Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 54: Cuộc sống ở trường mẫu giáo bắt đầu:




“Chú Thành, có người gọi cháu, cháu đi trước đây, xin lỗi không tiếp ngài được.” Tiêu Liêu chỉ hướng người vừa kêu mình, cười xin lỗi với Thành Man.

“Không có gì, cháu đi làm việc đi, ta tự đi nhìn xem.” Thành Man tỏ vẻ không hề để ý xua tay với cậu, trong lòng lại đang lắc đầu tiếc nuối cho Tiêu Liêu, đáng tiếc Tiêu Liêu không có cơ hội nghe hắn giảng giải mình làm cách nào theo đuổi chú Liễu của cậu, thật tiếc lần này cậu không được nghe một câu chuyện tình yêu tuyệt vời triền miên lâm li bi đát.

Nhưng mà lúc này Tiêu Liêu cũng không hay biết, chú Thành Man của cậu mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc đứng đắn, giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, chỉ vì được hắn thông cảm nên cảm kích cười, sau đó liền nhanh chân rời đi.

Thành Man đứng tại chỗ chắp tay sau lưng, hướng về bóng dáng của Tiêu Liêu lộ vẻ đáng tiếc lắc đầu, sau đó liền giữ tư thế để tay sau lưng, một mình chậm rãi dạo bước trong căn nhà mới xây, quan sát kỹ lưỡng bày trí trong viện, vui mừng nhìn mọi người dù lớn hay nhỏ đều đang chơi vô cùng vui vẻ.

Con đường rộng rãi lót gạch dưới chân là được thú nhân am hiểu đào hang đào đất rồi gắn gạch vào, nói là cho dù gặp phải ngày mưa, bọn nhỏ đạp lên trên cục đá này, sẽ không lo vì dẫm phải nước bùn mà trượt chân hoặc là đi đường bất tiện.

Đối với ngôi nhà mới xây có nhiều trò vui này, nhiệt tình của mọi người cả ngày đều không mất đi, tuy rằng hôm nay Tiêu Liêu vốn dĩ cũng không định lập tức liền bắt đầu dạy học, nhưng trước mắt cậu nhìn bộ dáng những người này còn chưa đã thèm, dường như ngày mai còn muốn tiếp tục, trong lòng nháy mắt cảnh giác, đợi đến buổi chiều Thành Man lại tới xem xét, báo cho hắn sau này không thể để mọi người tùy tiện quấy rầy nơi này.

Thành Man nghe Tiêu Liêu giải thích xong, lập tức phản ứng lại, những người biết được tin tức này đều có chút uể oải, nhưng mà tộc trưởng nói như vậy nhất định là có đạo lý của hắn, cũng chỉ mang khuôn mặt đưa đám, ỉu xìu đáp ứng, đặc biệt là những đứa trẻ khoảng mười tuổi.

Nhìn thấy bọn họ ủ rũ như vậy, Thành Man cũng có chút không đành lòng, lập tức nói cho bọn họ một tin tốt, “Công viên” trước đó Tiêu Liêu đề nghị xây dựng kia đã sắp hoàn thành, chờ thêm hai ngày liền làm xong.

Bên trong công viên tuy rằng đơn sơ, nhưng lại tiện nghi hơn so với nơi này nhiều, hơn nữa cả người lớn trẻ nhỏ đều chơi được, mức độ tiện lợi cùng nơi chỉ thiếu treo biển “Giới hạn nhi đồng” này của Tiêu Liêu là không cùng một cấp bậc, hơn nữa mỗi ngày đều mở cửa không hạn chế, chỉ là bọn họ cần phải trân trọng đồ vật nơi đó, hơn nữa ai làm hư liền phải bồi thường, việc này không được thương lượng.

Nghe thấy lời này, những người đang hơi ủ rũ lại vui vẻ, cam đoan với Thành Man rằng mình nhất định sẽ gìn giữ thật tốt mấy thứ kia, thúc giục Thành Man nhanh kêu người xây xong, nghe Thành Man cười mắng thú nhân vừa ngẩng đầu lên, trong sân lại là một màng cười vang hài hòa.

Buổi tối Tiêu Liêu ngủ vô cùng ngon, cơm nước xong tắm rửa một cái, không đợi Cụ biến trở về hình thú đã tự nằm lên giường ngủ, ngay cả Lan Loan tới cũng không biết, vẫn còn gối đầu vào móng vuốt nhi tử của người ta mà ngủ ngon lành.

Vào lúc Lan Loan tiến vào Cụ biến thành hình người, Tiêu Liêu liền ghé vào người hắn ngủ yên, không hề động đậy. Cụ vốn định xuống giường chào Lan Loan, lại bị Lan Loan ra dấu ngăn cản, hắn đành phải nằm bất động trên giường, lúc này mới thấy Lan Loan cầm trong tay một khúc vải.

Thấy ánh mắt nghi vấn của con trai lớn nhà mình, Lan Loan xách “vải bố” trên tay lên quơ quơ, thật cẩn thận nói: “Đây là quần áo mới ta và chú Trọng Anh của ngươi làm cho Tiểu Tiêu, ta để ở đây, ngày mai ngươi nhớ kêu nó mặc vào.”

Cụ gật đầu, sau đó Lan Loan liền đặt quần áo lên đầu giường bọn họ, chỉ chỉ ngoài cửa ý bảo mình phải đi, sau đó rón ra rón rén rời đi.

Cụ tuy rằng muốn nhìn xem quần áo kia như thế nào, lại bị Tiêu Liêu đè chặt cánh tay, hắn sợ mình vừa nhúc nhích liền đánh thức người ta, cũng định nghỉ ngơi, an tâm chuẩn bị ngủ, dù sao ngày mai có thể nhìn xem, tạm thời cũng không vội.

Hôm sau trời sáng không bao lâu Tiêu Liêu liền tỉnh, cậu theo thói quen định duỗi tay về nơi mình thường để quần áo, chờ mặc quần áo vào mới mơ hồ cảm giác hơi không đúng, cúi đầu thì thấy, quả nhiên! Không kể cậu nhớ rõ quần áo nơi này đều không có nút thắt thắt lưng, căn bản không có quần áo đơn giản tiện lợi cùng cúc áo đối xứng như vậy!

Huống chi quần áo này tựa như một cái sơmi không có cổ áo, kích cỡ cũng hợp với vóc người cậu, lớn hơn một chút so với quần áo của Lan Loan trước đó cậu mặc, cũng không ngắn như quần áo cũ, nút thắt chính là kiểu dáng hình tròn có bốn lỗ đơn giản nhất, làm bằng gỗ, ngửi còn có mùi gỗ mới thoang thoảng.

Tuy rằng là ống tay áo, nhưng dùng loại vải mỏng nhẹ, làm cũng hơi rộng một chút, quần áo vừa người, cũng tiện cho hành động, ngay cả quần là mới làm, mặc vào không chật lắm, không có loại cảm giác bó sát như mặc quần 7 phân.

Tiêu Liêu vui vẻ xỏ giày, liền chạy ra tìm Cụ khoe, ai biết mới ra cửa liền đâm vào Cụ cùng lúc muốn đi vào, còn bởi vì nguyên nhân thể trạng của mình mà thiếu chút nữa bị đâm bay ra ngoài, may mà Cụ tay mắt lanh lẹ ôm người lại, mới không để mông cậu cùng mặt đất hung hăng tiếp xúc thân mật một cái.

Tiêu Liêu che cái mũi bị đâm đau xót lại, mắt đầy nước ngẩng đầu oán giận, “Anh lớn lên rắn chắc như vậy làm gì? Mũi tôi thiếu chút nữa bị đụng gãy, ô……”

Cụ vốn dĩ đang nhìn cậu đầy nước mắt che mũi không nói lời nào, còn lo lắng định hỏi thăm một chút, có phải bị hắn đâm bị gì rồi không. Kết quả hiện tại còn tốt, nếu cậu còn có sức lực oán giận vậy nghĩa là dù có bị thương cũng không quá nặng.

Vì thế hắn nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng chọc một chút trên trán Tiêu Liêu, chọc đến đầu cậu ngửa ra.

“Cậu còn trách tôi? Không thèm nhìn đã chạy ra ngoài, may mà đâm vào tôi, này nếu đâm vào tường, vậy còn không đâm hỏng cái mũi nhỏ này của cậu rồi.” Cụ lại chọt chọt mu bàn tay đang che mũi của Tiêu Liêu.

“Còn không phải mặc quần áo mới, muốn để anh nhìn xem đẹp không sao, tôi cũng không biết được anh sẽ đột nhiên đi vào.” Tiêu Liêu che mũi bĩu môi, giọng rầu rĩ.

Cụ bị gia hỏa này làm tức cười, dứt khoát nói sang chuyện khác, “Không phải muốn để tôi nhìn xem quần áo mới sao, tới đây tôi nhìn xem một chút.”

“À à, mau nhìn giúp tôi xem đẹp hay không.” Tiêu Liêu lúc này mới nhớ ra, chui từ trong lồng ngực Cụ ra, dang hai tay xoay một vòng trước mặt Cụ. Hỏi: “Đẹp không?”

Quần áo màu lam, cổ áo mở hơi lớn, để lộ xương quai xanh trắng nõn thanh tú, một phần áo rộng bị nhét vào quần, làm cho đôi chân nhìn có vẻ dài ra không ít, vòng eo cũng nhỏ, độ lớn cũng khoảng bằng hai tay hắn hợp lại, Cụ cảm thấy vô cùng đẹp mắt, gật gật đầu, “Ừ, đẹp, quần áo này rất thích hợp với cậu, đây là quần áo được làm thêm nút thắt sao? Thật là đẹp.”

Người cũng thật đẹp.

“Phải không? Hì hì.” Tiêu Liêu nhếch môi, cúi đầu sửa sang lại lại quần áo, sau đó tiếp tục nói: “Lúc thấy quần áo này tôi liền biết nó đẹp, là chú Lan làm sao?”

“Ừ, là nhóm ba ba cùng chú Trọng Anh làm.”

“Tôi biết mà, tay nghề chú Lan nhất định là tốt nhất, a? Ai? Không đúng, nhóm chú Trọng Anh?” Tiêu Liêu lúc này mới phản ứng lại, vui mừng nói: “Là nhóm chú Trọng Anh cùng làm?”

“Ừ, đêm qua lúc ba đưa đồ qua, nói đây là hắn cùng bọn chú Trọng Anh Làm.”

“Vậy à, vậy tôi phải nghĩ cách mới được.” Tiêu Liêu sờ cằm, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi đi rửa mặt trước, đợi chút liền nấu cơm, anh nhớ nhóm lửa giúp tôi nha.”

Nhìn bóng dáng Tiêu Liêu hớn hở đi đường, Cụ cười cười, chòm râu vểnh lên, cũng cùng đi ra ngoài, vốn dĩ hắn trở về là định kêu Tiêu Liêu rời giường, hiện tại người cũng đi rồi hắn còn vào làm gì.

Buổi sáng Tiêu Liêu trước tiên nghiêm túc làm cơm sáng, lúc đang ăn cơm, đoan đoan chính chính nói cảm ơn với Lan Loan vừa ăn vừa dựa vào trong ngực Để bảo hắn xoa eo, sau đó vào lúc bọn Trọng Anh, Tố Diệp đưa bạn nhỏ tới cũng nghiêm túc nói cảm ơn, mấy người hàn huyên một hồi, Tiêu Liêu mới bắt đầu nghiêm túc làm việc ở nhà trẻ mới.

Cậu để Cụ mang bọn nhỏ chơi trước, sau đó tự mình lấy giấy bút ngồi ở cửa ghi lại những bạn nhỏ mới tới, người đăng ký buổi sáng, giữa trưa sẽ dùng thịt tươi cùng rau dưa tươi tộc trưởng đưa đến coi như bồi thường cho bữa ăn của đám nhỏ, ăn xong đánh một giấc ngon lành trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho chúng nó nghỉ ngơi. Buổi chiều Tiêu Liêu không để Cụ cùng Kiều Kiều trông hài tử, mà tự mình dẫn bọn chúng vừa ôn tập nội dung đã học vừa chơi trò chơi, chờ thời tiết bớt nóng những người lớn cũng sắp tới đón hài tử về nhà.

Sinh hoạt như vậy đã trải qua hai ngày, ngày thứ ba bọn Thái Thái vừa đến nơi, liền phát hiện bên trong có rất nhiều bạn nhỏ trong bộ lạc, có người quen có người không biết, hài tử đông đảo khiến cho nhà trẻ mới lập này đều tràn ngập sức sống ngây thơ của trẻ con.

Chờ những người lớn đều rời đi, chỉ còn lại một đám nhỏ ở đó tụ tập yên tĩnh đợi, Tiêu Liêu dựa theo quan hệ xa gần của bọn nó để sắp xếp vị trí, tách những đứa đã quen biết nhau ra, sau đó để bọn nó từng đứa đi lên tự giới thiệu.

Đám Thái Thái nhận được hàm ý trong ánh mắt Tiêu Liêu, dựa theo kịch bản trước đó lập ra, đều chủ động đứng trước mặt mọi người, không hề luống cuống, tự tin thành thạo giới thiệu chính mình, không chỉ đạt được Tiêu Liêu đứng phía sau âm thầm hết sức tán dương, còn nhận được ánh mắt kinh diễm của hơn hai mươi bạn nhỏ mới tới.

Này lại làm tiểu gia hỏa đắc ý muốn hỏng rồi, mỗi bước đi càng tự tin.

Có đám tiểu thú nhân Thái Thái, Đa Đa, tiểu Miên Miên cùng Húc Nhi này, tiểu giống cái, tiểu Á Chủng làm mẫu một chút, nhóm những bạn nhỏ kế tiếp cũng không câu nệ nữa, một đám nhóc đều tự giới thiệu một cách kỳ lạ, thiếu chút nữa làm Kiều Kiều nghẹn cười thành bộ mặt dữ tợn dọa nhãi con nhà hắn.

Ngay cả Cụ cũng rõ ràng là đã cười lại bị Tiêu Liêu không cho cười ra tiếng, vất vả trực tiếp biến thành hình thú tự cuộn người thành một quả cầu báo, hắn nghĩ là chỉ nghe không nhìn chắc không chọc cười đến vậy.

Ôi chao trời ạ, đám nhỏ kia thật là quá lợi hại, nào có ai tự giới thiệu còn lôi cả cha mẹ mình vào, còn oán giận cha nó thích trốn nó lôi kéo mẫu thân ở nhà ăn vụng, nó còn thấy miệng cha mẹ đều đỏ còn không thừa nhận ăn vụng, lại muốn đánh nó!

Còn có một hài tử hình thú là sóc, việc thích làm nhất thường ngày là đào hang, nói đến đào hang liền có vẻ vô cùng kích động, còn phải biểu diễn cho bọn họ xem một chút ngày thường nó đào động như thế nào, ngay cả hình thú cũng biến ra, nếu không phải Tiêu Liêu cản nhanh, e là nền đất vừa mới được san phẳng đã có thêm một cái lỗ mới tinh.

Bất quá ấn tượng sâu nhất của Tiêu Liêu chính là một thú nhân nhỏ, hình thú là sư tử, vừa lên đài liền thổ lộ với tiểu Miên Miên! Đúng, ngươi không nghe lầm đâu, chính là thổ lộ!