Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 79: Tiến hành nung đồ gốm giả




Tuy rằng Tiêu Liêu không khuyên họ nung gốm theo cách của cậu nhưng vẫn lấy được bình gốm lớn như mong muốn. Bình lớn bằng cái đùi lấy từ nhà Thành Man, hắn nói là bồi thường cho cậu vì cậu đã tốt bụng cung cấp kỹ thuật tốt hơn nhưng lại bị người ta châm chọc, xem thường.

Tộc trưởng Thành Man cảm thấy rất áy náy nên đã cho cậu cái bình lớn nhất trong nhà hắn dùng để đựng gạo xanh. Vốn Tiêu Liêu đã từ chối nhưng không thể nói lại, người ta là tộc trưởng mà. Cuối cùng cậu chỉ có thể mang cái bình lớn kia về nhà. Về đến nhà mới phát hiện thế mà còn chứa nửa bình dưa chuột.

Bình là Cụ ôm về nên Tiêu Liêu không hề biết bên trong có dưa chuột. Cậu bất ngờ trợn mắt nhìn Cụ, khổ sở nói: “Vốn đã nhiều, bây giờ còn nhiều hơn. Chỉ có thể chờ khi muối dưa xong rồi cho nhà chú Thành nhiều một chút. Nếu không chúng ta cũng không ăn hết. Hơn nữa ăn nhiều dưa muối cũng không tốt cho cơ thể.”

Vì thế họ bắt đầu chuẩn bị muối dưa chuột. Đầu tiên rửa sạch dưa chuột, sau đó bỏ đầu bỏ đuôi, bổ dọc kích thước tương đương nhau. Sau đó bày ra ngoài lợi dụng mặt trời giống lò sưởi để phơi nó, như vậy tương đối tiết kiệm muối mà còn thân thiện với môi trường.

Dưa chuột phơi bị héo nhưng còn dai là được, không được phơi quá khô, đổi màu như rau khô thì không còn ngon nữa. Sau đó lại dùng nhiều muối chà xát nó một lần nữa rồi đặt vào một cái giỏ trúc lớn, đè một tảng đá lớn lên, ép qua một đêm để tách nước lần hai. Xong thì có thể bắt đầu muối.

Ở đây không có gừng nhưng Tiêu Liêu đã tìm được một thứ khác để thay thế, một hương vị rất kích thích, là hành lá. Chuẩn bị tỏi, ớt khô, đun sôi nước không cần cho dầu, thêm chút nước tương, hạt tiêu, lá thơm, đại hồi rồi để nguội.

Cho ớt khô, hành lá thay gừng vào sau đó đổ nước tương đã nguội vào rồi trộn đều. Dùng chén sạch không dầu không nước ép dưa chuột xuống đáy. Cuối cùng đậy kín, chuyển đến nơi thoáng mát. Chờ bảy ngày là có thể ăn.

Tiêu Liêu nhàn nhã làm dưa muối và chăm trẻ. Không đến hai ngày sau, tê tê già đã đưa tê tê trẻ đến. Vừa hay lại đúng lúc cậu đang dạy học nên Cụ đã chủ động ngăn họ quấy rầy.

Chỉ là không khéo khi Tiêu Liêu dạy xong còn phải nấu cơm. Cậu xin lỗi một tiếng rồi đi nấu cơm, hai thú nhân tê tê cũng tỏ vẻ có thể hiểu được, dù sao cũng không thể bỏ đói bọn trẻ. Sau khi Tiêu Liêu nấu cơm xong thì lại mời họ ăn cùng, họ thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Cơm nước xong xuôi, Cụ đi rửa chén, còn Tiêu Liêu và Kiều Kiều thì tìm chỗ cho đám nhóc kia nghỉ trưa.

Chật vật cả buổi, khi họ có cơ hội nói chuyện với Tiêu Liêu là lúc đám nhóc đều nghỉ trưa, ngay cả Kiều Kiều cũng thiếp đi.

Họ nghiêm túc ngồi ở nơi dạy học, Tiêu Liêu ôn hòa mở miệng trước: “Các người đã nghĩ kỹ chưa?”

Mặc dù vẻ mặt của tê tê trẻ rối rắm nhưng không chần chừ trả lời Tiêu Liêu: “Chúng tôi đã thử theo lời cậu nói, quả nhiên là vấn đề do đất.”

Anh ta thật sự không quên được. Đồ họ nung bằng đất sét trắng còn tốt hơn đồ gốm từng nung trước kia. Sư phụ anh ta nước mắt lưng tròng, miệng luôn lẩm họ sai rồi, sai quá mức.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“Cũng không phải vấn đề đất đai. Nói thật, lúc trước khi đến đó tôi rất hoang mang. Rõ ràng các người có nhiều đất tốt, có thể nung ra đồ sứ tốt nhất nhưng vì sao mấy năm nay không có tiến bộ mà còn bị giảm?”

Lời của Tiêu Liêu rất độc khiến tê tê trẻ tràn đầy năng lượng sôi máu. Anh ta vừa định vỗ bàn nổi giận đã bị sư phụ đánh vào gáy, giọng ông già nua nhưng nghiêm khắc: “Im lặng một chút! Đây là địa bàn của người ta! Chúng ta đi cầu xin người khác mà thái độ con như vậy là sao? Xin lỗi cậu ấy!”

Ngay cả khi tê tê trẻ không vui nghìn lần thì vẫn phải nghe theo sư phụ mình, miễn cưỡng nói lời xin lỗi không có thành ý với Tiêu Liêu: “Xin lỗi, là tôi kích động!”

“Anh nên học hỏi sư phụ của anh nhiều hơn. Thân là thợ thủ công mà kiên nhẫn và bình tĩnh kém xa sư phụ anh.” Tiêu Liêu nhìn sang phòng bên cạnh, lại quay đầu nói với tê tê trẻ: “Sư phụ anh nói đúng. Đây là địa bàn của tôi, ở đó có rất nhiều nhóc con đang ngủ. Nếu chúng bị anh đánh thức thì khi nào anh dỗ chúng xong, chúng ta lại nói chuyện nung gốm tiếp. Có lẽ anh chưa từng trải nghiệm nên chưa biết trẻ con tức giận lúc bị đánh thức đáng sợ tới mức nào.”

Nói đến cuối, sự ác ý trong ánh mắt của cậu cũng khiến tê tê già sợ hãi. Suýt nữa ông quên mất, mấy đứa nhóc giống cái và Á Chủng đi theo bên cạnh Tiêu Liêu không dễ trêu chọc. Tuy rằng mấy đứa nhóc kia đều không phải là con cậu nhưng ông cũng có biết cậu rất tốt với đám nhóc này nên đứa nào cũng rất thích cậu. Mà những điều này cũng có nghĩa là cậu rất bảo vệ đám nhóc.

Tê tê già cũng cảm thấy sao cậu còn có thể rộng lượng với những người trêu chọc đám nhóc nhà cậu. Hơn nữa cậu cũng rất thân với tộc trưởng. Tê tê già càng nghĩ càng cảm thấy không thể chọc đến. Vì thế ông giơ chân đá đệ tử ngu xuẩn của mình.

“Không có phép tắc! Chỉ biết gây phiền phức cho tôi. Con thành thật ngồi bên cạnh, không được nói chuyện, không được nhúc nhích. Nếu dám không nghe lời, khi về sư phụ sẽ rút vảy của con đưa cho tộc y Liễu làm thuốc.”

Nghe sư phụ nói, tê tê trẻ uất ức vô cớ nhưng rốt cuộc cũng không dám trái lời sư phụ. Anh ta chỉ có thể cắn răng nuốt máu, yếu ớt bất lực, im lặng bĩu môi trông rất đáng thương.

“Khiến cậu chê cười rồi. Đều do tôi chiều hư. Cậu ta cũng còn trẻ, chưa có đối tượng để sinh con cũng như chưa từng nuôi con nên không biết chăm trẻ vất vả cỡ nào. Lát nữa tôi sẽ dạy dỗ lại. Bây giờ chúng ta nói chuyện nung gốm được không?”

Vẻ mặt tê tê già áy náy, khiêm tốn khiến Tiêu Liêu không thoải mái. Cậu vội nói: “Ngài không cần như vậy. Tôi là hậu bối, sớm muộn gì cũng phải nói cho ngài biết. Là thứ có ích cho sự phát triển của bộ lạc, sao tôi có thể giấu diếm.”

“Haiz, vẫn là cậu suy nghĩ thấu đáo, không giống đồ đệ của tôi. Ngoại trừ biết nặn bùn, đốt lò nung thì chả biết gì cả. Haiz, đáng lo ngại thật.”

Tê tê già nói thẳng khiến Tiêu Liêu muốn trợn trắng mắt. Không phải lời này đang khen đệ tử của ông sao? Quả nhiên gừng càng già càng cay, vẫn nên chuyển đề tài thì hơn.

“Ngài quá khen rồi! Tôi tin kỹ thuật của ngài trong việc chọn đất và chế tác đồ gốm đã thành thục rồi. Người ngoài nghề như tôi cũng không nói nhiều. Chỉ mong sau này khi ngài nung gốm có thể đổi phương hướng sang nghiên cứu đồ gốm mới. Ngài có thể giao những thứ cơ bản kia cho người khác làm. Dù sao với trình độ của ngài mà nung những thứ kia thì phí quá.”

Tê tê già nghe xong thì như có điều suy ngẫm, Tiêu Liêu thì lại không quan tâm ông nghĩ gì. Cậu nói tiếp chuyện xây dựng lại lò nung.

“Tôi thấy tuy rằng lò nung ngài dùng có thể nung ra đồ gốm không tệ nhưng ngài dùng nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có thể nhận ra khuyết điểm của nó. Ví dụ như khi nung dễ bị thiếu nhiệt.”

Sau đó Tiêu Liêu lại lấy một cái bàn cát nhỏ ra, vừa vẽ vài thứ vừa nói: “Tôi biết một lò nung gọi là lò rồng, còn gọi là lò rắn, lò rết. Được xây dựa vào sườn núi, từ dưới lên trên, như rồng như rắn. Bởi vì kiến trúc đặc biệt nên khi nung gốm, lửa cũng lớn hơn. Nhiệt độ không chỉ tăng nhanh mà cũng hạ rất nhanh. Hơn nữa còn có thể nung nhiều gốm một lúc, sản lượng tương đối lớn...”

Vì dạy trẻ nên Tiêu Liêu từng học vẽ đơn giản. Hơn nữa có thể vì có thiên phú nên tự học cũng ổn. Cậu cũng từng nghiên cứu qua mấy thứ này nên dễ dàng vẽ được kiến trúc đơn giản của lò rồng. Vừa vẽ cậu vừa nói một số thứ mà mình nhớ chẳng hạn như đầu lò, lòng lò, đuôi lò, mắt lửa (lỗ ném củi), cửa lò, ống khói,...

Kết quả còn chưa vẽ xong lại không đủ chỗ, vì cái bàn cát kia quá nhỏ. Chỉ nghe thuyết minh mà cặp tê tê lo lắng đến đổ mồ hôi nhưng hết cách. Ở đây không có giấy bút, chỉ có bàn cát nhưng… Tiêu Liêu tỏ vẻ mình đã quên, nhớ không ra nên vô dụng.

Nhưng cuối cùng Tiêu Liêu vẫn có giấy bút vẽ cho họ, đó là cậu cứng rắn đi xin của Liễu Phong. Khi lấy được giấy vẽ cho họ, họ còn muốn kéo cậu đi xây lò giúp nhưng đáng tiếc bị Tiêu Liêu phản đối kịch liệt, hơn nữa Liễu Phong cũng không đồng ý.

Bởi vì hắn đã nhìn ra từ lâu, rất nhiều chuyện Tiêu Liêu chỉ biết lý luận suông, không giơ dao múa kiếm được gì. Cậu chính là người ngoài ngành hàng thật giá thật. Lý thuyết trước thực hành sau cũng không sao. Nhưng cậu thì không, trời sinh cậu là người đứng bên cạnh hướng dẫn. Ngoại trừ phương diện nuôi dạy con cái.

Thử nghĩ nếu người như vậy thật sự đến chỗ xây dựng lò thì ngoài ngơ ngác thì có thể đưa ra bao nhiêu ý kiến? Đến lúc đó người ta biết năng lực của cậu, vô duyên vô duyên ức hiếp cậu thì phải làm sao? Tuyệt đối không được.

Cho nên dưới sự phản đối kịch liệt của đương sự và Liễu Phong - người có địa vị đặc biệt, họ chỉ có thể thỏa hiệp. Không ép buộc lôi kéo Tiêu Liêu đến xem họ xây lò.

“Việc xây dựng lò nung này phụ thuộc vào tình hình. Phương pháp nung lò của mỗi người khác nhau, xây hầm cũng khác nhau. Cuối cùng vẫn phải dựa vào các người tự tạo ra lò nung thích hợp. Nếu thật sự dựa theo các nói của tôi để tạo một hầm không thích hợp thì đến lúc đó có thể không phá sao?” Tiêu Liêu tạo vấn đề cho họ: “Tốn nhiều sức như vậy, kết quả xây ra lò nung không thích hợp.”

“Hơn nữa cho dù tôi biết nung gốm cũng không nhất thiết phải xây lò. Giống như tôi biết nấu cơm nhưng vốn dĩ tôi không đi săn.”

Lời của Tiêu Liêu khiến cho cặp tê tê rơi vào suy nghĩ. Cuối cùng vẫn là tê tê già thở dài nói với cậu: “Tôi cũng biết, giống như biết dệt vải nhưng không biết làm máy dệt. Là chúng tôi nghĩ quá đơn giản. Đã như vậy thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Chúng tôi đi trước.”

Nói xong, ông gật đầu với Liễu Phong rồi xoay người rời đi. Lúc đi còn lẩm bẩm: “Phải nhanh chóng về xây lò nung, còn phải gọi mấy tên nhóc trong nhà đào lò với mình.”

Tê tê trẻ nhìn sư phụ đi rất nhanh, chỉ có thể cúi đầu chào Liễu phong rồi xoay người đuổi theo, miệng hô to: “Ai ai! Sư phụ chờ con với!”

“Chờ gì nữa? Con không có chân à? Đi nhanh lên!”

Tiêu Liêu nhìn hai người đi xa thì thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Chỉ muốn muối dưa thôi mà phiền phức thật.”

“Ha ha, chú cảm thấy chỉ có cháu mới làm được việc này. Đừng nản lòng!” Liễu Phong vỗ vỗ bả vai Tiêu Liêu, sau đó trêu chọc cậu: “Sau này tiếp tục cố gắng, bộ lạc có thể phát triển tốt hơn hay không còn tùy thuộc vào cháu.”

“Ôi đừng! Cháu không có giỏi vậy đâu.”Tiêu Liêu bị dọa liên tục xua tay: “Vẫn là thuận theo tự nhiên thôi. Cháu nghĩ tới cái gì tốt cho bộ lạc thì chắc chắn sẽ lấy ra hết. Nhưng còn nung gốm này thật sự cần có kỹ thuật chuyên môn. Cháu không dám tùy tiện chỉ đạo một người chuyên nghiệp.”

Nghe vậy, Liễu Phong cười to hơn. Ngay cả Cụ cũng nhịn không được cười theo.