Khi Kiều Kiều chuyển lời giúp Tiêu Liêu, mấy vị phụ huynh đều tỏ vẻ có thể thông cảm và tôn trọng quyết định của cậu. Hơn nữa còn có người trêu ghẹo nói, coi như khoảng thời gian này là kỳ nghỉ của tụi nhỏ, vừa hay để chúng ở nhà thêm vài ngày chơi cho thỏa thích.
Nhưng không ai ngờ một kỳ nghỉ lại là nửa tháng.
Tiêu Liêu còn đỡ, trẻ tuổi nên sức chịu đựng lớn, ý chí kiên định, tâm lý cũng vững vàng nên ngoài việc gầy hơn một chút thì tinh thần vẫn còn rất tốt. Mà từ trước đến nay cơ thể Để đã vượt xa người thường, ý chí cũng càng thêm cứng cỏi nên ngoại trừ ít nói, lạnh lùng, lúc quyết đấu mạnh tay hơn trước thì cũng không có thay đổi lớn.
Nhưng Lan Loan lại hơi khác, hắn ốm xuống đến kinh ngạc. Vốn dĩ khuôn mặt không có bao nhiêu thịt lại gầy thành mặt chữ V, quầng thâm dưới mắt cũng khá rõ ràng. Vẻ mặt tràn đầy lo lắng cộng thêm thân hình gầy gò đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể bay mất khiến ai trông thấy cũng lo lắng.
Trong nửa tháng này, rất nhiều chuyện xảy ra.
Cuối cùng bụng Kiều Kiều cũng lộ rõ dáng vẻ mang thai. Nói cách khác, có thể đứa nhỏ trong bụng đã ba tháng. Vì thế họ nói chuyện Kiều Kiều mang thai cho người nhà, chỉ là đến tận bây giờ ngoại trừ Tiêu Liêu và Sơn thì không ai tin Kiều Kiều thật sự mang thai. Liễu Phong còn cho rằng cậu bị Cụ kích thích nên cũng kê cho Kiều Kiều một ít thuốc dưỡng thai tượng trưng. Dù sao đều là thuốc bồi bổ cơ thể, người thường uống cũng không sao. Coi như là bồi bổ cho đứa nhỏ gầy yếu này.
Mà trong khoảng thời gian Cụ hôn mê nằm liệt giường, đám nhóc cũng mang đồ đạc đến thăm Cụ, dáng vẻ cũng rất đứng đắn bày tỏ lời hay ý đẹp mong Cụ nhanh chóng khôi phục. Nhưng điều khiến Tiêu Liêu cảm thấy kỳ lạ chính là người đưa đám nhóc tới đều là thú nhân trưởng thành. Nào là chú, cậu, anh, anh họ,...
Tóm lại, đều là một số thú nhân tương đối trẻ, vốn dĩ không phải là cha mẹ của chúng nhưng người ta đã đưa đồ đến thể hiện thiện ý, Tiêu Liêu cũng không tiện từ chối. Chỉ là cậu mong những ánh mắt của họ đừng nhìn cậu chằm chằm như vậy. Cảm giác có người im lặng nhìn mình chằm chằm rất đáng sợ.
Sau đó có một lần Tiêu Liêu kiềm chế không được đã kéo một đứa nhóc đến thăm cậu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu bảo bối, sao hôm nay anh họ em lại đến? Cha mẹ em bận sao? Bận thì thôi không cần đến. Sao lại để cho một đứa trẻ nhỏ như em đến đây? Không ổn chút nào.”
“Đâu có, đâu có đâu anh. Cha mẹ em không bận, em cũng có thể đến đây. Không sao đâu!” Cậu bé đáng yêu lắc đầu, sau đó bẻ mấy ngón tay, nói: “Ban đầu… Ban đầu cha mẹ muốn đến, chỉ là anh họ nói… Nói muốn gặp anh rồi đi theo em, không để cha mẹ đến nữa.”
Sau đó, cậu bé ôm cổ Tiêu Liêu, ngửa mặt kiêu ngạo nói: “Em không còn nhỏ mà! Mùa đông năm nay nữa là em được bốn tuổi rồi.”
Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm ra, giơ chính xác bốn ngón tay ngắn rồi lập tức thu về, ôm chặt Tiêu Liêu. Cậu nhóc bĩu đôi môi nhỏ nhắn hỏi Tiêu Liêu: “Cho nên là anh Tiêu à, khi nào anh mới về? Em nhớ anh quá!”
“Ừm.” Tiêu Liêu cũng thân mật cọ lên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc: “Anh cũng muốn thế. Sẽ nhanh thôi, anh Tiêu sẽ về nhanh thôi. Đến lúc đó em có thể thấy anh mỗi ngày, chịu không?”
Cậu nhóc bị Tiêu Liêu chọc cười khanh khách. Mà Tiêu Liêu tuy ngoài cười nhưng lòng không vui. Nào có dễ như vậy, đến bây giờ Cụ vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng kỳ lạ là hắn cũng không có chuyển biến xấu gì, giống như đang ngủ. Thậm chí Tiêu Liêu chăm hắn đến mức béo ra nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Tiêu Liêu cũng rất lo, không biết sau cú đập đó Cụ có biến thành con báo đần độn không.
Thậm chí Liễu Phong cũng từng khéo léo ám chỉ suy đoán này với cậu. Chỉ là họ không dám nói ra mà thôi, sợ là Lan Loan chịu không nổi.
Nếu thật sự là vậy, Tiêu Liêu cảm thấy mình phải luôn chăm sóc hắn cho đến khi có kỳ tích hoặc là chuyện ngoài ý muốn. Cũng có thể là không có kỳ tích, cũng không có chuyện ngoài ý muốn, bình thản sống cả đời. Nếu vậy, cơ hội ở bên đám nhóc rất nhỏ.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT
Vất vả lắm mới đuổi được người, cậu xoay người chăm sóc cho Cụ xong thì cũng đến lúc nấu cơm. Hôm nay Lan Loan bị Để cưỡng ép đưa ra ngoài, nói là muốn Lan Loan nhìn lại phong thái chiến đấu của hắn lúc đi săn với người khác. Họ ra ngoài từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về nên cậu chỉ nấu cơm cho mình và Cụ.
Cả buổi chiều, Tiêu Liêu đều ở trong phòng Cụ. Thỉnh thoảng cậu giúp hắn trở mình, sau đó ngồi cạnh giường bắt đầu may quần áo. Lan Loan sợ cậu nhàm chán nên dạy cậu may quần áo người lớn để giết thời gian. Trước kia cậu đều làm cùng Lan Loan nhưng hôm nay Lan Loan đã ra ngoài nên chỉ còn một mình cậu làm con dâu nhỏ ôm sọt kim chỉ may vá. Đôi khi Tiêu Liêu vẫn ngẩng đầu nhìn Cụ xem hắn có thay đổi gì không.
Tiêu Liêu dùng răng cắn đứt sợi chỉ đã thắt nút, bộ đồ cũng được làm xong. Tiêu Liêu thở phào nhẹ nhõm, giơ quần áo lên nhìn một chút, cảm thấy rất hài lòng. Đây là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt. Vốn dĩ ban đầu là may một cái quần âu cho Lan Loan. Kết quả lúc làm, cậu bị ma xui quỷ khiến cắt vải lớn quá, đoán chừng dáng người nhỏ nhắn của Lan Loan có thể mặc được thành cái váy.
Trong nhà ngoại trừ Để thì chỉ có dáng người của Cụ mặc vừa vặn, đáng tiếc là hắn vẫn còn đang hôn mê. Cho dù không hôn mê thì hình thái của hắn của không hợp mặc quần áo nghiêm túc. Thế nên cuối cùng Lan Loan chỉ có thể an ủi cậu, bảo cậu coi như là lễ vật mùa hè con cháu biếu cha Để, để cậu làm thật tốt.
Nhưng Tiêu Liêu rất muốn oán giận, mùa hè đã trôi qua hai phần ba rồi mà còn lễ vật mùa hè gì nữa? Nhưng oán giận thì oán giận, Tiêu Liêu vẫn rất nghiêm túc. Hơn nữa cậu còn cố ý làm thử một cái quần âu tôn dáng. Cậu cung cấp ý tưởng, họ cùng nhau chung tay. Bởi vì Lan Loan rất thành thạo những việc này. Hơn nữa hắn cũng rất tò mò mấy loại quần áo này nên cũng đích thân chung tay với Tiêu Liêu.
Kết quả sau khi làm xong, ống quần hơi ngắn để lộ mắt cá chân nhưng lại tôn đôi chân dài và eo thon của cha Để. Lúc này Tiêu Liêu nhờ Lan Loan lấy một chiếc áo rộng thùng thình của cha Để, thay cho hắn.
Sau đó quần âu dài phối với áo rộng thùng thình giản dị. Để có vai rộng, eo thon, chân dài, khí chất hơi lạnh lùng kiêu ngạo. Khi mặc bộ đồ này xuất hiện, Lan Loan cũng sững sờ tại chỗ. Nếu không phải Tiêu Liêu gọi hắn, hắn vẫn không thể khôi phục tinh thần.
Cho nên dưới yêu cầu mãnh liệt của Lan Loan, Tiêu Liêu đã nghiêm túc ngồi ở đó may bộ đồ phát huy hết hiệu quả trên người cha Để. Nhưng lần này cậu đổi thành áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu dáng. Hai ngày trước cậu còn thuận tay may thêm một cái quần lớn.
Gấp quần áo đã may xong đặt lên bàn. Tiêu Liêu xem thời gian, thấy đến lúc phải đi sắc thuốc cho Cụ thì rời khỏi phòng. Kết quả đến phòng bếp mới phát hiện Cụ đã uống hết đống thuốc trước kia, giờ chỉ còn lại bã thuốc cậu vừa đổ ra ban sáng.
Hết cách, Tiêu Liêu chỉ có thể khóa cửa, lập tức chạy tới chỗ Liễu Phong. Cũng không thể để Cụ uống thuốc trễ được.
Nhưng ngay khi Tiêu Liêu đóng cửa phòng ngủ lại, móng vuốt đầy lông vẫn không có động tĩnh của Cụ đột nhiên động đậy một chút rồi không nhúc nhích nữa. Theo động tác đó, Cụ chậm chạp mở mắt ra. Tốc độ chậm đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ngũ quan của mặt báo nhô ra dần phẳng lại, khuôn miệng họ mèo cũng từ từ phẳng theo. Môi trên khép lại với môi dưới biến thành đôi môi mỏng giống Để. Sống mũi thấp dần cao lên, lông mày trở nên rõ ràng. Tuy rằng không nhô ra như động vật nhưng lại rất rõ ràng. Đỉnh đầu cũng dần không còn là lớp lông thú màu nâu mềm mại, thay vào đó là mái tóc màu nâu tuyệt đẹp.
Mà móng vuốt của Cụ cũng dần dần thon dài, trở thành đôi tay trông rất đẹp. Đầu ngón tay sắc bén dần biến thành móng tay con người. Trong chăn, toàn thân Cụ đều xảy ra sự biến đổi khó tin này.
Khi Tiêu Liêu lấy được thuốc chạy về thì đột nhiên bị một thú nhân xa lạ ngăn lại. Trông thú nhân kia không bằng Cụ nhưng cũng cao lớn cường tráng, lại không có cảm giác áp bức như Cụ. Như vậy cũng không có nghĩa là cậu có thể dễ dàng giải quyết thú nhân này bằng cách làm lơ không để ý.
Tiêu Liêu siết chặt túi thuốc, cảnh giác nhìn anh ta.
Cùng lúc đó Cụ vẫn nằm mê man trên giường chợt mở mắt, sau đó đau đớn ôm đầu. Vì đầu hắn chợt có một trận đau đớn, chẳng qua cơn đau đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Cụ đỡ người từ từ ngồi dậy, còn chưa tỉnh táo hẳn. Hắn cố gắng nhớ lại nhưng chỉ có thể nhớ đến lúc mình bị đập đầu rồi ngất xỉu. Bây giờ đang ở trong phòng ngủ của mình nên hắn nghĩ mình đã được cứu. Tuy rằng Cụ cảm thấy cơ thể hơi yếu ớt nhưng không thấy chỗ nào kỳ lạ.
Nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời đã lặn một nửa. Ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ khiến hắn cảm thấy mình ngủ không lâu, thầm cảm thán mình may mắn. Hắn vừa vuốt mặt, chuẩn bị rời giường.
Tuy nhiên, khi Cụ thấy tay mình thì giật mình.
Hả? Sao hắn lại bị rụng lông? Còn rụng nghiêm trọng như vậy sao? Chẳng lẽ là bị đá đập phải sao? Nhưng bị đập một chút cũng không đến mức bị rụng lông nghiêm trọng như vậy chứ? Hắn cảm thấy lông mình rụng đến sắp hói. Chắc chắn lông trên mặt cũng rụng hết một nửa cho xem.
Trong lúc đang vô cùng khiếp sợ, đột nhiên hắn nhận ra tay mình hơi lạ.
Cụ kinh ngạc giơ tay lên trước mắt, cẩn thận nhìn kỹ một hồi thì nội tâm vô cùng khiếp sợ. Đây… Đây là… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải là móng vuốt của hắn sao? Tại sao nó đã trở thành như vậy? Không phải hắn chỉ có đôi móng vuốt linh hoạt sao? Sao lại trở thành… bàn tay? Tuy rằng lông tay hơi rậm nhưng cũng không che giấu được nó chính là đôi tay thuộc về loài người.
Đây có phải là ảo giác của hắn không? Cụ dùng sức dụi mắt lại vuốt được chút lông mịn. Hiển nhiên là lông mọc quanh mắt hắn lúc trước.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Cụ sờ mặt mình. Hoàn toàn bằng phẳng, không phải là xúc cảm khi sờ mặt báo lúc trước. Hắn sờ sang hai bên thì không thấy tai người, đôi tai báo vẫn nằm trên đỉnh đầu.
Cụ xốc chăn mỏng lên, ngoại trừ cơ thể hơi nhiều lông thì đây đã là hình thái hoàn chỉnh của con người, không còn là hình thái báo hoa có hình người như trước nữa.
Cụ khó kiềm chế được hưng phấn trong lòng. Hắn vội vàng giơ tay chà xát lông thú trên người, lông rất dễ rụng. Chà đến nửa người dưới hắn mới phát hiện mình còn một cái đuôi nhưng không sao. Bây giờ hắn đã có hình người, tai đuôi gì đó không có là gì. Quan trọng là hắn có hình người!
Trên mặt đất rụng một đống lông nhưng lòng tràn đầy vui mừng khiến hắn không để ý đến nữa. Bộ đồ làm cho Để đặt trên bàn, hắn cũng mặc vừa vặn. Có điều không hoàn mỹ chính là quần hơi chật, hơn nữa còn không có chỗ để đuôi.