Ta Muốn Làm Một Gã Thiện Lương Trùm Phản Diện

Chương 28: Bầu, cua, tôm, cá




Chương 28: Bầu, cua, tôm, cá

Dọc theo từng nấc thang gỗ, không lâu sau đó ba người đã đi lên đến tầng năm của Túy Nguyệt tửu lầu. Dừng chân phía trước một gian phòng có đánh dấu bốn ngôi sao, chưa chờ cho Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ thị, Trương Tiểu Mộng đã vô cùng tự giác vượt trước một bước để gõ cửa. Rất nhanh theo một tiếng “ken két” phát ra, cảnh vật ở trong phòng đã toàn bộ hiện diện ở trước mắt của ba người.

Đây là một gian phòng có diện tích khoảng chừng vài trăm thước vuông, ở đó bây giờ ngoài những người do Nguyễn Nguyên Mạnh mang tới, còn có thêm một trung niên nữ nhân xuất hiện. Dựa theo bốn ngôi sao vàng thêu trên ngực áo, có thể nhìn ra nàng chính là một vị thám báo cấp bậc tứ tinh. Không chỉ như vậy, nếu để ý kỹ sẽ dễ dàng phát hiện, gương mặt đối phương còn có vài phần tương tự với Nguyễn trưởng lão từng đi theo Nguyễn Nguyên Mạnh, có chăng thì nữ nhân này thoạt nhìn hơi lớn tuổi hơn một chút mà thôi.

Sau khi trông thấy Nguyễn Nguyên Mạnh đi vào, tất cả những người ở trong phòng đều đồng loạt đứng dậy, nghiêm chỉnh hành một đại lễ mười phần chuẩn mực. Phất phất tay ra hiệu cho các nàng cứ việc tự nhiên, hai mắt Nguyễn Nguyên Mạnh bắt đầu chú ý đến một cái bàn làm bằng kim loại đặt gần phía cửa sổ. Nếu như hắn đoán không sai, những đồ vật mà mình cần hẳn là đều được cất giữ bên trên đó. Chứng kiến động tác của Nguyễn Nguyên Mạnh, Dương Tuyết ngay lập tức mỉm cười, chủ động giúp người nào đó giải đáp nghi vấn trong lòng.

- Dựa theo những gì Thiếu các chủ căn dặn trước đây, chúng ta đã thiết kế xong mười hai cái bàn với kích cỡ giống nhau. Đối diện với ngài chính là một trong số đó, ngài có thể kiểm nghiệm thử xem, nó có phù hợp với ý muốn của mình hay không?

Bởi vì xung quanh còn có ngoại nhân hiện diện, do đó Dương Tuyết tỏ ra rất quy cũ trong cách xưng hô với Nguyễn Nguyên Mạnh. Nếu người không biết chuyện nhìn vào, nhiều khả năng sẽ cho rằng giữa bọn họ đơn thuần chỉ là giải quyết việc công mà thôi. Đối với một màn này, Nguyễn Nguyên Mạnh kỳ thật không có ý kiến quá nhiều. Theo như hắn thấy, bằng vào địa vị của mình bây giờ, công khai luyến ái cũng chẳng phải là chuyện gì quá mức to tát. Tất nhiên, trước đó việc hắn phải giải thích với mỹ nữ sư tôn, chắc chắn là một điều không thể tránh khỏi được.

Nhanh chóng đi đến gần vị trí đang đặt đồ vật mình cần, Nguyễn Nguyên Mạnh vừa quan sát nó, đồng thời vừa đối chiếu với những ý nghĩ trong đầu mình. Đây là một cái bàn được làm hoàn toàn từ kim loại, bên ngoài còn bao phủ thêm một lớp nước sơn mang màu lam tím nhạt. Mặt bàn có dạng hình chữ nhật với chiều dài hơn năm thước, chiều ngang thì ước chừng khoảng gần hai thước. Dùng tay sờ nhẹ lên sáu cái đồ án đã được khắc họa cực kì tỉ mỉ, Nguyễn Nguyên Mạnh không giấu nổi sự hài lòng, trực tiếp buông lời khen tặng đám nữ nhân đang đứng bên cạnh mình.

- Các ngươi làm rất tốt! Ngoại hình của nó hoàn toàn ăn khớp với bản vẽ mà ta cung cấp. Mặc dù trước mắt ta còn chưa kiểm tra đến cơ quan ở bên trong, bất quá ta tin tưởng các ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng có đúng không?



- Xin Thiếu các chủ cứ yên tâm, những cơ quan trọng yếu đều là do đệ tử trong Vạn sự đường bố trí. Đám đệ tử này trước kia từng được huấn luyện đặc thù qua, chẳng những có tay nghề tốt, bên cạnh đó bọn họ còn cực kì kín tiếng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật ra bên ngoài.

Người vừa trả lời Nguyễn Nguyên Mạnh chính là vị trung niên phụ nhân lạ mặt khi trước. Nàng gọi là Nguyễn Hồng Hương, một cường giả Xung cảnh đỉnh phong, đồng thời cũng là người quản lý trực tiếp Túy Nguyệt tửu lầu đóng tại Phiêu hương thành. Ngày hôm qua sau khi nghe Dương Tuyết truyền tin, yêu cầu chuẩn bị một loạt dụng cụ kì lạ, nàng đã lập tức điều động các thám báo trong tửu lầu, nỗ lực suốt đêm hoàn thành nhiệm vụ này. Tuy còn chưa biết Thiếu các chủ dự định làm gì, bất quá dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tích lũy, Nguyễn Hồng Hương ngoài việc chỉ huy bộ hạ nghiêm túc làm việc, đồng thời theo bản năng nàng còn thuận tiện nhắc nhở bọn họ, nhất định phải giữ kín nội dung về những gì mà mình đã làm.

- Nguyễn trưởng lão làm việc ta rất yên tâm! Chờ kế hoạch sau khi thành công, ta nhất định sẽ ghi nhớ công lao cho ngươi. Đúng rồi, ngươi và muội muội mình đã nhiều năm không gặp, lần này cũng nên tranh thủ đoàn tụ một phen, coi như là để tạm thỏa nỗi nhung nhớ trong lòng.

- Đa tạ Thiếu các chủ quan tâm, ta và Hồng Hoa từ tối qua tới giờ đã đàm luận rất nhiều. Những năm này nàng tại Tố nữ thành thăng tiến không ngừng, làm tỷ tỷ ta đây cũng xem như an ủi được phần nào.

Giống như đã nói qua trước đó, dáng vẻ của Nguyễn Hồng Hương và Nguyễn trưởng lão bên cạnh Nguyễn Nguyên Mạnh có đôi chút tương đồng. Kỳ thật hai người bọn họ chính là một đôi chị em ruột thịt, trong đó người chị Hồng Hương đảm nhiệm chấp sự tại Phiêu hương thành, còn người em Hồng Hoa lại là một vị ngũ tinh thám báo trực thuộc tổng bộ. Bởi vì chức vụ khác biệt, hai chị em bọn họ rất hiếm khi được sinh hoạt cùng nhau. Nếu không phải lần này Hồng Hoa theo bồi Nguyễn Nguyên Mạnh, sợ là cả hai còn phải chờ thêm một đoạn thời gian dài nữa mới có thể gặp mặt được.

- Ân, còn nửa năm nữa mới đến lễ thành nhân của Thánh nữ Bạch vân tông, do đó sắp tới ta sẽ dành phần lớn thời gian ở lại đây thí nghiệm ý tưởng mới của mình. Nếu như không phát sinh chuyện gì quá quan trọng, Hồng Hoa trưởng lão có thể cùng với ngươi đóng giữ Túy Nguyệt tửu lầu, từ đó giúp ta giá·m s·át xem tiến triển công việc diễn ra như thế nào.

- Xin nghe theo Thiếu các chủ an bài!



Được tạo điều kiện để bên cạnh thân nhân nhiều hơn, hai chị em Nguyễn Hồng Hương tất nhiên mười phần vui vẻ đáp ứng lấy. Trông thấy bọn họ lúc này đã đứng sang một bên chờ lệnh, Dương Tuyết vội vàng tranh thủ thời cơ tiến lên, hỏi thăm người nào đó vấn đề liên quan tới cái bàn trước mặt. Dù sao thì cho đến thời điểm hiện tại, nàng vẫn còn chưa biết Nguyễn Nguyên Mạnh đang dự định m·ưu đ·ồ làm gì. Đối với một đôi tình nhân mà nói, điều này thật sự cũng quá mức khó chấp nhận đi.

- Thiếu các chủ có thể nói cho chúng ta biết, công dụng của cái bàn này là để làm gì hay không? Nếu như nó có liên quan tới việc kinh thương, ta nghĩ Vạn kim đường cần phải nhận được nhiều thông tin hơn nha.

Tuy nơi đây là địa bàn của Vạn sự đường, thế nhưng Dương Tuyết cũng không hề ngần ngại mà tranh thủ thêm quyền lợi về phía mình. Dù sao thì tài nguyên mà nàng thu được, tương lai không phải cũng đều sẽ rơi vào trong túi của người nào đó hay sao. Lại nói hiện giờ đường chủ Vạn sự đường không có mặt ở bên cạnh, nàng tất nhiên phải nhân cơ hội này để chèn ép đối phương một chút rồi. Đối với những ý nghĩ xấu trong đầu Dương Tuyết, Nguyễn Nguyên Mạnh chỉ cười cười xem như chưa từng phát hiện ra. Một bên xoa nhẹ lên chiếc nhẫn trữ vật có màu đen huyền bí, đồng thời một bên hắn cũng chậm rãi giải đáp cho đám người mục đích chân chính của mình.

- Có lẽ chỉ nhìn qua cái bàn trước mặt, các ngươi rất khó lòng hình dung những gì mà ta nói. Như vậy đi, để ta thử làm mẫu một lần, đến lúc đó ta tin là các ngươi sẽ hiểu được, điều mà ta muốn biểu đạt có ý nghĩa như thế nào.

Vừa nói dứt lời, Nguyễn Nguyên Mạnh đã lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba khối lập phương nhỏ, cùng với đó là một khối lăng trụ tròn rỗng nắp. Không chờ cho đám người kịp thắc mắc, hắn lập tức bỏ ba khối lập phương vào trong lăng trụ. Kế tiếp Nguyễn Nguyên Mạnh bắt đầu đảo ngược lăng trụ, đồng thời không ngừng dùng tay lắc mạnh lấy nó. Theo động tác của hắn, ba khối lập phương nhanh chóng chuyển động, từ đó liên tiếp phát ra những tiếng “lạch cạch” khá là vui tai.

Chờ cho thời gian trôi qua gần mười giây, lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh mới bất ngờ đảo ngược lăng trụ một lần nữa, trực tiếp đè ép nó lên mặt bàn nhằm ngăn chặn tầm nhìn của những người xung quanh. Chứng kiến tất cả đều đang mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, Nguyễn Nguyên Mạnh không nhịn được nở một nụ cười vô cùng giảo hoạt. Một tay chống nhẹ lên mặt bàn, tay còn lại thì giữ hờ vào khối lăng trụ, sau khi đảo mắt qua chúng nữ nhân trong gian phòng, Nguyễn Nguyên Mạnh mới chậm rãi giảng giải quy tắc trò chơi này là như thế nào.

- Bên trong lăng trụ bây giờ có ba khối lập phương, mỗi khối lập phương đều được điêu khắc họa tiết giống như trên mặt bàn. Các ngươi có thể đoán xem, sau khi ta khai mở lăng trụ, liệu đáp án thu được sẽ là hồ lô, cự giải, kim kê, bạch lộc, hải sa hay lại là long hà đâu.



Những nữ nhân trong phòng đều là người thông minh, nghe đến đây hầu như đều đã mường tượng ra được dụng ý của Nguyễn Nguyên Mạnh là gì. Bởi vì tại Long Việt đại lục không có quá nhiều hình thức giải trí, cho nên các nàng đều rất hứng thú khi tham gia trò chơi này. Bất quá do tất cả đều là tu sĩ mang linh lực trong người, do đó bọn họ chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, lập tức vận chuyển linh lực nhằm mục đích nhìn thấu hình ảnh bên trong lăng trụ.

Cảm nhận được từng dòng ba động đang đổ dồn về phía mình, mặc dù thừa biết các nàng đang g·ian l·ận, thế nhưng Nguyễn Nguyên Mạnh cũng không hề tỏ ra ý muốn ngăn cản. Nguyên nhân kỳ thật vô cùng đơn giản, nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng, hắn làm sao dám bày ra một màn như thế này cơ chứ. Quả nhiên rất nhanh liền có người phát hiện ra sự khác thường, khi mà linh lực của bọn họ vậy mà tựa như đang rót vào trong biển rộng vậy. Đừng nói là muốn nhìn xuyên lăng trụ, ngay cả việc tiếp xúc với nó đã là một việc khó khăn đối với đám người rồi.

- Đây là Tây hải chấn kim, nó là loại vật chất có thể ngăn chặn linh lực thăm dò. Thiếu các chủ, ngài đây là đang chơi xấu nha, chúng ta làm sao có thể đoán được đồ vật bên trong là gì cơ chứ.

Người vừa lên tiếng chính là Dương Tuyết, sở dĩ nàng phát hiện ra điểm mấu chốt nhanh đến như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bản thân nàng là một phú bà chân chính. Tây hải chấn kim được khai thác ở vùng biển cực Tây đại lục, một khu vực nằm tiếp giáp với vùng lãnh thổ thuộc Bắc châu. Mặc dù loại kim chất này khá là hiếm có, bất quá bên trong tư khố của Dương Tuyết vẫn có tồn trữ không ít. Cho nên sau khi cẩn thận suy xét, nàng chẳng mấy chốc liền nhớ đến lai lịch của loại kim chất này.

- Ha ha! Như vậy lại càng thêm thú vị không phải sao? Thử tưởng tượng xem, nếu như ta dùng những phần thưởng hấp dẫn để khai mở bàn khẩu. Đến lúc đó, liệu đám tu sĩ bên ngoài có đổ xô vào đây để chơi đùa hay không? Phải biết một khi linh lực mất đi tác dụng, tất cả còn lại đều là dựa vào vận khí mà thôi. Lại nói những người kia đa phần đều mắt cao hơn đầu, ai ai không cho rằng bản thân mình mới là người có đại khí vận gia thân, đến lúc đó có khi nơi này của chúng ta thật sự còn chen chân không lọt nữa ấy chứ.

Đừng nói là phú bà Dương Tuyết, ngay cả những người khác cũng đã hiểu được lợi ích tiềm tàng mà món đồ chơi mới này có thể đem đến. Nhất là những cá nhân từng tham gia chế tạo cái bàn kim loại ở trước mặt, bọn họ còn biết thêm một điều bí mật, đó là kết quả sau cùng hoàn toàn có thể được an bài sẵn. Nghĩ đến đây, hình ảnh từng khối linh thạch chất thành núi lớn đã bất giác tự vẽ lên trong đầu, làm cho các nàng hiện tại đều rất khó che giấu cảm giác hưng phấn đang ùa về.

- Mặc dù trò chơi này vô cùng đơn giản, ta tin tưởng các tu sĩ sẽ dễ dàng tiếp thu lấy nó. Bất quá để có thể mở rộng quy mô ra lớn hơn, ta cho rằng Thiếu các chủ trước tiên cần giải quyết vấn đề tiền tệ khi chơi đùa. Dù sao thì tích trữ của mỗi một tu sĩ là khác nhau, có người thường xem trọng linh thạch, đồng thời cũng có người ngược lại ưu ái các loại thiên tài địa bảo. Nếu như không thể thống nhất một dạng tiền tệ để dùng chung, ta nghĩ sẽ có không ít người chùn bước vì lo ngại đến sự bất tiện này.

Tuy nói bản thân cũng đang rất hào hứng, thế nhưng Dương Tuyết vẫn đủ tỉnh táo để phát hiện ra những vấn đề còn thiếu sót bên trong. Dựa theo những gì nàng hiểu về Nguyễn Nguyên Mạnh, rất có thể ngay từ đầu hắn đã suy tính đến lỗ hổng này rồi. Bất quá thân là một người thủ hạ mẫu mực, đồng thời còn là một vị tình nhân mười phần tri kỷ, nàng quyết định phối hợp một chút, để nhường cho người nào đó có cơ hội bày ra khả năng của mình.

Tương tự với Dương Tuyết, Nguyễn Nguyên Mạnh kỳ thật cũng vô cùng thấu hiểu tính cách của nàng. Đối với mỹ nhân thịnh tình, chỉ cần hơi động não một chút, hắn liền nhận ra được những dụng ý ở trong đó. Mặc dù Nguyễn Nguyên Mạnh không quá ưa thích phô trương năng lực tự thân, bất quá nếu như Dương Tuyết đã xây dựng tốt bình đài, hắn cũng không ngần ngại mà tận dụng tốt nó một lần. Tiếp tục lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thẻ gỗ, sau khi đặt nó lên trên mặt bàn, Nguyễn Nguyên Mạnh mới mỉm cười đáp lại nghi vấn tới từ Dương Tuyết.

- Đây chính là biện pháp mà ta làm ra, chuyên dùng để giải quyết vấn đề mà Dương trưởng lão vừa mới nhắc đến.