ Thu Thủy vội vàng đứng thẳng dậy, trực tiếp thể hiện rõ thái độ của bản thân đối với vị chủ tử trước mặt.
- Tuân lệnh đại tiểu thư! Thuộc hạ sẽ tự mình đi truyền đạt quy cũ của ngài, đảm bảo có thể nhường cho đám người phía dưới hoàn toàn thông suốt lấy nó. Ta tin tưởng, bọn hắn tuyệt đối sẽ giữ vững những nguyên tắc mà đại tiểu thư đã đặt ra.
- Đúng rồi, vẫn còn một chuyện nữa thuộc hạ cần phải cáo tri với ngài. Trước đó đại tiểu thư từng yêu cầu ta chú ý tới người tên Lý Minh Hùng kia, trên thực tế thì đối phương cũng đang trùng hợp mà tạm trú ở trong Phong Trần Quán. Ban nãy thuộc hạ vừa mới kiểm tra lại sổ sách, nguyên lai hắn còn thuê dài hạn lấy một gian phòng trung đẳng. Nếu như đại tiểu thư cảm thấy hứng thú, thuộc hạ có thể thu xếp để ngài gặp mặt người này.
- Trước tiên khoan hãy nói tới thân phận của đối phương là thật hay giả, chỉ riêng việc hắn sở hữu thiên phú mạnh mẽ cũng đã đủ để chúng ta kết giao rồi. Một khi đại tiểu thư có thể thành công mượn sức hắn, thuộc hạ cho rằng lợi thế của ngài khi cạnh tranh ngôi vị gia chủ sẽ càng thêm lớn hơn. Không biết ý của đại tiểu thư là như thế nào?
Nghe phụ nhân nhắc đến thanh niên xa lạ từng náo sự lúc sáng, Hồ Ngọc Ánh chỉ hơi suy tư trong thoáng chốc, sau đó nàng liền lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt. Đối diện với ánh nhìn nghi hoặc tới từ Hồ Thu Thủy, nữ nhân vừa khẽ tựa người lên trên lưng ghế, đồng thời cũng vừa chậm rãi khép lại đôi mắt đẹp, trông dáng vẻ nàng giống như là sắp sửa ngủ th·iếp đi vậy.
Không chờ cho thủ hạ kịp đặt câu hỏi, hai bờ môi đỏ mộng nước của nàng đã đột nhiên mấp máy, từ trong đó liên tiếp phát ra những thanh âm mềm mại không thua kém gì tiếng trời cả. Có thể nói, Hồ Ngọc Ánh hiện tại chẳng những là mang theo dáng vẻ lười biếng, bên cạnh đó từ trên cơ thể nàng vẫn đang không ngừng phát ra lấy một sự hấp dẫn, thứ mà kỳ thật rất khó để dễ dàng hình dung bằng những ngôn từ thông thường.
- Bây giờ còn chưa đến thời điểm thích hợp! Giống như Thu Thủy chấp sự đã nói, lai lịch của người này vẫn chỉ là một ẩn số mà thôi. Trên thực tế, cho dù là ta hay Trương Nhật Nam, cả hai cũng đều chỉ tin một phần vào những điều mà hắn từng thổ lộ. Giả sử ta đoán không sai, đoạn thời gian sắp tới Trương gia nhiều khả năng sẽ tiếp tục thăm dò lấy đối phương. Đến lúc ấy, ta dùng thân phận làm chủ nhà để gặp gỡ hắn cũng chẳng phải là quá muộn màng.
- Đại tiểu thư anh minh! Là do thuộc hạ đây suy tính không được kỹ càng, thiếu chút nữa thì đã làm hỏng kế hoạch của ngài rồi.
- Ân, không có việc gì, ta hiểu rất rõ nỗi khổ tâm của chấp sự ngươi. Trước mắt mọi chuyện cứ như vậy đi đã, một khi sự tình phát sinh những diễn biến mới, nhớ phải thông báo với ta sớm nhất có thể biết chưa?
- Thuộc hạ đã rõ! Mong đại tiểu thư bảo trọng, ta xin phép cáo lui!
- Ân, đi thôi!
Mặc dù hai mắt hiện đang một mực khép chặt, thế nhưng bằng vào tinh thần lực mạnh mẽ, Hồ Ngọc Ánh vẫn có thể cảm giác được hành tung của phụ nhân. Chờ đến khi đối phương đã khéo léo đóng kín cửa chính lại, lúc này nàng mới thở dài mà mở to ra đôi đồng tử tràn đầy thâm thúy.
Hơi ngẩng đầu để nhìn về phía lối đi, kế tiếp lại hướng sự tập trung trở về chiếc bàn trước mặt, rất nhanh tầm mắt Hồ Ngọc Ánh đã bị thu hút hoàn toàn bởi một đồ vật, đó chính là bình Bách hoa tửu vừa được uống hơn quá nửa. Chẳng biết đang nghĩ tới điều gì, chỉ thấy khóe miệng nàng không tự chủ mà bắt đầu cong dần lên. Điều này rõ ràng chứng tỏ tâm tình của nữ nhân là mười phần thư thái, nó khác rất xa nếu so với dáng vẻ mà nàng vừa mới biểu hiện ra lúc trước.
- Hai mươi lăm tuổi đã đạt đến Luyện thần cảnh sao, tính ra thì thiên phú của ngươi còn cao hơn ta một bậc đi. Đáng tiếc, vậy cũng chẳng là gì khi đặt bên cạnh vị đại nhân kia cả. Chập chập, ba năm tu luyện liền đã thăng tiến một mạch ba đại cảnh giới, thật khó tin trên đời này còn tồn tại một người thứ hai làm được điều tương tự. Lại nói, chẳng biết phải chờ tới lúc nào, ta đây mới có duyên gặp mặt với vị Thiếu các chủ danh tiếng lừng lẫy kia đây?
Trên thực tế, Hồ Ngọc Ánh không hề dự liệu được một điều rằng, nam nhân mà nàng vừa mới nhắc tới trong miệng, hiện giờ cũng đang đúng dịp ở tại phía dưới tửu lầu. Nói theo một cách chính xác hơn, bởi vì nữ nhân đã từ chối tiếp xúc với Lý Minh Hùng, qua đó nàng cũng vô tình mà bỏ lỡ đi cơ hội để có thể chạm mặt cùng thần tượng lần đầu.
Không sai, kỳ thật Lý Minh Hùng chỉ là thân phận giả, vốn được Nguyễn Nguyên Mạnh sử dụng khi tiến vào Mạch Ngọc thành mà thôi. Nếu như ngày hôm nay Hồ Ngọc Ánh chịu bỏ qua một chút tự ngạo trong lòng, rất có thể nàng đã sớm phát hiện ra sự thật về thân phận của một người nào đó rồi.