Chương 23: Mai gia mật đàm
Bởi vì chủ nhà quá mức nhiệt tình, buổi tiếp phong yến phải kéo dài đến gần hai giờ mới chính thức kết thúc. Trong suốt đoạn thời gian này, đám người ngoại trừ việc thưởng thức mỹ thực ra, thỉnh thoảng còn tranh thủ bàn luận về những chuyện thú vị xung quanh Phiêu hương thành. Nói là trò chuyện, thế nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn là Nguyễn Nguyên Mạnh dò hỏi, trong khi đó Mai Xuân Hồng thì luôn mang theo nụ cười chân thành trả lời. Tuy còn chưa đến mức hỏi gì đáp nấy, bất quá thông qua lần giao lưu này, Nguyễn Nguyên Mạnh đã thu được không ít tin tức quan trọng.
Quay trở về phòng sau một bữa tiệc có thể coi là mỹ mãn, Nguyễn Nguyên Mạnh thêm một lần nữa ngâm mình vào trong bồn tắm, đây đã là điều quen thuộc đối với hắn trước mỗi lần tĩnh tọa. Để yên cho dòng nước ấm lướt qua da thịt, hai mắt hắn dần dần khép kín giống như là chuẩn bị ngủ th·iếp đi vậy. Kỳ thật lúc này Nguyễn Nguyên Mạnh đang âm thầm tổng hợp lại những thông tin mà mình vừa mới thu thập được. Mặc dù trước khi khởi hành, Dương Tuyết từng giúp hắn tìm hiểu qua thế cục tại vùng biên cảnh. Tuy nhiên đối với một vài chi tiết vụn vặt, Nguyễn Nguyên Mạnh cho rằng chỉ có ở địa đầu xà nơi đây thì mới nắm rõ được.
Nói thật cục diện tại mảnh đất này phức tạp hơn nhiều so với Nguyễn Nguyên Mạnh dự kiến. Bởi vì trước mặt Mai Xuân Hồng không tiện hỏi quá tường tận về tình hình Phiêu hương thành, cho nên đa số vấn đề hắn đều hướng sang Mạch ngọc thành bên kia. Lấy lý do tương đối hiếu kỳ đối với những thế lực phía dưới Bạch vân tông, Nguyễn Nguyên Mạnh không quá lo sợ đối phương sẽ nảy sinh nghi ngờ gì. Dù sao thì trong mắt ngoại nhân, mục đích hắn đi chuyến này chính là để tham dự lễ thành niên của Thánh nữ Bạch vân tông đó thôi.
Nhớ tới những tình báo mà Mai Xuân Hồng tiết lộ, trong lòng Nguyễn Nguyên Mạnh cũng cảm thấy yên ổn phần nào. Bởi vì mộng cảnh đa số là các mảnh vỡ ký ức đan xen, do đó bên trong thường xuất hiện tình trạng b·ị đ·ánh gãy giữa chừng. Chẳng hạn như Nguyễn Nguyên Mạnh sớm biết Hoàng Quốc Khánh có một vị thanh mai trúc mã xinh đẹp, thế nhưng mộng cảnh lại không nói rõ thân thế của nàng là như thế nào. Tương tự hắn dù biết Hoàng Quốc Khánh từ nhỏ đã bị người khác xa lánh, tuy nhiên đến bây giờ hắn vẫn chưa được kịch thấu xem tên kia sẽ chiếm lấy dạng cơ duyên gì đầu tiên.
Sở dĩ Nguyễn Nguyên Mạnh cảm thấy nhẹ nhõm, chủ yếu là do hắn phát hiện Hoàng gia bây giờ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đầu tiên là nhân khẩu trong gia tộc thật sự quá ít, mỗi lần có nhiệm vụ mới xuất hiện, bọn hắn đều phải dốc toàn bộ nội tình để thực thi. Nếu như nói trong mắt Trương gia và Hồ gia, việc hy sinh vài trăm người là chuyện vô cùng bình thường, trong khi đó đối với Hoàng gia thì điều này hoàn toàn là một sự tận thế. Thậm chí sẽ không quá khi nói rằng, mỗi một cá nhân mất đi tức là Hoàng gia đang tổn hao thêm một phần nguyên khí.
Khó khăn tiếp theo mà Hoàng gia gặp phải, không gì ngoài những chiêu trò chèn ép công khai tới từ Trương gia và Hồ gia. Cùng với sự quật khởi của Hoàng gia, đi kèm theo đó là việc lượng tài nguyên thuộc về hai gia tộc trên bị cắt giảm một phần. Tuy ngoài mặt Hoàng gia được thượng tầng lên tiếng bảo hộ, thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bọn họ có thể an tâm mà phát triển lấy. Từ chỗ một vài Hoàng gia đệ tử vô cớ m·ất t·ích, cho đến các phường thị dưới quyền thỉnh thoảng lại bị quấy rầy. Nói chung ngoại trừ việc trực tiếp bị đồ diệt ra, ngay từ khi dựng tộc thì bọn hắn đã phải gánh vác không biết bao nhiêu là khổ cực rồi.
Đối mặt với một hoàn cảnh như vậy, ngay cả Nguyễn Nguyên Mạnh cũng phải lắc đầu ngao ngán. Bây giờ hắn xem như đã hiểu được lý do vì sao, Hoàng Quốc Khánh lại có thể làm ra hành vi tiễn đưa nữ nhân giống như trong mộng cảnh. Khi mà cả gia tộc phải đứng trước nguy cơ bị thôn phệ, dù cho đối phương có sử dụng thủ đoạn tàn độc cỡ nào đi chăng nữa, tất cả cũng đều bởi vì một mục đích duy nhất là sinh tồn mà thôi. Tất nhiên thông cảm là một chuyện, việc Nguyễn Nguyên Mạnh muốn diệt trừ tên kia lại là một chuyện khác. Mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng Quốc Khánh đã là thiên định, nếu hiện tại còn không tranh thủ ra tay, sợ là sau này người cần phải được cảm thông có khi lại chính là hắn.
- Chập chập! Lần này tồn tại nhiều thiên nhiên minh hữu như vậy, ta còn không tin có thể nhường cho ngươi lật bàn. Bất quá trước mắt ta còn chưa sắp đặt xong sự việc tại Phiêu hương thành, chờ sau khi mọi chuyện ổn thỏa, đó cũng chính là lúc chúng ta gặp nhau, thật sự rất mong chờ mà.
Nhẹ nhàng bước chân rời khỏi bồn tắm, Nguyễn Nguyên Mạnh nhanh chóng vận chuyển linh lực làm khô thân thể mình. Khoác vào một bộ trường bào làm bằng tơ mỏng, mang theo mái đầu bạc đã được buông xõa tự do, hắn bắt đầu điều tiết lại hô hấp để chuẩn bị tiến vào trạng thái tĩnh tọa. Đã vài ngày liên tiếp chưa gặp phải mộng cảnh q·uấy r·ối, hiện tại Nguyễn Nguyên Mạnh cũng tạm thời yên tâm mà tu luyện lấy. Dù sao thì dẫu có bao nhiêu mưu kế đi chăng nữa, điểm mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào tu vi của chính hắn. Lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc đỉnh hương, cẩn thận cho vào trong đó một ít dược liệu an thần, rất nhanh theo làn hương thoang thoảng, Nguyễn Nguyên Mạnh đã quên mình hoàn toàn vào trạng thái nhập thần.
Cùng thời điểm Nguyễn Nguyên Mạnh tu luyện, hắn không biết là bản thân lại trở thành chủ đề để một vài người thảo luận. Bên trong một gian mật thất tương đối rộng rãi, lúc này có ba đạo thân ảnh đang ngồi trò chuyện quanh chiếc bàn tròn. Một người trong số đó chính là Mai Xuân Hồng, trong khi hai người bên cạnh lại là hai vị cường giả Xung cảnh mà Nguyễn Nguyên Mạnh đã gặp khi trước. Nói cách khác, nơi đây đang hội tụ ba vị tu sĩ mạnh mẽ nhất bên trong Phiêu hương thành.
Dưới ánh sáng quang thạch le lói, Mai Xuân Hồng đang chậm rãi kể lại một cách chi tiết diễn biến bữa tiệc mới vừa rồi. Theo từng lời mà nàng nói, hai vị lão phụ nhân bên cạnh cũng dần dần nhíu chặt lông mày hơn. Mãi cho đến khi Mai Xuân Hồng kể xong, cả hai đã không thể che giấu được sự lo ngại trên mặt mình. Bầu không khí trong gian phòng thoáng chốc liền trở nên vô cùng ngột ngạt, rõ ràng những tin tức mà Mai Xuân Hồng mang tới là không mấy khả quan đối với ba người. Cuối cùng có lẽ là do muốn phá tan áp lực vô hình, một người trong số đó mang theo dáng vẻ ngập ngừng, thử dò xét lấy lãnh tụ Mai gia hiện giờ.
- Xuân Hồng, ngươi nói Thiếu các chủ đây là đang hoài nghi Mai gia chúng ta nảy sinh dị tâm hay sao? Bằng không vì sao ngài ấy lại đi điều tra thế cục tại vùng biên cảnh này cơ chứ?
Đối diện với ánh mắt mong chờ tới từ tộc lão, Mai Xuân Hồng rất muốn trả lời là không để trấn an đối phương. Bất quá với tư cách là người cầm lái con thuyền Mai gia, nàng biết mình có trách nhiệm phải loại bỏ những cảm xúc không cần thiết như thế này. Trải qua vài giây ngắn ngủi suy xét, khi mà hai vị tộc lão đang dần mất đi sự kiên nhẫn, Mai Xuân Hồng mới lắc lắc đầu, nói ra những điều mà mình vừa phân tích được.
- Hiện tại rất khó cho ra câu trả lời khẳng định, tuy nhiên dựa theo cái nhìn của ta, Thiếu các chủ lần này đến Phiêu hương thành hẳn chỉ là tiện đường mà thôi.
Nghe được Mai Xuân Hồng nói lên phán đoán, hai vị lão phụ nhân lập tức nhìn lấy nhau, sau đó cả hai đồng loạt thở dài một hơi giống như đã trút hết gánh nặng trong lòng vậy. Mặc dù tu vi của bọn họ cao hơn thế hệ này gia chủ, bất quá nếu so về sự nhạy bén, hai người chẳng thể nào sánh bằng với đối phương được. Trước mắt dẫu cho Mai Xuân Hồng vẫn còn lập lờ nước đôi, thế nhưng bấy nhiêu đó cũng là đủ để hai người yên tâm phần nào. Ngay lập tức, vị lão phụ nhân còn giữ im lặng từ nãy tới giờ cũng nhìn về phía gia chủ của mình, nhằm mục đích thử xác nhận lại vấn đề thêm một lần nữa.
- Xuân Hồng có thể nói cho hai lão già này biết, ngươi dựa vào đâu để phán đoán hay không? Đừng trách hai người chúng ta quá mức đa nghi, dù sao thì chuyện này gắn liền chặt chẽ với vận mệnh của gia tộc, chúng ta nhất quyết không được để xảy ra bất cứ một sự sai sót nào.
- Tộc lão nói quá lời, ta dĩ nhiên hiểu rõ nỗi lo trong lòng hai vị. Kỳ thật nếu muốn hỏi ta nhận định trên là căn cứ vào đâu, đáp án chủ yếu vẫn là dựa vào cách hành xử của vị đại nhân vật kia. Giả sử như ngài ấy thật sự muốn diệt trừ Mai gia, lần này ngài ấy tuyệt đối sẽ không sai phái đệ tử duy nhất của mình đến đây như vậy. Tất cả chúng ta đều biết một điều, Thiếu các chủ rất được vị đại nhân kia yêu quý. Nếu ngài ấy muốn nhường đệ tử mình lập công, ta tin tưởng đội ngũ lần này đã không chỉ bao nhiêu đây người mà thôi.
- Trước khi đến nơi này gặp mặt hai vị tộc lão, ta đã hỏi qua Phương Phương về thân phận của ba vị trưởng lão bên cạnh thiếu các chủ. Đầu tiên là người từng truyền tin tức thông báo chúng ta đến tiếp đón, nàng là Vạn kim đường đường chủ, nghe đồn tu vi đã đột phá Ngự không cảnh. Người thứ hai là một trưởng lão thuộc Vạn sự đường, tu vi cũng tương đồng với vị phía trước. Còn về người cuối cùng, ta tin là mình không nói thì hai tộc lão cũng đã biết đối phương là ai rồi.
Nghe đến đây, hai vị lão phụ nhân không khỏi cười khổ lắc đầu. Bọn họ dĩ nhiên biết thân phận của người kia, dù sao thì đó vẫn là một cường giả có tiếng tại Bắc châu này. Tục truyền dưới tay Thái thượng trưởng lão Tố nữ các có hai vị thủ hạ thực lực vô cùng mạnh mẽ. Một trong số ấy gọi là Hắc Kiếm, người mà tu vi tuy chỉ là Ngự không cảnh đỉnh phong, thế nhưng lại có thể kích sát thành công cao thủ cấp bậc Khai vực.
Cho đến bây giờ dung mạo của Hắc Kiếm vẫn là chủ đề được rất nhiều người bàn tán đến. Hắc Kiếm trời sinh thể nhược nhiều bệnh, tuy nhiên do tu luyện một loại bí pháp đặc thù, nàng có thể á·m s·át địch nhân trong vô hình vô tức. Tu sĩ trong thiên hạ chỉ biết Hắc Kiếm thích mặc áo choàng đen, đồng thời dùng một nửa mặt nạ bạc để che lấp dung mạo của mình. Khi suy nghĩ đến đây, sau đó lại đối chiếu với ngoại hình của vị trưởng lão bên cạnh Nguyễn Nguyên Mạnh hôm nay, cả ba người đều thống nhất nhận định đối phương chính là Hắc Kiếm.
Trông thấy hai vị tộc lão bỗng nhiên trầm mặc, Mai Xuân Hồng biết là sự tồn tại của nữ nhân kia đã vô tình dọa sợ bọn họ. Nói thật dù cho là một người tự nhận gặp nguy không loạn giống như nàng, khi phát hiện thân phận của Hắc Kiếm cũng bị bất ngờ vô cùng. Dù sao thì việc thượng tầng sai phái một đòn sát khí như vậy đi đến biên cảnh, quả thật là điều mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Bất quá Mai Xuân Hồng biết, giờ phút này tốt nhất vẫn là nên làm an lòng hai vị tộc lão trước mặt, bằng không sợ là bọn họ sẽ còn suy nghĩ lung tung nữa mất.
- Hai vị tộc lão xin cứ yên tâm! Hắc Kiếm đại nhân tuy thực lực mạnh mẽ, thế nhưng điểm mạnh của nàng ấy chủ yếu vẫn là ẩn thân á·m s·át. Giống như ta đã nói ở bên trên, nếu thượng tầng muốn động thủ, chỉ bằng vào ba vị Ngự không cảnh cường giả là chẳng thể nào bảo hộ an toàn cho Thiếu các chủ được.
- Xuân Hồng, ý của ngươi là...
Chứng kiến hai vị lão phụ nhân đang mang theo vẻ mặt không dám tin nhìn lấy mình, Mai Xuân Hồng chỉ còn nước lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Nàng biết những gì mình sắp nói ra sẽ oanh động như thế nào, thế nhưng đứng trên tư cách của một vị gia chủ, nàng cho rằng bản thân vẫn nên thẳng thắng thì tốt hơn. Hít sâu vào một hơi để lấy thêm can đảm, đối diện với ánh mắt hoài nghi tới từ hai vị tộc lão ở trước mặt, Mai Xuân Hồng lập tức nói một mạch những điều đang chất chứa trong lòng mình.
- Ta biết lập trường của gia tộc chúng ta là tuyệt đối trung thành với Tố nữ các, do đó những gì ta nói chỉ mang tính chất giả thuyết mà thôi. Ý ta là... Nếu không may sự việc đi đến một bước kia, khi ấy nếu ba người chúng ta đồng loạt tự bạo, liệu toàn bộ Phiêu hương thành này còn có mấy người có thể sống sót được nữa cơ chứ.