Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 87: Chăm sóc suốt đêm




“Được rồi, được rồi, đừng khóc! Lại muốn mất mặt trước mặt mấy đứa nhỏ nữa sao? Em lớn tuổi vậy có xấu hổ không?” Để véo nhẹ má Lan Loan, nói những lời tươi vui mà Tiêu Liêu chưa từng được nghe.

“Hừ! Em cứ khóc đấy! Thế nào? Em không sợ mất mặt!” Lan Loan bĩu môi kéo tay Để ra.

“Được rồi, được rồi! Bắt nạt gia đình nhỏ của em không có ở đây phải không? Bớt tình tứ trước mặt em đi! Phải đưa thằng nhóc Đại Phong này về chăm sóc thật tốt. Chờ em dặn dò Tiểu Tiêu vài điều cần chú ý thì mấy người có thể về rồi. Nhanh về ăn cơm đi! Em cũng đói rồi.”

Liễu Phong sờ bụng vừa mới kêu một tiếng. Dù nói vậy nhưng thật ra hắn rất vui vì biểu hiện của họ cũng không còn nặng nề như ban nãy. Hơn nữa trong lòng Lan Loan cũng âm thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên đến nhà em trai hơn.

“Được, được, được. Tụi anh không phiền em nữa. Em cũng nhanh về ăn tối đi, đừng để đói bụng. Tộc trưởng anh minh uy phong của chúng ta đỡ phải đến tìm anh gây phiền phức.” Lan Loan cố ý nháy mắt với Liễu Phong, dường như đã khôi phục được sự hoạt bát.

“Cậu ta dám!” Để tiếp lời rất uy vũ, khí phách ngút trời.

Liễu Phong nghe xong thì trợn trắng mắt, hơi ghét bỏ nói: “Đúng, đúng, đúng! Chỉ có anh giỏi thôi, tên Thành Man kia còn không bằng một ngón tay của anh. Mau đi nhanh đi! Anh giỏi như vậy thì đừng đứng trên địa bàn của anh ấy nữa.” Dứt lời Liễu Phong còn cầm chổi quét chân Để hai cái.

Để trừng mắt nhìn Liễu Phong: “Làm gì vậy? Anh trai em không thể đứng ở đây được à?”

“Em còn tưởng anh giỏi đến mức biết bay, không cần đứng trên đất của người ta nữa.” Liễu Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.

“Ôi, còn che chở cho cậu ta đấy. Anh trai em quan trọng hay cậu ta quan trọng?” Để nhíu mày, quăng một 'đề mục toi mạng' cho Liễu Phong.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Quả nhiên, Liễu Phong lại trợn mắt, tức giận nói: “Anh là anh trai nuôi em lớn, anh ấy là bạn đời yêu thương em cả nửa đời người. Anh nói em chọn thế nào? Sao anh không nghĩ giữa em và Lan, ai quan trọng hơn?”

“Đương nhiên là Lan quan trọng hơn em. Em đã có tên kia rồi mà còn muốn so sánh với em ấy à? Em có biết đối nhân xử thế không?” Mặt Để hiện rõ vẻ đương nhiên.

Liễu Phong nghe vậy thì trợn mắt, vẻ mặt khó tin. Hắn giơ ngón tay chỉ vào mình, mở miệng nửa ngày nhưng nói không thành lời.

“Được! Anh giỏi lắm! Em… Em… Em cũng cảm thấy người nhà em quan trọng hơn. Hừ!” Liễu Phong khoanh tay, quay đầu sang hướng khác.

Hiếm khi thấy cảnh anh em đấu võ mồm như trẻ con khiến Lan Loan và Tiêu Liêu cũng bật cười.

Lan Loan nhịn cười nói với họ: “Được rồi được rồi, lớn người như vậy rồi còn đấu đá gì chứ. Không phải ai cũng rất quan trọng trong lòng đối phương sao? Nên về thì về đi, huyên thuyên lắm lời.”

“Nhất là anh.” Lan Loan dùng ngón tay ấn mạnh đầu Để: “Anh có thể nói như vậy sao? Coi là anh đang cố ý lấy lòng em cũng không được. Buổi tối anh ngủ một mình đi, em ngủ chung với Tiểu Tiêu.”

“Này, này! Ai lại làm thế? Không có em anh ngủ không được.” Để ôm Lan Loan, đặt đầu lên cổ hắn.

“Thôi đi, anh mà không ngủ được? Ai tin?”

“Em ấy, anh thật sự không ngủ được. Ngủ chung với anh đi, nha?”

Để hạ giọng, dùng giọng điệu hơi quyến rũ nói bên tai Lan Loan. Kết quả Lan Loan trở tay vỗ vào má Để, hoàn toàn đánh tan không khí mờ ám này.

Để bất đắc dĩ nắm bàn tay nhỏ bé trên mặt xuống, lại thì thầm thêm một câu bên tai Lan Loan: “Đúng là không hiểu phong tình.”

“Hiểu phong tình cái gì? Anh lo lăn đi cõng Đại Phong về nhà kìa.” Lan Loan xoay người đá nhẹ Để một cái.

“Được, anh đi.” Để chỉ có thể đứng thẳng dậy, thở dài đi cõng Cụ.

Để cõng Cụ cùng Tiêu Liêu và Lan Loan đi ra. Thế mà thấy Trang Tử vẫn còn đứng ở đó.

Để thản nhiên liếc nhìn hắn, vừa đi vừa nói: “Cậu cũng về trước đi, có chuyện gì nói sau. Chúng tôi đang vội về.”

Đối mặt với sự áp bức mạnh mẽ của Để, Trang Tử cũng không dám nói gì thêm ngoài gật đầu. Hắn bế Tiểu Miên Miên theo sau nhóm Lan Loan ra ngoài.

“Đi đường cẩn thận!”

“Ừm, em cũng mau về đi!” Lan Loan phất tay với Liễu Phong.

“Được.”

Trên đường, Tiêu Liêu lén quay đầu, cười áy náy với Trang Tử. Vì chuyện hôm nay thật sự rất loạn nên cậu không còn hơi để tâm đến người khác nữa.

Trang Tử lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Sau khi về đến nhà, Lan Loan và Để đưa Cụ đi tắm rửa còn Tiêu Liêu đi nấu cơm. Cậu nấu cháo thịt mềm và rau xanh cắt nhỏ. Mặn nhạt phối hợp, cân bằng dinh dưỡng.

Lan Loan ăn một chút đã ăn không nổi nữa. Xem ra trong lòng hắn vẫn hơi buồn bực nhưng cũng hết cách, cũng không thể ép buộc hắn được. Thật ra Tiêu Liêu cũng nuốt không trôi nhưng nghĩ đến buổi tối còn phải chăm sóc Cụ nên chỉ có thể buộc mình ăn nhiều một chút. Nếu không e là đêm nay không còn sức chăm sóc người khác nữa.

Ban đêm, Lan Loan và Tiêu Liêu đều canh bên giường Cụ, không ai chịu đi ngủ. Để thì biến thành hình thú nằm sấp bên giường, đuôi vung vẩy, hai mắt mở to.

Cuối cùng vẫn là Lan Loan nằm sấp lên người Để, nói với hắn: “Đại Thạch Đầu, anh đi ngủ trước đi! Không phải ngày mai anh còn có việc sao? Về phòng nghỉ ngơi đi!”

Để chợt xoay người biến thành hình người, Lan Loan lập tức nằm sấp trong lòng hắn. Để ôm Lan Loan, lười biếng nói: “Không sao, anh ở cùng em. Chuyện ngày mai không quan trọng.”

“Không được! Sao có thể không quan trọng? Nếu anh nghỉ ngơi không tốt, ngày mai sẽ không tỉnh táo.” Lan Loan tức giận đánh hắn.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận! Em không giống anh sao? Ngày mai em cũng sẽ không tỉnh táo.” Để xoa đầu an ủi Lan Loan, sau đó lén hôn hắn một cái.

“Không giống nhau! Chuyện của em không quan trọng như anh, em không bị ảnh hưởng.”

“Chú Lan, chú Để, hai người đều đi nghỉ ngơi đi. Tối nay cháu sẽ trông anh ấy, chúng ta thay phiên nhau. Cuộc sống sau này trôi qua không dễ. Nếu đến lúc đó ngay cả bản thân chúng ta cũng chăm sóc không tốt thì cũng đừng mong chăm sóc tốt cho Cụ.” Tiêu Liêu chợt xen vào. Cậu đi đến cạnh bàn rót nước cho họ.

“Tiểu Tiêu nói rất đúng, chúng ta không thể tụ lại như tổ ong thức trắng đêm nhìn Đại Phong chằm chằm được. Chúng ta phải thay phiên nhau chăm thằng bé. Nghỉ ngơi tốt mới có tinh lực chăm sóc cho Đại Phong thật tốt.” Để ôm Lan Loan, nhận ly nước Tiêu Liêu đưa tới uống một ngụm rồi đút cho Lan Loan.

“Vâng. Cháu còn trẻ, còn có thể chịu được. Chú và chú Để về nghỉ trước đi, tối nay để cháu chăm Cụ.”

“Cái này… Không ổn lắm.” Lan Loan hơi chần chừ.

“Không có gì không ổn, cứ quyết định như vậy đi.” Để quyết định dứt khoát rồi ôm Lan Loan ra ngoài.

Đêm cũng đã khuya. Trước mặt Tiêu Liêu, Lan Loan không thể la hét nhưng cũng không có sức giãy dụa kháng cự nên chỉ có thể bị Để cưỡng chế đưa đi.

Lan Loan bất đắc dĩ từ bỏ kháng cự, từ xa nói với Tiêu Liêu: “Vậy tối nay vất vả cho cháu rồi. Ngày mai cháu nghỉ ngơi cho tốt, tối mai chú sẽ đến trông Đại Phong. Cháu cũng không cần lo cho đứa nhỏ bên kia, chú sẽ giải thích giúp cháu.”

“Dạ được, chú mau về nghỉ ngơi đi! Khuya rồi.”

Sau khi Lan Loan và Để đều rời đi, Tiêu Liêu mở hé cửa sổ để chút gió đêm tràn vào phòng ngủ. Cậu ngồi xuống cạnh Cụ, áy náy vuốt lông đầu hắn.

“Tôi thành thật xin lỗi anh! Tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng không hề nghĩ tới anh sẽ nằm ở đây như thế này. Tôi thật sự rất sợ, sợ anh cứ ngủ như vậy mãi không thức. Như vậy tôi cũng chẳng thể đối mặt với chú Lan. Mọi người rất tốt với tôi nhưng tôi lại hại anh thành thế này. Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, tôi có chết nghìn lần cũng không sạch tội.”

Nói xong, nước mắt Tiêu Liêu cũng sắp rơi xuống nhưng cậu vẫn cố kìm nén, động viên mình. Hơn nữa còn tự giễu nói: “Một thằng con trai mà khóc cái gì? Chẳng lẽ đêm khuya rồi nên phát mấy câu chuyện tình cảm để người ta rung động bằng con tim và thấu hiểu bằng lý trí sao? Mày phải kiên cường lên chứ. Bây giờ Cụ không sao rồi, mày phải chăm sóc anh ấy thật tốt. Không thể chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện lộn xộn kia, mau tỉnh táo lại đi!”

Sau đó cậu vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình phấn chấn lên.

Lúc này đêm khuya vắng lặng. Ngoài cửa sổ ngoại trừ tiếng ếch và côn trùng kêu vang của đêm hè, gió lay lá kêu xào xạc thì không còn tiếng gì khác. Sự vắng lặng khiến cậu thấy hơi đáng sợ, còn có cơn buồn ngủ dần ập tới khiến cậu không khống chế được.

Thật ra ngày hôm nay cậu cũng hơi mệt mỏi, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Cụ khiến tâm trạng cậu không ổn định. Mà bây giờ cảm giác này hoàn toàn dâng lên khiến cậu ngủ gật bên giường Cụ. Đầu Tiêu Liêu như gà mổ thóc, cúi xuống từng chút một sau đó lại bị cảm giác mất thăng bằng dọa thức giấc.

Sau khi thức, việc đầu tiên cậu làm là xoa má mình thật mạnh. Sau đó cẩn thận kiểm tra Cụ một lần mới đi ra cửa, lặng lẽ lấy ít nước lạnh hất lên mặt để bản thân tỉnh táo hơn.

Sau khi cảm thấy mình tỉnh táo, cậu chống eo ngửa đầu hít sâu một hơi. Nhìn vầng trăng sáng như đĩa ngọc, cậu lẩm bẩm: “Cụ, anh biết không? Trước đây khi tôi ở thế giới đó cũng rất ít khi nhìn thấy ánh trăng lớn, sáng ngời như vậy. Ban đầu là vì việc học tập tương đối bận rộn, sau đó là chăm sóc trẻ em cả ngày, đến khuya đã rất mệt mỏi, hoàn toàn không còn sức để ngắm trăng. Thế nên đã rất lâu rồi tôi không được ngắm trăng đẹp kỹ như vậy.”

“Ha ha ha, nói gì vậy chứ? Nói những lời này làm gì? Quá khứ thì đã qua rồi, chờ anh ấy khôi phục thì vẫn còn cơ hội ngắm trăng sáng. Bây giờ đi trông Cụ vẫn tốt hơn.”

Tiêu Liêu thở dài một hơi rồi bưng chậu nước lạnh về phòng. Trong lúc đó vì không muốn mình ngủ gật, cậu đã mượn ánh sáng của vầng trăng ngoài cửa sổ để đi tới đi lui. Sau đó lại đột nhiên nằm sấp lên người Cụ, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân hắn, đơn giản chỉ là muốn biết dấu hiệu sinh tồn của hắn có ổn định không.

Cậu đi tới đi lui cũng thấy buồn ngủ nên dứt khoát nín thở, vùi mặt vào chậu nước lạnh cho đến khi tỉnh táo vì nghẹt thở mới thôi.

Cứ như vậy cậu nương theo ánh trăng đi quanh phòng. Lúc thì kiểm tra Cụ, lúc thì dùng nước lạnh giúp mình tỉnh táo.

Tiêu Liêu nhìn bầu trời sáng trưng ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng bắt đầu một ngày mới.

Lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo thế nên mở cửa đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Kiều cũng đến. Sơn nói Kiều Kiều nhất quyết muốn đến cho bằng được, cậu ấy nói là muốn chăm sóc Cụ giúp Tiêu Liêu.

Chỉ là, chăm sóc người khác vất vả như vậy, bây giờ Kiều Kiều lại đang ở thời điểm ba tháng đầu thai kỳ không ổn định nhất. Thế nên sao Tiêu Liêu dám để cậu ấy vất vả đây? Cậu dùng lời lẽ chính đáng để từ chối Kiều Kiều.

Tiêu Liêu chỉ nhờ Kiều Kiều chuyển lời cho đám nhóc kia giúp cậu. Nói là thời gian này cậu không thể trông chúng được, cậu phải toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc Cụ cho đến khi Cụ tỉnh lại. Tiêu Liêu cũng tỏ vẻ rất áy náy vì hành động của cậu khiến chúng mất mát nhưng cậu cũng bất lực.

Dưới tình huống hai chọn một này, cậu chỉ có thể chọn chăm sóc Cụ. Vì nhà họ có ân tình rất lớn với cậu. Cậu không thể làm kẻ hèn vong ơn bội nghĩa, không thể làm tấm gương xấu cho đám nhóc kia.