Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 17: Tắm rửa cho đại miêu, một đống tiểu khả ái!




“Sức chiến đấu” của Huỳnh mạnh đến mức ngay cả Lan Loan cũng bại trận, nói thật ra, quen biết giống cái này nhiều năm như vậy, hắn đúng là không biết nàng có thể làm ra việc này. Cuối cùng đành thỏa hiệp, hắn cùng Tiêu Liêu xưng hô như cũ, Tiêu Liêu cùng nàng lại xưng hô riêng, này là trận bại thứ hai trong cuộc đời hắn.

Lần đầu? Lần đầu tự nhiên là hắn xưng hô với Huỳnh cùng Huỳnh xưng hô với hắn, bằng không vì cái gì hắn là “Loan loan” mà Huỳnh liền gọi “Huỳnh”?

Nhìn Huỳnh vui vẻ hận không thể tung tăng nhảy nhót trên đường, biểu tình buông bực của Lan Loan cũng trở nên vui sướng, sau đó xoay người lại tỉ mỉ Cụ sửa sang lại chỗ lông bị dính ít cỏ và khối đất nhỏ, vươn tay, sờ sờ đầu Cụ đang cố ý hạ thấp xuống, lại kéo cổ tay Tiêu Liêu.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Dạ.” Cụ và Tiêu Liêu cùng gật đầu.

Ba người dẫm lên những tia sáng cuối cùng của buổi chiều tà bước vào cửa nhà, sau khi ăn một bữa cơm chiều thật no, Tiêu Liêu giữ chặt Cụ, “Anh dùng hình thú làm việc lâu như vậy, trên người đều dơ rồi, anh biến trở về hình thú đi, tôi giúp anh tắm rửa.”

Cụ giật giật mắt, gật đầu, “Được.”

Bồn tắm cho các thú nhân trong nhà cực kỳ lớn, bởi vì bọn họ đều thích biến thành hình thú nằm vào trong nước tắm, đặc biệt là mùa hè.

Cụ chính mình đổ đầy nước tắm liền chủ động biến thành hình thú nằm xuống nước, Tiêu Liêu cởi trần mặc quần đùi, dẫm lên ghế bò vào bồn.

Cậu trước tiên dùng tay xoa sơ qua lông Cụ một lần, quả nhiên xoa ra không ít nước bùn màu nâu: “Cụ, anh đặt đầu vào nước đi tôi gội đầu cho.”

Sau đó đại miêu liền nghe lời đem đầu to của mình nhúng vào trong nước, lông ngắn trên đầu xù ra tứ tán trong nước, làm cả cái đầu như lớn ra một vòng, lông xù xù, đặc biệt đáng yêu.

Tiêu Liêu nhịn không được mỉm cười mềm nhẹ chà rớt không ít bùn đất trên cái đầu to kia, đầu to theo xoa nắn mà xoay bên trái lại xoay qua phải, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn. Lúc để tay dưới cằm hắn gãi gãi, quả nhiên nghe thấy tiếng đại miêu thoải mái thở khò khè, bởi vì cái mũi gần sát mặt nước, cho nên lúc đang thở sẽ hình thành rất nhiều bong bóng nước, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười, cho nên Tiêu Liêu gãi cằm một hồi lâu mới nhớ ra chính mình định làm gì.

Sau khi cậu xoa xoa cái đuôi kia hai lần, liền bảo Cụ đứng lên, sau đó bôi một lớp dày nước của quả xà phòng đã được cha Để làm sẵn trước đó lên, quả xà phòng này có công dụng giống như bồ kết, ngâm ra nước pha loãng giống như keo lô hội, thật ra lại dùng cực kỳ tốt.

Lúc này con báo uy phong lẫm lẫm đã bị Tiêu Liêu xoa nắn, lông mao dính bên phải một nhúm trái một nhúm, nằm sấp xuống, chia thành nhiều nhánh, lông tóc hỗn độn, người hơi co lại, thoạt nhìn có chút chật vật, Tiêu Liêu nhịn không được cười nói: “Bộ dáng này của anh thoạt nhìn thật giống với người bị khi dễ.”

Cụ không nói gì, chỉ là dùng đầu cọ một cái làm Tiêu Liêu lảo đảo, Tiêu Liêu cười xin tha, “Ha ha ha ha, được được, đừng cọ tôi, sắp bị muốn quăng ngã rồi, anh cọ hết nước lên người tôi rồi, ôi ôi, không cần cọ, tôi xin tha, tôi xin tha, ha ha ha ha.”

Cụ ngừng lại, mở miệng nói: “Hiện tại là ai bị khi dễ?”

“Keo kiệt, tôi nào dám khi dễ anh, đại manh thú!” Tiêu Liêu nghịch ngợm kề sát vào lỗ tai Cụ cố ý lớn tiếng nói.

Lỗ tai tròn tròn bị ồn đến phải né về phía sau tránh, Cụ nghe những lời này cảm thấy giống như có chỗ nào kì kì, lại nói không nói được.

“Được rồi, đừng náo loạn, nhanh tắm rửa, tôi còn chưa rửa lại.” Tiêu Liêu thấy bộ dáng tự hỏi của đại miêu, vội vàng đánh gãy hắn, trong lòng cười trộm trên mặt lại nghiêm trang thúc giục.

Cụ cũng không rối rắm, nghe lời nằm im, mặc Tiêu Liêu tắm rửa cho hắn.

“Cụ, đưa tay phải cho tôi.”

Đại miêu thuận theo giơ vuốt phải to đùng lên, đặt bên cạnh thau nước tắm, Tiêu Liêu đổ nước quả xà phòng bôi lên trên móng vuốt, sau đó bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch bùn đất bị giấu trong khe hở móng vuốt, còn đem đầu ngón tay giấu đi ấn ra, nghiêm túc xoa tẩy từng móng tay sắc bén.

Rửa xong móng bên phải, Tiêu Liêu để đại miêu ngồi xổm xuống, chính mình đứng ở giữa hai chân trước rửa sạch một bên khác, hai chân trước của Cụ đều để dọc theo thùng, vừa vặn giữ Tiêu Liêu lại.

Tiêu Liêu xoay người, dùng ánh mắt ý bảo Cụ ngửa đầu, sau đó con mãnh thú này liền không chút do dự, đem nơi chí mạng yếu ớt nhất của mình không hề phòng bị mà phơi ra trước mặt Á Chủng.

Một con mãnh thú khổng lồ ngồi chồm hổm trong thùng nước tắm, chi trước hữu lực đặt dọc theo thùng, cả người ướt dầm dề, lông tóc hỗn độn, ngửa đầu đem cổ mặc cho một Á chủng hắn giơ một vuốt lên là có thể chụp chết rửa sạch, tuy rằng tư thế có chút hài lòng, nhưng lại hài hòa an tĩnh ngoài ý muốn.

Tiêu Liêu sau khi cho Cụ ngâm trong nước quả xà phòng, cầm lược, một chút chải vuốt đống lông tóc hỗn độn lại cho mượt, sau đó Cụ liền rất tự giác bò từ trong thùng ra tới, nhẹ nhàng lắc lắc liền chạy đến một thùng tắm khác đựng đầy nước.

Hắn chui đầu vào, động đậy hai cái liền vạch nước chui ra, mạnh mẽ lắc động đầu cùng thân thể, nhất thời làm bọt nước văng tứ tung, vẩy đầy đầu đầy mặt Tiêu Liêu vừa mới đi tới.

“Này này! Tóc cũng bị anh làm ướt rồi, mau dừng lại.” Tiêu Liêu cười che đầu, lại ngăn không được những giọt nước như mưa to, nước từ đầu chảy dọc theo gương mặt.

Cụ thấy vậy mắt mang ý cười, đi từ thùng tắm ra, phân biệt run run nước trên tứ chi, nói: “Đã rửa sạch sẽ, quần áo cậu đều ướt rồi, tôi đi lấy nước tắm cho cậu, cậu cũng đừng đi ra ngoài.”

“Anh còn biết tôi đã ướt đẫm à, vừa rồi là ai hất nước mạnh như vậy?” Tiêu Liêu nhướng mày nhìn Cụ.

“Tôi không để ý.” Cụ xoay đầu qua hướng khác, đôi mắt đảo quanh nói.

“Hừ hừ.” Tiêu Liêu tiếp tục nhìn hắn.

“Thật sự là vô tình, tôi đi lấy nước tắm cho cậu.” Nói xong Cụ liền chạy ra ngoài.

Tiêu Liêu bật cười, lắc đầu.

Sau đó liền thấy một con báo ngậm trong miệng một cái thùng gỗ đựng đầy nước ấm chậm rãi đi đến, Tiêu Liêu định nhận lấy từ rót nước, lại bị đại miêu cự tuyệt.

Cậu cũng không cố chấp, liền thấy con mèo lớn đổ nước tắm vào trong một cái thùng nhỏ —— đó là Lan Loan mới làm, thùng chuyên dành cho cậu, dù sao hai người bọn họ tắm thùng của thú nhân cũng không tiện, có thể dễ dàng xảy ra chuyện. Lan Loan nhiều năm phản kháng không có hiệu quả, rốt cuộc có cơ hội tắm rửa mà không để người nào đó nhân tiện đắc thủ.

“Vất vả rồi, đại miêu chăm chỉ.” Tiêu Liêu cười sờ sờ đầu Cụ, “Anh đi nghỉ ngơi một lát, hong khô người đi.”

Đại miêu gật gật đầu, đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Tiêu Liêu nhờ vài người cột đá vào một sợi dây thừng, dùng để điều chỉnh chiều sâu nền cùng bảo đảm nền móng không bị đào lệch.

Khi cậu nói mọi việc rõ ràng xong, liền đi về phía dưới cây, một bên nhìn các thú nhân mồ hôi ướt đẫm nện nền, một bên suy tính thứ khác, lấy nhánh cây vẽ trên mặt đất.

Nhưng mà không đợi cậu nghĩ ra cái gì, liền có người từ sau lưng đột nhiên vỗ cậu một cái, còn gào to một tiếng đệm theo, lập tức làm Tiêu Liêu giật mình, sợ tới mức ném nhánh cây trong tay đứng lên né tránh.

Lúc cậu còn chưa hồi hồn thì nghe thấy được tiếng Huỳnh cùng mấy tiểu hài tử cười cười ha ha thanh thúy.

“Tiểu Tiêu ngươi nhát gan vậy.”

Tiêu Liêu vỗ về ngực thở dài, trái tim kinh hoàng rốt cuộc dần dần bình tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Thật là, Huỳnh tỷ, có ai bị đột nhiên dọa lại không sợ hãi đâu, này cùng can đảm không liên quan……”

Nhưng mà không đợi cậu nói xong đã bị Huỳnh đánh gãy, kéo đến một bên, “Ai nha, có quan hệ gì sao, tới đây ta mang theo rất nhiều bạn nhỏ tìm ngươi nha. Nhìn xem! Thật đáng yêu đúng không.”

Tiêu Liêu liền thấy được mấy hài tử kia, có lỗ tai dài dài, có lỗ tai dài tròn, có sừng dài, có một đôi cánh dài non nớt đầy lông nhung. Tuy rằng thoạt nhìn đều không giống nhau nhưng bọn họ đều có một cái đặc điểm tương đồng đó chính là —— đáng yêu!

Tiêu Liêu nhìn bọn chúng đều quá kinh hỉ, vui vẻ ngồi xổm trước mặt bọn nó, tươi cười ôn nhu mà thân thiện, ôn hòa nói: “Bạn nhỏ, chào các ngươi.”

Các bạn nhỏ chen chúc chung một chỗ, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, cuối cùng là một cái lỗ tai tròn, tai có đốm đen trắng chủ động mở miệng: “Ưm, ta tên Thái, ngươi có thể kêu ta Thái Thái, chào ngươi.”

Có một kẻ mở đầu, các bạn nhỏ đều gan lớn lên, sôi nổi lấy hết can đảm giới thiệu chính mình với Tiêu Liêu.

“Ta kêu Đa Đa.” Đây là bạn nhỏ lỗ tai dài.

“Ta tên Tuấn Lộ.” Đây là bạn nhỏ sừng dài giới thiệu.

“Ta gọi là Phân.” Đây là bạn nhỏ có một đôi cánh nhỏ.

“Ừ, ta tên Tiêu Liêu, các ngươi có thể gọi ta là Tiêu ca ca.” Tiêu Liêu híp mắt mỉm cười nghiêng đầu.

“Ngươi không phải kêu dì Huỳnh là tỷ tỷ sao? Vì sao chúng ta phải kêu ca ca?” Bạn nhỏ tai tròn đầy mặt khó hiểu.

“Đúng a, mụ mụ nói này phải kêu là chú.” Bạn nhỏ cánh dài mặt bừng tỉnh.

“Ừ ừ, mụ mụ ta cũng nói qua.” Hai bạn nhỏ khác cũng mặt đầy tò mò.

“Ừ —— các ngươi cũng có thể kêu ta là chú.” Tiêu Liêu tự hỏi một chút, “Nhưng là các ngươi không thấy gọi ca ca càng tốt sao? Ca ca có thể cùng các ngươi chơi, nhưng là chú không nhất định nha.”

“Vậy chúng ta kêu ca ca ngươi, ngươi sẽ chơi với chúng ta chơi sao?” Bạn nhỏ cánh dài có chút chờ mong.

“Đương nhiên.”

“Chúng ta đều kêu hắn ca ca đi, nếu hắn không chơi với chúng ta, ta liền cắn hắn, a ô!” Tiểu gia hỏa tai tròn biến thành hình thú, hướng Tiêu Liêu ra vẻ hung ác gầm rú một tiếng, hắn thế nhưng là tiểu lão hổ ngây thơ chất phác! Bộ dáng bé con thật dễ thương, manh đến tâm Tiêu Liêu đều tan ra. Quá đáng yêu!

“Làm sao lại vậy, ca ca nói được thì làm được nha, nếu làm không được, các ngươi có thể cho huỳnh huỳnh dì giúp các ngươi báo thù.” Tiêu Liêu cười sờ sờ kia đầu tiểu lão hổ, sau đó trong lòng đều mau hạnh phúc sôi trào, cậu thế nhưng sờ được một con tiểu lão hổ!

Tiểu lão hổ nhạy bén lui hai bước biến thành hình người, là cái kia Thái Thái, làm như có thật gật đầu, “Được, hình như có thể như vậy.”

“Chúng ta đây cứ như vậy nói tốt, ngươi phải chơi với chúng ta!”

“chơi với chúng ta! chơi với chúng ta!” Ba hài tử khác cũng đồng loạt nói.

“Ừ, cùng các ngươi chơi.” Tiêu Liêu lời này vừa ra, bốn cái hài tử liền đều vây quanh lại đây.

Huỳnh nhìn một màn này rất là kinh ngạc, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy người có thể nhanh như vậy khiến cho hài tử thân cận, dường như người này trời sinh liền làm cho hài tử thích, trách không được cái tiểu tể tử nhà nàng buổi chiều ngày hôm qua có thể đi theo người ta một buổi trưa cũng chưa làm ầm ĩ, tuy rằng Lan Loan cũng ở đó, nhưng này xác thật có thể chứng minh đứa nhỏ này thực không tồi.

Nghĩ đến đây, nàng nhìn thoáng qua đứa trẻ đã ngủ trong lòng ngực, theo lý thuyết lần đầu biến hình hài tử sẽ không ổn định, nhưng hài tử nhà nàng ngày hôm qua chỉ có trong chốc lát không ổn định, hình người hình thú biến qua lại, đến bây giờ đã đã nửa ngày, hài tử nàng còn không có biến trở về hình thú, cái này làm cho nàng không khỏi càng thêm kiên định với phỏng đoán này.

【 tác giả có chuyện nói 】: Tiểu kịch trường:

Cụ: Gọi ca ca

Tiêu Liêu:? Đó là bạn nhỏ kêu như thế, ngươi không cần học.

Cụ ( mặt không biểu tình ): Gọi ca ca

Tiêu Liêu:?? Đều nói đó là các bạn nhỏ kêu, ngươi……

Cụ ( cố chấp ): Gọi ca ca

Tiêu Liêu:??? Người này làm sao vậy?