Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 55: Cuộc sống ở nhà trẻ mở màn:




Cái miệng của đứa nhỏ kia cứ như người lớn, nói một đống từ không biết học được từ đâu, cái gì mà từ ánh nhìn đầu tiên ta đã thấy ngươi tựa như đùi gà mà ta yêu thích nhất, từ nay về sau cuối cùng không thể dời bước chân nữa, cái gì mà đôi mắt của ngươi so với bất cứ một giọt sương nào mà ta đã gặp qua còn xinh đẹp hơn, muốn từng giây từng phút đều nâng niu nó trong lòng bàn tay.

Tiêu Liêu vừa phun tào, nếu như lúc nào cũng nâng niu đôi mắt trong lòng bàn tay, này không phải là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, đó là một câu chuyện đáng sợ khủng bố, vừa sắp xếp những bạn nhỏ khác nhanh tới đổi với cái tên nhóc không bình thường này.

Bên này Miên Miên nghe lời này cũng không vui vẻ, tuy rằng nó cũng không hiểu đây là có ý gì, nhưng mà báo cầu đang vo tròn phía sau, Cụ dường như bị điện giật run rẩy, còn có Kiều Kiều đang nhịn cười đến không ngẩng đầu được lại lấy nhãi con nhà mình che mặt, cùng với biểu tình không nỡ nhìn thẳng lộ rõ trên mặt Tiêu Liêu kia, nó cũng có thể đoán được này chắc chắn không phải lời hay gì.

Cho nên tiểu Miên Miên hiếm khi có cảm xúc nổi giận, nó tức giận phồng khuôn mặt nhỏ chỉ vào tiểu thú nhân sư tử, thanh âm trẻ con vô cùng vang dội: “Ta không thích ngươi! Mỗi ngày ta đều cùng Đa Đa ăn cỏ, cũng không cùng ngươi ăn thịt nướng! Hừ!”

“Miên Miên không thích ngươi, hắn nguyện ý ăn cỏ với ta, cũng không muốn cùng ngươi ăn thịt, nếu ngươi lại nói nữa, Miên Miên chắc chắn sẽ càng chán ghét ngươi.” Đa Đa vô tội đột nhiên trúng đạn lại không hề ý thức được, ngược lại còn nói giúp Miên Miên, này lại làm mấy người lớn ở đây cười muốn chết.

“Hừ, ngươi nói cái gì mà hiện tại không thích ta cũng không sao, ca ca nói rồi, gặp được người mình thích nhất định phải từ từ tới, không nóng nảy, chỉ cần hắn hiểu rõ lòng ta, hắn nhất định cũng sẽ thích ta, có hề gì, chúng ta từ từ tới.” Tiểu sư tử ngửa đầu cao ngạo trở về vị trí của mình, trong lúc đó còn hướng tới tiểu Miên Miên nhướng mày tự tin cười, không nghĩ đến, vậy mà cũng khá xinh đẹp.

Hiển nhiên tiểu Miên Miên cũng chú ý tới, hắn đột nhiên quay đầu, trong mắt hơi kinh hoảng, nghĩ thầm: Thật ra dáng dấp hắn lớn lên cũng được……

Tiêu Liêu càng dở khóc dở cười, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai dạy, còn nhỏ tuổi đã hiểu được như vậy? Quả nhiên không hổ là thú nhân hình sư tử sao?

Nhưng mà mặc kệ thế nào, Tiêu Liêu vẫn có chút hiểu biết về bọn họ qua màn tự giới thiệu hơi kỳ lạ này, tuy rằng mọi người đều chơi trong bộ lạc, nhưng khoảng cách xa gần cùng sở thích không giống nhau, cũng đều có đoàn thể nhỏ của riêng mình, cho nên lần này hôm nay cũng để tạo một cơ hội cho những đứa trẻ này tìm hiểu lẫn nhau.

Kế tiếp Tiêu Liêu liền giao cho đám trẻ này một nhiệm vụ —— trong sáng hôm nay trước khi đến lúc ăn cơm, nhớ kỹ tên những bạn nhỏ có mặt ở đây.

Thật ra Tiêu Liêu cho rằng bọn họ nhớ tới nhau là đủ rồi, thật sự trông cậy vào bọn nó có thể nhớ kỹ thì không thực tế lắm, nhưng dựa vào ý tưởng chỉ khi đặt mục tiêu cao một chút, mới có chỗ lui mà yêu cầu tiếp theo, cậu vẫn đặt yêu cầu như vậy.

Hơn nữa Tiêu Liêu ỷ lại vào kinh nghiệm từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã chăm sóc trẻ nhỏ, cậu vô cùng hiểu rõ khẩu vị của hài tử.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu nấu cơm cho nhóm hơn hai mươi nhãi con kia, những món ăn có nhiều màu sắc tươi đẹp, còn có món chính cậu cố ý dùng đồ ăn tạo ra hình dáng đáng yêu, làm những bạn nhỏ đã sớm đói bụng vừa trừng mắt kinh ngạc nhìn vừa nuốt nước miếng.

Cụ và Kiều Kiều phụ trách dạy bọn nó xếp hàng theo thứ tự ăn cơm, Tiêu Liêu tranh thủ lúc múc cơm cho bọn nhỏ thuận tiện khảo sát một chút tên cùng tình huống của các bạn mới bên cạnh mình, cũng từ đó quyết định số lượng trái cây sẽ cho bọn nó sau bữa cơm sau.

Trái cây kia là Tiêu Liêu nhờ Cụ tìm tới, trái cây được hài tử trong bộ lạc hoan nghênh nhất, nhìn giống như lê, hương vị lại giống quả táo, bên trong chỉ có một cái hạt, giòn lại chua ngọt vừa ra nhiều quả thời gian ra quả cũng dài, vấn đề duy nhất chính là cây có loại quả này quá cao, hơn nữa quả kết cũng cao, đứa nhỏ nếu muốn ăn lại không có nhiều cách, phương pháp nhanh chóng hữu hiệu nhất chính là năn nỉ người lớn hái giúp bọn chúng, nếu không dựa vào người lớn, cũng chỉ có thể chờ quả chín rồi tự rơi xuống, hoặc là bọn nó hợp lực lay cho quả rớt xuống.

Không cần nghĩ biến thành hình thú leo lên cây hái, bởi vì thân của loại cây kia vô cùng bóng loáng, không có vỏ cây giống như cây bằng lăng, hơn nữa người ta thân cây không cao đến hai mét là không chịu phân nhánh ra quả. Không bàn có nguy hiểm hay không, riêng việc có đứa nhỏ nào bò được lên trên đã không nhiều lắm, càng miễn bàn đến với tới những quả trên cao.

Cái cây vừa cao vừa trơn trượt này lại có quả mà bọn nhỏ thích ăn nhất, này đúng thật là “May mắn”, hơn nữa e ngại vỏ cây bóng loáng, đừng nói trẻ con biến thành hình thú cũng không dễ bò lên trên, chính là có một vài người lớn cũng không thích leo cây hái quả, cho nên thời điểm bọn nó nhìn thấy quả kia đều rất vui vẻ.

Tiêu Liêu vừa thấy biểu tình bọn nó liền biết có triển vọng! Vì thế vào lúc cậu nhờ Cụ hái quả liền không chọn quả lớn, chính là vì thời khắc này —— dụ hoặc đến từ đồ ăn!

Hắn phân nhiều quả cho những đứa nhớ tên tốt nhất, đối với những nhóc còn lại vừa nhìn liền biết là không cẩn thận đi giao lưu cùng người khác, cái gì cũng không biết thì mỗi người chỉ có một quả, tuy rằng Tiêu Liêu còn cố ý chọn một quả không nhỏ, nhưng nếu so số lượng cùng những hài tử khác, lại làm cho bọn nó rất là để ý —— không được nhiều như những người khác, không vui!

Nhưng sáng sớm Tiêu Liêu đã nói qua, phải cho những đứa nhóc không nghiêm túc đi làm quen với bạn học mới một chút trừng phạt nho nhỏ, cho bọn chúng ít quả, chính là trừng phạt.

Vào lúc bọn nhỏ định ủ rũ thỏa hiệp, Tiêu Liêu lại nói chuyện, nhưng mà trừng phạt này có thể đền bù, nếu ai vào buổi chiều trước khi trở về nhớ kỹ tên của mọi người, không chỉ sẽ cho bồi thường số quả bị thiếu vào buổi trưa, còn sẽ khen thưởng gấp bội buổi chiều chuẩn bị đồ ăn ngon cho bọn nó.

Bạn nhỏ khác nếu biểu hiện tốt vào buổi chiều, trước khi về cũng sẽ được chia gấp đôi số đồ ngon buổi trưa, này đối với trẻ con mà nói là một mê hoặc thật lớn, cho nên sau khi vui vẻ sung sướng ăn xong phần ăn dành cho nhi đồng được Tiêu Liêu tỉ mỉ chuẩn bị, biểu hiện buổi chiều liền trở nên vô cùng đáng khen.

Đồ ăn nhẹ buổi chiều là một ít điểm tâm nhỏ Tiêu Liêu làm, lấy xôi trong nhà —— này đối với Tiêu Liêu thật ra chính là gạo nếp bản dị thế, trong lòng cậu cũng yên lặng gọi như vậy, từ khi phát hiện nó Tiêu Liêu cũng đã lên kế hoạch nên làm như thế nào, cho nên từ sớm cậu đã làm xong bột nếp, lại trong một đống đồ ăn tộc trưởng đưa tới tìm được mấy quả trứng, cậu tách hết ra nếm thử hương vị mới tìm được cái thích hợp.

Cắt trái cây thành viên rồi phơi dưới ánh mặt trời khoảng nửa ngày là được, xào chín bột nếp, lấy một phần ra dự phòng, phần còn lại trong nồi hòa với nước, chờ thời điểm sắp nấu lên lại bỏ trứng đã đánh đều vào, khuấy đều liên tục đến khi sền sệt, sau đó bỏ viên trái cây phơi khô vào khuấy đều,khi chín đến độ sền sệt nhưng không lợn cợn là được,sau đó đổ mật ong vào trộn đều, múc ra để qua một bên dự phòng.

Để riêng một ít, phần còn lại trộn với nước và đường bột xay thành hỗn hợp nhuyễn không có hạt to, thêm chút mỡ và chút gia vị, sau đó cho vào nồi hấp cách thủy.

Hấp chín, để nguội, lấy ra, rắc bột nếp đã nấu chín lên thớt, nhào thành sợi, sau đó nhúng một ít bột nếp lên dao để cắt sủi cảo, vo sủi cảo thành từng lát dày, sau đó giống như làm bánh gối, một lớp vỏ Múc nhân, nhào thành những viên nếp tròn, cho vào thau nhỏ và ngâm qua nước lạnh.

Tiêu Liêu còn cố ý chạy đến bên cạnh nhà trẻ hái được mấy đóa hoa nhỏ bỏ vào, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì nó thơm, thật sự là rất thơm, thơm nồng như hoa nhài và hoa dành dành vậy, hương thơm làm người ta lâng lâng, hơn nữa cậu đã hỏi qua Cụ, hoa kia không có độc. Nếu không có độc, vậy không bằng để cậu hắn lợi dụng một chút, cho điểm tâm nhỏ của cậu có thêm một chút màu sắc.

Điểm tâm nhỏ là Tiêu Liêu tranh thủ lúc nhóm nhỏ đang nghỉ trưa làm, viên nho nhỏ, tròn trịa, màu sắc trắng như tuyết, nhìn trông có vẻ vô cùng đáng yêu, bởi vì đặt ở trong nước ướp lạnh, cho nên sờ vào mát lạnh, lại bởi vì đem hoa tươi bỏ vào đi hong, cho nên ngửi có mùi thơm.

Tạo hình đơn giản lại đáng yêu, hơn nữa mùi hoa mê người, bọn nhãi con đi theo Tiêu Liêu rửa tay sạch sẽ, bưng viên bột nếp nho nhỏ, sờ vào bên ngoài mát lạnh,lại hít hít mùi thơm, đôi mắt một đám đều tỏa sáng, vừa đến tay liền không kịp chờ a ô cắn một ngụm lớn, da bánh lành lạnh mềm lại hơi ngọt, mềm mại thơm thơm hơi dính răng còn cắn được nhân là viên trái cây hơi chua, mỗi ngụm cắn đều là hưởng thụ.

Tiêu Liêu làm viên nhỏ, cho nên số lượng rất nhiều, nhưng mà cậu để bọn nhỏ ăn hai cái liền không cho ăn nhiều, loại đồ vật giống gạo nếp này cho dù làm ra đồ ăn ngon, cũng không thể để trẻ con ăn nhiều, cho dù đứa nhỏ khỏe mạnh đến đâu cũng không được, thứ này khó tiêu hóa, ăn nhiều dễ bỏ ăn.

Trẻ em thường tỳ vị không đủ, chức năng tiêu hóa và hấp thu đều không bằng người trưởng thành, thứ gì ăn nhiều đều có thể bị ứ đọng, càng không nói đến thứ này. Còn những viên bột nếp dư lại, cậu dựa theo hứa hẹn giữa trưa để bọn nó đóng gói mang về, hơn nữa tự mình giao cho cha mẹ bọn chúng, dặn dò đừng để hài tử ăn nhiều, hơn nữa vào thời điểm cần thiết bọn họ có thể thay thế nhóm trẻ nếm thử hương vị.

Chờ đến buổi chiều sau khi một hài tử cuối cùng được người nhà vô cùng cao hứng đón về, Tiêu Liêu mệt mỏi hoạt động cổ tay, Kiều Kiều cũng mềm nhũn dựa vào người Sơn, hài tử cũng không ôm, để chính mình nghỉ một lát.

Bầu không khí vốn dĩ trầm mặc bị Kiều Kiều đánh vỡ, cậu khâm phục nói với Tiêu Liêu: “Tiểu Tiêu ca, ngươi thật lợi hại, ta vẫn luôn cho rằng chăm hài tử chính là nhìn bọn chúng, cho bọn nó được ăn ngon mặc đẹp, sau đó vui vẻ khoái hoạt chơi, chú ý một chút nguy hiểm cũng đã được rồi, không nghĩ tới còn có thể như vậy, cuối cùng vẫn là kiến thức ta nông cạn.”

“Ha hả, bình thường mà, trước kia ta xem như là người chuyên môn chăm trẻ, cho nên biết nhiều hơn một chút ở phương diện này.” Tiêu Liêu ôn hòa cười cười với Kiều Kiều.

“Vậy Tiểu Tiêu ca ngươi nói cho ta đi, vì sao ngươi vẫn luôn nhấn mạnh vào lúc chúng ta chăm hài tử cần phải thường xuyên tham gia vào trò chơi của bọn nó? Ta chỉ nhìn bọn nó chơi không được sao?” Kiều Kiều thấy rất kỳ quái, đám hài tử kia tinh lực tràn đầy như vậy, cùng chơi với nó mà nói cũng quá ngây thơ, nhưng vì sao Tiểu Tiêu ca vẫn luôn nói với chúng ta cần tham dự nhiều hơn vào các hoạt động của trẻ con mới được?

“Chỉ nhìn bọn nó chơi đương nhiên là không được rồi.” Tiêu Liêu dựng thẳng một ngón tay quơ quơ về phía Kiều Kiều, sau đó mở miệng nói: “Ngươi muốn mình là một người tham dự vào con đường nhân sinh của hài tử nhà mình hay chỉ là kẻ đứng xem?”

“Đương nhiên là người tham dự.” Kiều Kiều vẫn mơ hồ.

“Nếu là người tham dự, vậy chúng ta nên làm một sự tình mà người tham dự cần làm không phải sao, ví như vào lúc chơi trò chơi, chúng ta tham gia vào chơi cùng bọn nó. Càng có nhiều thời điểm, đối với hài tử mà nói, có chúng ta đồng hành bầu bạn mới kêu là bạn, mới là cách câu thông giao lưu hiệu quả nhất giữa hài tử cùng người lớn.” Tiêu Liêu khoa tay múa chân diễn tả khoảng cách, chậm rãi điều chỉnh cho Kiều Kiều xem.

“Nếu ngươi chẳng qua chỉ đứng nhìn, mà không có chủ động tham gia, vậy khoảng cách giữa ngươi cùng hài tử thật ra vẫn còn rất xa, cũng không bởi vì ngươi tự nhận là làm bạn mà kéo gần lại, ngươi biết vì sao có một số người, cho dù là trưởng thành cũng sẽ cùng phụ mẫu của chính mình quan hệ giống như bạn bè vô cùng thân mật khăng khít, mà có vài người tỏ ra quan hệ đối với cha mẹ mình thường thường không có gì, thậm chí có người sẽ thù hận cha mẹ không?” Tiêu Liêu nhìn bên ngoài, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Bởi vì khoảng cách, khoảng cách của bọn họ khi còn nhỏ cùng cha mẹ mình sẽ ảnh hưởng đến họ cả đời.”