Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 80: Lò nung bất khả xâm phạm




Ban đầu Tiêu Liêu cho rằng hai vị tê tê kia còn phải nghiên cứu một thời gian dài. Nhưng rốt cuộc thì sao? Chỉ mới có mấy ngày? Chừng mười ngày nhỉ?

“Không tới.” Cụ thành thật trả lời câu Tiêu Liêu vô tình hỏi.

“Khụ!” Tiêu Liêu nghẹn lời nhìn hai người tuy mang đồ gốm đã nung xong đến nói là muốn cho cậu xem nhưng lại hoàn toàn đắm chìm, thưởng thức đồ gốm. Tiêu Liêu lặng lẽ nói với Cụ: “Họ như vậy thì điên cuồng quá nhỉ? Họ phải xây hầm, nặn bùn, nung gốm mới ra được thành phẩm. Nói thì nghe đơn giản nhưng thật ra không dễ như vậy. Mà còn chưa tới mười ngày mà. Tôi thấy mắt họ đỏ rực kìa, chắc là thức khuya.”

Tiêu Liêu lại đánh giá dáng vẻ thê thảm của họ thì không đành lòng, nói: “Bùn trên người, tay chân và mặt đều là màu xám đen, nhất định là thời gian dài rửa không sạch. Họ chăm chỉ nghiên cứu như vậy khiến tôi phục luôn. Có phải anh nên nói với chú Thành thưởng cho họ chút gì không. Cống hiến lớn như vậy mà tàn nhẫn với bản thân mình. Không khen thưởng thì không được..”

Cụ khom lưng để dễ nghe Tiêu Liêu nói, hắn cũng gật đầu đồng ý: “Ừm, chắc chắn sẽ có. Hơn nữa theo thói quen của chú Thành thì có thể họ sẽ bị ép buộc đi tắm rửa, ăn uống. Sau đó nghỉ ngơi hai ngày.”

“Hả? Chú Thành Man còn có thói quen này?” Tiêu Liêu rất ngạc nhiên.

“Ừm!” Cụ gật đầu, dường như nghĩ lại mà hoảng, giải thích với Tiêu Liêu: “Đây là thói quen của chú Liễu. Cậu cũng biết, chú Liễu là tộc y, chú ấy không cho phép vì làm những chuyện này mà cơ thể bị suy nhược, nhất là chuyện có lợi cho bộ lạc. Những người này sẽ càng được chú ấy để ý. Hơn nữa chú Liễu còn nói không phải chuyện gì làm một lần cũng xong được, cứ từ từ mà làm thì mới có thể càng làm càng tốt. Nếu lỡ như trong lúc nào đó khiến bản thân bị thương vậy thì có giỏi cỡ nào mà sống không lâu thì cũng không liên quan đến bộ lạc.”

Ôi người tốt! Đây không phải là cách nói khác của câu nói nổi tiếng “Thân thể là vốn liếng của cách mạng” của Mao Trạch Đông sao? Rất nhiều lúc chỉ có y học mới biết rõ tầm quan trọng của sức khỏe, nhưng ở đây chú Liễu có thể cưỡng chế thực hiện là quá tuyệt rồi, cậu ủng hộ chuyện này hết mình.

Chỉ có điều, đám nhóc đứa nào cũng đói, về nhà ăn cơm cả rồi nhưng hai vị tê tê này lại không đói. Cậu và Cụ cũng phải về nấu cơm nhưng thấy họ nhập tâm như vậy khiến Tiêu Liêu không nỡ quấy rầy, cũng rất khó để quấy rầy.

May mắn là cuối cùng hai vị tê tê cũng nhớ ra mình đến đây để làm gì. Tê tê già đầu bù tóc rối cầm cái bình vừa mới nung đã được tráng men xinh đẹp, cái đuôi nhỏ theo sau ông ấy cũng đầu bù tóc rối bước nhanh đến trước mặt Tiêu Liêu. Sau đó thao thao bất tuyệt, giới thiệu bình gốm với Tiêu Liêu.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“Biện pháp của Á Chủng cậu tốt thật. Cậu nhìn xem, cái bình gốm này không có chút khuyết điểm. Sờ vào cảm thấy bóng loáng, màu còn rất đẹp. Âm thanh còn trong trẻo, êm tai. Làm rõ mỏng nhưng nung lên lại đẹp như vậy. Ai da, thật sự là đồ tốt. Nhìn xem, nhìn xem! Thật sự là đồ tốt, tay nghề tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, tay nghề của sư phụ đỉnh nhất! Làm cái nào, cái đó cũng tốt.”

Nói xong lại bắt đầu tự thưởng thức, còn có người nhiệt tình tâng bốc. Nhưng thật ra chuyện đó cũng không sao nhưng vừa hay hai người đứng ngay cửa, tiện thể chặn đường khiến Tiêu Liêu không thể thực hiện kế hoạch chuồn đi.

Tuy Tiêu Liêu mỉm cười nhưng đã bắt đầu nghiến răng. Cậu nhìn hai vị tê tê bị mê hoặc, giọng điệu hận thù nói với Cụ: “Tôi có thể ném hai người họ ra kia được không? Họ cản đường tôi về nhà.”

Cụ vừa muốn trả lời Tiêu Liêu, lỗ tai hắn giật giật, đợi sắc mặt trở nên dịu dàng hơn mới nói: “A Kiều, cậu đừng vội. Lát nữa sẽ có người đưa hai thú nhân này đi giúp chúng ta.”

“Hả? Vậy à? Còn có chuyện tốt vậy sao? Ai vậy? Sao anh biết?'

Đối mặt với sự truy vấn liên hoàn của Tiêu Liêu, Cụ lại rất bình thản. Hắn nhìn ra cửa, Tiêu Liêu cũng nhìn theo. Quả thật có người đang đi về phía này. Người dẫn đầu rất giống Sơn.

Cụ thản nhiên đón lấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng và sùng bái của Tiêu Liêu. Thật ra nội tâm của Cụ lại cảm thấy tự hào, vui sướng chứ không được bình tĩnh như vẻ ngoài.

Tiêu Liêu vừa muốn dò hỏi Cụ thì nhóm người kia cũng đi tới. Hơn nữa tính cả Sơn thì có tổng cộng năm người đàn ông vạm vỡ, không nói hai lời đã dùng hai tay nâng hai vị tê tê đó lên.

“Ai ai! Làm gì vậy? Thả tôi xuống! Ôi, ôi! Cẩn thận! Cẩn thận đồ gốm ông đây vừa mới làm xong!” Chân không chạm đất của tê tê già đạp loạn, suýt nữa làm rơi đồ gốm trong tay mới chịu yên.

“Các người khiêng chúng tôi làm gì?” Tê tê trẻ hỏi. Anh ta không dám la hét lớn tiếng như sư phụ mình. Tiếc là vẫn không nhận được câu trả lời của thú nhân khiêng họ.

Sơn dùng ánh mắt đắc ý nhìn Cụ, hắn cũng cười nhẹ, vỗ vai Sơn một cái rồi nói: “Cảm ơn!”

“Ai, có gì đâu. Giúp em chính là giúp Tiểu Tiêu, giúp Tiểu Tiêu chính là giúp Kiều Kiều, giúp Kiều Kiều cũng chính là giúp anh. Cảm ơn gì chứ?” Sơn giả vờ khách sáo đấm Cụ một cái nhẹ.

“Thôi đi, anh nói vòng vo như vậy làm gì? Đang luyện uốn lưỡi đấy à?” Cụ đấm Sơn một cái nữa rồi nhanh chóng rời khỏi phạm vi tấn công của mình. Thấy Sơn còn muốn đến gần, hắn nhanh miệng nói: “Nhanh đi xử lý chuyện của anh đi! Lề mề gì nữa?”

“Chậc! Coi như tên nhóc em hay, anh nhớ kỹ rồi.” Sơn chỉ vào Cụ đang nghiêng đầu gật đầu với hắn, sau đó quay sang nói với Tiêu Liêu: “Vậy Tiểu Tiêu, tôi đưa họ đi trước đây. Còn phải sắp xếp người canh họ nghỉ ngơi nữa.”

“Ồ! Được rồi, anh đi thong thả.” Tiêu Liêu vội nói với Sơn.

“Được, tôi đi đây.”

Sau đó Sơn đi đến bên cạnh bốn người đàn ông vạm vỡ kia, giơ tay ra hiệu cho họ đem hai người kia đi. Còn Sơn đi theo sau giải thích cho hai vị tê tê nghe lý do mình bị khiêng đi.

“Sở dĩ chúng tôi đưa hai người đi là vì hai người không ngủ không nghỉ, vất vả quá lâu. Có cống hiến lớn cho sự phát triển của bộ lạc. Tộc y cân nhắc đến cơ thể hai người, vì sức khỏe của hai người nên cố ý để chúng tôi đưa hai người về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Chăm sóc cơ thể tốt thì tinh lực mới tốt, sống lâu hơn, làm được nhiều việc có ích hơn.”

“Đặc biệt là ngài đó, bác à.” Sơn cố ý tận tình nói với tê tê già: “Ngài xem, ngài đã có tuổi rồi. Đâu còn giống mấy thanh niên trai tráng ngoài kia đâu. Vậy mà còn không biết yêu quý cơ thể của mình. Người ta chịu được nhưng ngài chịu được sao? Quay đầu lại đau này đau kia, cái này không thoải mái, cái kia không thoải mái. Còn làm chậm trễ chuyện lớn mà ngài đang nghĩ đến nữa. Ngài nói xem, như vậy thì phải làm sao?”

Sơn vừa đi vừa lải nhải suốt một đường, loáng thoáng còn có thể nghe giọng hắn. Tiêu Liêu bật cười nói với Cụ: “Tôi không ngờ Sơn lại nói nhiều như vậy.”

Chờ ra khỏi cửa, Tiêu Liêu mới nhớ tới, chợt hỏi Cụ: “Đúng rồi. Rốt cuộc sao họ lại biết chuyện này? Còn trùng hợp chạy tới?”

Cụ vuốt râu cười, vừa đi vừa giải thích với Tiêu Liêu.

Thì ra hắn nhìn thấy hai vị tê tê từ xa đi tới phía này, loáng thoáng cảm thấy có thể họ sẽ gây phiền phức nên dứt khoát kéo Sơn đến đón Kiều Kiều, thông đồng với Sơn. Hắn bảo Sơn nghĩ cách kéo họ đi. Mà Sơn vừa nghe nguyên nhân hậu quả thì đồng ý ngay lập tức. Chỉ là Cụ cũng không ngờ Sơn lại đưa theo người cưỡng chế hai vị tê tê về nhà nghỉ ngơi.

“Vậy anh nói chú Thành sẽ cưỡng chế đưa họ đi là trùng hợp sao? Không phải anh nói với Sơn đưa người đi như vậy à?” Vẻ mặt Tiêu Liêu ngạc nhiên.

“Ừm, hoàn toàn là trùng hợp. Lúc tôi thấy họ thì khoảng cách quá xa, không thấy rõ trạng thái của họ nên chỉ nhanh chóng tìm Sơn giúp. Cho đến khi họ ngồi ở đó rất lâu mới phát hiện hẳn là lâu rồi họ chưa nghỉ ngơi tốt.” Nói đến Cụ cũng cười, hắn thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.

“Ha ha ha ha ha, chúng ta may thật đấy. Đánh bừa mà đúng.” Tiêu Liêu đi ngược, cười sảng khoái với Cụ.

“Tuy họ hơi phiền thật nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn nên đi xem lò nung kia. Đến lúc đó đưa tụi nhỏ đi cùng để chúng biết thêm kiến thức. Anh thấy thế nào?”

“Ừm, rất tốt. Thật ra tôi cũng rất tò mò những đồ gốm kia được làm thế nào, cảm thấy thần kỳ.”

“Vậy quyết định thế đi. Chờ hai vị sư phụ làm gốm kia 'mãn hạn tù' thì chúng ta sẽ đưa đám nhóc đi tiếp thu kiến thức mới. Chắc là họ sẽ không từ chối cơ hội nhận được nhiều ánh mắt sùng bái đáng yêu và lời khen ngợi đâu nhỉ?” Tiêu Liêu cúi đầu suy nghĩ, kết quả suýt nữa bị vấp, may mà Cụ nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu.

Cụ buông Tiêu Liêu ra rồi bảo cậu không được đi ngược nữa. Sau đó hắn lại nhận được hành động nghịch ngợm thè lưỡi của cậu. Lúc này Cụ mới trả lời: “Hẳn là họ sẽ không từ chối. Dù sau thì biểu hiện của đám nhóc cũng rất hiệu quả.”

Sau đó họ lại nhớ tới cảnh tượng lúc trước Tiêu Liêu đưa đám nhóc đi cổ vũ thú nhân xây nhà. Hình như hiệu quả thật sự rất tốt.

“Cho dù họ không đồng ý thì đến lúc đó tôi sẽ đi tìm chú Thành. Đám nhóc này nhỏ như vậy, cũng không thể đi một lần đã tiết lộ bí mật thành công nói chi đến lén học nghề.”

Tiêu Liêu nhíu mày, cậu cũng không biết có thể hay không.

“Tôi cũng thấy vậy.”

“Vậy thì rảnh rỗi đi tìm chú Thành, nhanh chóng quyết định chuyện này. Tránh đêm dài lắm mộng.”

Lúc Tiêu Liêu đưa ra yêu cầu này với hai vị kia, thật sự bị họ từ chối. Là sợ đám nhóc tiết lộ bí mật nên kiên quyết không cho chúng xem.

Nhưng không đồng ý thì có ích gì? Tiêu Liêu đã quyết tâm để đám nhóc tiếp thu kiến thức mới. Huống chi tộc trưởng Thành Man luôn đứng về phía họ. Tiêu Liêu cũng cam đoan chỉ cho đám nhóc nhìn, cho dù có nói với người ngoài thì kỹ năng đó cũng sẽ không bị lộ.

Cho nên, việc này xem như đã được quyết định rồi nhưng Tiêu Liêu đã dựa trên tinh thần nhân đạo để phân tích mặt lợi và hại của việc này. Cuối cùng họ cũng bỏ qua. Ai bảo họ tin sự xấu xa của Tiêu Liêu, đến tận nhà trẻ nói chuyện.

Tiểu giống cái và tiểu Á Chủng kéo tay họ, lắc tới lắc lui làm nũng. Giọng nói và giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn trong veo như nước: “Bác! Bác ơi! Chúng cháu muốn đi xem một chút. Bác để cho chúng cháu đi đi! Đi mà bác! Bác…”

Ai có thể chống lại điều này?

Còn có đám tiểu thú nhân cũng vẫy đuôi, vỗ cánh nhỏ, run tai nhỏ. Ánh mắt sáng rực khiến người ta đau lòng. Vẻ mặt chờ mong của chúng nhìn hai vị tê tê chằm chằm. Không nói gì mà chỉ điên cuồng vẫy đuôi, run tai,...

Ai có thể chống đỡ được?

Vốn dĩ người lớn rất thân với trẻ nhỏ, cũng không có kinh nghiệm nhẫn tâm từ chối. Hơn nữa sư phụ anh ta cũng đã buông lỏng, sao anh ta có thể không theo sư phụ?

Vì thế họ đồng ý khiến đám nhóc rất hưng phấn, tự do bay nhảy vây quanh hai người họ, vui vẻ la hét. Dáng vẻ vui đến quên mình chọc cho hai vị tê tê cũng cười theo chứ đừng nói Tiêu Liêu.