Bị bốn bạn nhỏ đáng yêu vây quanh, Tiêu Liêu tỏ vẻ cậu thấy rất vui vẻ, mặc dù có suy đoán, nhưng cậu vẫn không chắc chắn hình thú chân chính của đám bạn nhỏ là gì.
“Ừ, hiện giờ anh đã biết hình thú Thái Thái là một con hổ nhỏ đáng yêu.”
“Là tiểu hổ uy phong!” Thái Thái bất mãn kháng nghị.
“Đúng vậy, là một con hổ nhỏ uy phong lẫm lẫm .” Tiêu Liêu không chút do dự sửa miệng, “Vậy hình thú các em thì sao? Đều loại thú lợi hại nào đâu?”
“Em! Em là một con chim ưng có thể bay rất cao rất cao!” Phân mang cánh kiêu ngạo ngẩng đầu, cánh nhỏ còn đập phành phạch hai lần.
“Ba ba nói, về sau em sẽ trở thành một hưu sao có thể chạy trốn cực kỳ nhanh! Xem, đây là sừng của em, chờ em trưởng thành, nó cũng sẽ biến lớn, trở nên rất lợi hại!” Bạn nhỏ hưu sao Tuấn Lộ cũng cực kỳ tự tin, còn chỉ chỉ sừng nhỏ cho Tiêu Liêu xem.
“Em, Em, hình thú em tuy rằng không lợi hại, là con thỏ, nhưng mà, nhưng mà mụ mụ nói chúng ta chạy cũng rất nhanh, chúng ta còn có thể đào hang, còn biết loại gạo xanh, loại quả xà phòng, loại, loại ừm, không nghĩ ra, nhưng mà em cũng rất lợi hại.” Thỏ con dựng lỗ tai thật dài màu trắng lên, đang cố gắng tìm chỗ lợi hại của mình, bộ dáng nỗ lực cực kỳ đáng yêu, làm Tiêu Liêu có chút buồn cười.
“Ừ, Đa Đa cũng rất lợi hại, hắn đào rất nhanh.” Bạn nhỏ Tuấn Lộ nghiêm túc.
“Ca ca Đa Đa loại thúy mễ ăn ngon nhất.” Bạn nhỏ Phân nuốt một ngụm nước miếng.
“Hắn chạy thật sự rất nhanh, nhiều lần em cũng không bắt được hắn, thời điểm chơi trò chơi hắn biến đổi thành hình thú liền sẽ thắng, quá giảo hoạt.” Chỉ có bạn nhỏ Thái Thái có chút bất mãn bĩu môi nhìn Đa Đa.
“Ai, ai bảo các ngươi lợi hại như vậy, ta căn bản là chơi không thắng được mà, hơn nữa, hơn nữa ngươi cũng có biến thành hình thú.” Đa Đa cúi đầu ngập ngừng nói.
Tiểu lão hổ trừng mắt còn muốn nói, lại bị tiểu ưng cắt ngang, “Các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta là ưng đó, hùng ưng bay lượn trên trời! Trên mặt đất ta căn bản là chạy không nổi có được không, mỗi lần đều là ta thua, các ngươi còn tốt không nói, ngươi, ngươi chạy nhanh nhất, hừ, ta căn bản là bắt không được.”
Tiểu ưng chỉ vào Tiểu hươu sao oán giận.
“Ai kêu ngươi chạy chậm nhất, ngươi cũng có thể bay mà, nhưng không phải ngươi không thể bay sao, ngươi bắt không được ta là do ngươi đần, lêu lêu lêu!” Bạn nhỏ Tuấn Lộ nghịch ngợm làm mặt quỷ với tiểu ưng.
“Ngươi, ngươi……” Tiểu ưng tức khắc mở lớn đôi mắt, cánh nhỏ đều run lên lên.
Tiêu Liêu một bên cười nhìn các bạn nhỏ tương tác với nhau, sợ bọn chúng cãi nhau, vội vàng đánh gãy bọn họ, “Xem ra, các bạn nhỏ đều rất lợi hại, giỏi quá!”
Mấy tiểu hài tử bị cắt ngang liền quên mất chuyện vừa cãi nhau, sôi nổi vui vẻ gật đầu, sau đó nhiều bạn nhỏ tò mò hỏi, “Vậy hình thú của Tiêu ca ca là cái gì vậy!”
“Nói nhảm, Tiêu ca ca ôn nhu như vậy, hình thú nhất định là hổ.” Bạn nhỏ Thái Thái biểu hiện chắc chắn là vậy nói.
“Mới không phải đâu, lão hổ lại không ôn nhu.” Tuấn Lộ cùng nhiều bạn nhỏ đồng thanh, sau đó vui vẻ nhìn đối phương.
“Nhất định là hươu sao.”
“Con thỏ mới ôn nhu chứ.”
Hai đứa đồng thanh, đáp án lại không giống nhau, hai bạn nhỏ cau mày hướng về phía đối phương hừ một tiếng, sau đó ngoẹo đầu sang một bên.
“Ta cảm thấy hình thú Tiêu ca ca là nước, ba ba đã nói là ôn nhu như nước.” Phân chống cằm, suy tư nói.
“Làm gì có ai hình thú là nước.” Thái Thái cực kỳ không thể tin nổi.
“Đúng vậy đúng vậy.” Hai bạn nhỏ khác tán đồng gật gật đầu.
“Vậy, vậy…… Ta cũng không biết hình thú Tiêu ca ca là cái gì a, dù sao không có khả năng là chim ưng.” Bạn nhỏ Phân bĩu môi.
“Ha ha ha ha.” Tiêu Liêu rốt cuộc nhịn không được cười.
Bốn bạn nhỏ đều ngốc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là Thái Thái chủ động hỏi: “Lão hổ cũng không phải, hươu sao cũng không phải, con thỏ cũng không phải, càng không thể là nước, Tiêu ca ca, hình thú ngươi là gì vậy.”
Tiểu lão hổ bắt lấy tay Tiêu Liêu quơ quơ, hiển nhiên là đang làm nũng, ba bạn nhỏ khác cũng học tiểu hổ bắt lấy tay Tiêu Liêu cùng tay áo nũng nịu, dò hỏi hình thú Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu càng không nói, bọn họ liền càng tò mò, cuối cùng Huỳnh vẫn luôn xem diễn lên tiếng nói cho bọn nó, “Tiêu ca ca của các ngươi không có hình thú.”
“A?” Các bạn nhỏ kinh ngạc, đều ngơ ngác nhìn Tiêu Liêu.
“Ừ, Tiêu ca ca không có hình thú.” Tiêu Liêu nhịn cười trả lời.
“Vì sao.” Thỏ con ngây thơ mờ mịt hỏi một câu.
“Đần!” Ba đứa khác trăm miệng một lời, “Bởi vì Tiêu ca ca là Á Chủng!”
Sau đó tiểu lão hổ, tiểu ưng cùng tiểu hoa mai đều hướng ánh mắt chờ mong về phía Tiêu Liêu, hy vọng mình nói đúng.
Tiêu Liêu cười gật đầu, “Ừ, bởi vì Tiêu ca ca là Á Chủng, cho nên không có hình thú.”
“Thật đáng thương.” Tiểu ưng đột nhiên phát ra tiếng, hắn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, liền giơ cao ngực nhỏ nói: “Ta tuy rằng còn chưa bay được, nhưng ta có cánh, Tiêu ca ca cái gì cũng không có.”
“Hình như là vậy.” Các bạn nhỏ đều tự hỏi.
Tiểu ưng thấy vậy không khỏi kiêu ngạo, hắn nói rất đúng mà.
Huỳnh ở một bên vất vả nhịn cười, cả người đều đang run lại không dám phát ra âm thanh, tiểu gia hỏa vốn dĩ đã ngủ đều bị lắc đến mơ hồ trợn mắt, Huỳnh thấy vậy vội vàng vừa nhịn cười vừa nhỏ giọng dỗ hài tử ngủ.
“Đúng vậy, Tiêu ca ca thật là đáng thương, không có hình thú, vậy các bạn nhỏ đáng yêu thiện lương có thể biến thành hình thú cho anh nhìn được không?” Tiêu Liêu Tỏ vẻ đáng thương triều nháy mắt với nhóm bạn nhỏ.
“Đương nhiên có thể.” Tiểu ưng dẫn đầu đáp ứng, bởi vì hắn cũng thấy Tiêu Liêu không có hình thú quả thật rất đáng thương.
Có người mở đầu, bạn nhỏ còn lại cũng đều vội vàng đáp ứng, bạn nhỏ Thái Thái thậm chí còn biến thành tiểu hổ trước tiên, chủ động chạy tới gần Tiêu Liêu.
Thấy vậy, mấy bạn nhỏ khác cũng sôi nổi biến thành hình thú, đi tới bên cạnh Tiêu Liêu —— thỏ con như một quả cầu tuyết, Tiểu hươu sao khỏe mạnh, còn có chim ưng con tung tăng nhảy nhót tựa như không giỏi đi đường.
Tiêu Liêu dứt khoát bế bổng con chim ưng không giỏi đi đường kia lên, chim ưng con như một quả bóng lông xù xù, cánh nhỏ duỗi ra để bảo trì cân bằng, quả thực rất đáng yêu.
Tiểu ưng nhìn quét một vòng, phát hiện chỉ có mình được Tiêu ca ca ôm, không nhịn được phát ra tiếng kêu pi pi cao hứng, cánh nhỏ vỗ vỗ.
Làm ba tiểu gia hỏa khác nhìn thấy có chút không vui, đều bu lại, một hai đòi Tiêu Liêu cũng bế mình lên, ba cái tiểu gia hỏa ngươi chen ta ta chen ngươi, nhìn thấy sắp phát sinh mâu thuẫn, ưng nhỏ đang được ôm cũng có chút bất mãn.
Tiêu Liêu đành phải ngồi xuống, đôi tay dang ra, ôm hết đám bạn nhỏ vào trong ngực, sờ sờ đầu từng đứa, ôn nhu nói: “Tốt hết không nên để xảy ra mâu thuẫn với bằng hữu đâu, các em xem như vậy không phải là được rồi sao.”
Bốn cái bạn nhỏ sửng sốt ngây ngốc trong chốc lát, nhìn tiểu đồng bọn đang chen chúc bên cạnh mình, đột nhiên vui vẻ lên, không phải ta giật nhẹ ngươi lỗ tai, chính là ngươi giẫm bụng ngươi.
Thỏ con cùng tiểu ưng thể tích hơi nhỏ, liền dứt khoát bò lên người tiểu hổ cùng Tiểu hươu sao, từ bên này nhảy nhót qua bên kia, chọc xong liền chạy, lại chỉ có thể đứng trong khoảng một ô vuông, người ta chỉ giơ vuốt là có thể đè ra giày vò.
Các bạn nhỏ tựa hồ chưa từng chơi như vậy, lúc này chơi vô cùng vui vẻ.
Tóm lại trẻ nhỏ tinh lực cũng có hạn, chơi một lát liền mệt mỏi, đồng thời nằm xoài trên đùi Tiêu Liêu nghỉ ngơi.
Tiểu lão hổ nằm hình chữ X hưởng thụ phục vụ gãi cằm nhẹ nhàng của Tiêu Liêu, đầu hươu sao nhỏ gối lên cái bụng tròn trịa trắng bóng, cậu nằm trên đôi chân đang giơ ra của Tiêu Liêu, đầu nhấp nhô theo hô hấp lúc lên lúc xuống của tiểu hổ.
Thỏ con cùng tiểu ưng kẹp ở giữa Tiêu Liêu cùng tiểu hổ, hai đứa nhỏ đều co mình thành hình cầu, tròn xoe thật giống như một quả cầu lông đáng yêu.
Tiểu hổ rũ đầu xuống, từ góc độ lộn ngược nhìn chằm chằm các thú nhân làm việc cách đó không xa, nói: “Bọn họ đang làm gì vậy, hình như ta thấy bác của ta.”
Nghe vậy ba đứa khác cũng nhìn về hướng các thú nhân làm việc, sau đó ánh mắt vô cùng thống nhất đều hướng về Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu cười xoa xoa đầu bọn họ, ôn nhu nói: “Bọn họ ở đang đánh nền.”
“Nền gì vậy?” Các bạn nhỏ đồng thanh.
“Ừ, nền chính là trước khi xây nhà, xây ở trong mặt đất có thể chịu được sức nặng của nhà.”
“Vậy vì sao phải đánh nền?”
“Bởi vì không có nền, nếu trực tiếp xây nhà ở trên mặt đất, sẽ có rất nhiều chỗ hỏng.” Tiêu Liêu nhìn hài tử đang nóng lòng tìm hiểu, liền chậm rãi giải thích với bọn chúng.
“Các bạn nhỏ, có nhà ai bị nước thấm vào không?”
“Em em em, em biết!” Tiểu hổ tích cực giơ móng vuốt lên.
“Nhà em cũng có thấm qua, mụ mụ nói nếu trời mưa lớn thật lớn, bên ngoài toàn là nước, trong phòng cũng là nước, phòng ở đều bị nước mưa làm xiêu vẹo.” Tiểu hổ cực kỳ kiêu ngạo nói.
“Oa! Thật lợi hại.” Ba đứa nhỏ khác kinh ngạc cảm thán.
Oa! Thật nguy hiểm. Tiêu Liêu mặt không biểu tình, nội tâm lại học theo ngữ khí của các bạn nhỏ.
“Vậy các ngươi biết vì sao mưa to lại làm nhà bị nghiêng không?”
“Là bởi vì không có nền sao?” Thỏ con ngửa đầu, mắt to chớp chớp.
“Ừ, Đa Đa thật thông minh.” Tiêu Liêu cười sờ đầu thỏ con.
“Thật ra em cũng biết.” Tiểu ưng thu cánh, nhích lại gần bụng Tiêu Liêu.
“Ừ.” Tiêu Liêu dùng ngón tay cọ mỏ ưng nhỏ.
“Em cũng vậy.”
“Em cũng vậy.”
Tiểu hổ cùng Tiểu hươu sao cũng không cam lòng yếu thế.
“Ừ ừ, các em đều rất thông minh.” Tiêu Liêu an ủi từng bạn nhỏ, trong lòng vui vẻ mau bay lên, đàn ấu tể này thật đáng yêu.
Bốn ấu tể, ngươi để đầu trên người ta, ta gác móng vuốt lên người ngươi, lẳng lặng nằm trong ngực Tiêu Liêu, ánh nắng vừa phải rải rác dưới tàng cây, các ấu tể thoạt nhìn đều mơ màng buồn ngủ.
Một lát sau, tiểu ưng đột nhiên từ trên người tiểu thỏ nâng đầu lên, nói: “Em muốn đi qua đó nhìn thử.”
Sau đó dùng cánh nhỏ chỉ vào chỗ đang làm nền.
Nghe vậy, bạn nhỏ khác cũng nhanh chóng nâng lên đầu, tiểu hổ còn lưu loát trở mình. Cùng kêu lên nói: “Ta cũng muốn ta cũng muốn.”
“Ừ…… Nơi đó có khả năng hơi nguy hiểm……” Tiêu Liêu có chút do dự.
Nghe ra Tiêu Liêu do dự, bạn nhỏ sôi nổi biến trở về hình thân, tay nhỏ bắt lấy quần áo Tiêu Liêu lay động làm nũng.
“Đi nha đi nha.”
Từng tiếng kêu nũng nịu, đôi mắt ánh nước trong veo, cái đuôi nhỏ lay động lấy lòng, lỗ tai run rẩy, cánh nhỏ vẫy vẫy, còn có đôi sừng nhỏ đáng yêu. Này hoàn toàn là chọc vào điểm yếu thích dễ thương của Tiêu Liêu, làm cậu hoàn toàn không thể cự tuyệt.
Tiêu Liêu giãy giụa một chút trong lòng liền thỏa hiệp, thật không có biện pháp cự tuyệt đàn tiểu thiên sứ này, đúng không.
“Được rồi, bất quá chúng ta cần quy ước ba điều.”