Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 30: Bạch Nga




______________

Ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, trên bàn cắm mấy bông hoa mới hái.

Dung Nhứ bị thao thành cục bột người, tay chân nằm rũ trên giường chiếu.

Cậu hết sức nói chuyện, xuân dược của Cố Ánh Liễu quá mạnh, eo cậu sắp rời ra luôn.

Cố Ánh Liễu nằm bên cạnh thiếu niên, ôm chặt cậu trong lồng ngực, vén tóc mái ướt đẫm qua vành tai, hôn lên giữa mày cậu.

Dung Nhứ rụt người lại, còn làm nữa thì cậu chết trên giường mất.

Cậu muốn cự tuyệt nhưng lại không nói thành lơn được, chỉ có thể di chuyển ngón tay muốn đẩy thanh niên ra.

Chân đau, tay đau, cả người như vừa chạy xong 200km marathon, chỉ muốn ngã lên giường ngủ cái vù.

Mà đau nhất là phía sau, bị địt đến không khép lại được, tinh dịch đặc sệt vẫn còn trong lỗ, chảy xuống đệm theo kẽ mông.

Có vết đã khô lại thành vết trên khăn trải giường.

"Không làm...." Cố Ánh Liễu trấn an mà hôn thiếu niên, dục vọng dưới háng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Cậu chẳng bao giờ để ý mình ngọt ngào đến thế nào, khiến người khác ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Dung Nhứ nhẹ nhàng thở ra, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục nghỉ ngơi.

Cố Ánh Liễu đứng dậy tắm gội rửa mặt xong, nhờ sai vặt của trạm dịch lấy bồn gỗ đến, muốn lau người cho Dung Nhứ.

Thiếu niên còn nửa mộng nửa tỉnh ở trên giường, không nghe thấy tí động tĩnh bên ngoài nào.

Trên giường toàn là vị tanh nồng của tinh dịch, hạ thân thiếu niên lại càng lầy lội bất kham.

"Tiểu Nhứ Nhi, tắm nào." Cố Ánh Liễu bế thiếu niên đang ngủ say lên, để cậu dựa vào vai mình.

Dung Nhứ muốn lắc đầu cũng không được, cậu không có tí sức nào, tắm kiểu gì?

Rất nhanh cậu đã biết, Cố Ánh Liễu trực tiếp ôm cậu vào bồn gỗ.

Nước ấm vừa vặn, Dung Nhứ được thả vào nước, hai chân bủn rủn đều thoải mái đến giãn ra.

Cố Ánh Liễu cầm khăn lau thân thể cho cậu, mặt, cổ một đường đi xuống, nhẹ nhàng xoa ấn.

Hô hấp thanh niên lại nặng nề, âm thanh nuốt nước miếng đặc biệt rõ ràng trong phòng ốc yên tĩnh.

"...... Đau." Dung Nhứ tìm lại được giọng nói của mình, ưm ư nói.

Toàn thân trên dưới bị hút liếm đến tàn nhẫn, dấu hôn cứ một tầng một tầng chồng lên nhau, chạm vào một chút thôi đã rơi nước mắt.

"Ta...... nhẹ thôi......" Cố Ánh Liễu nhẹ xoa khe hở ngón tay thiếu niên.

Tinh dịch bên trong chảy vào nước, nước tắm nguyên bản trong suốt thấy đáy bị pha thành màu trắng.

Y ấn lên bụng nhỏ đang phồng của thiếu niên, ngón tay moi móc lỗ sau, đào hết tinh dịch của mình bên trong lỗ nhỏ ra.

Dung Nhứ lại như hình thành phản xạ có điều kiện khi bị ngón tay cắm vào, không phải trốn mà là chạy đến tìm Cố Ánh Liễu dán lên.

Cậu mở to mắt, đuôi mắt lóe lệ quang, ngửa đầu như chờ Cố Ánh Liễu an ủi mình.

Cố Ánh Liễu hôn hôn môi thiếu niên, cậu bấy giờ mới thấy mỹ mãn mà củng củng đầu trong lồng ngực y, giống y như mèo nhỏ bắt được cá.

—— rầm.

Cố Ánh Liễu bế thiếu niên lên, lại lau qua một lần nữa.

......

Dung Nhứ hoàn toàn tỉnh táo là sau giờ ngọ, giường chăn đều đổi cả, mùi nắng ấm cực kỳ dễ chịu.

Mành sa màu xanh ngó sen bị gió thổi lay động, ngoài cửa sổ chim hót líu lo.



Cố Ánh Liễu mặc hạ sam nguyệt bạch, ngồi ngay ngắn bên cửa sổ đánh cờ một mình, ngón tay thon dài cầm quân cờ trắng trên bàn cờ, phát ra tiếng lạch cạch nhỏ bé.

Ánh dương chiếu lên gò má như góc, lông mi dài che khuất đôi mắt, đôi môi hồng nhuận, nốt chu sa giữa mày càng thêm diễm sắc sáng bừng.

Dung Nhứ lại lần nữa sốc trước vẻ đẹp của Cố Ánh Liễu, thanh niên ngồi đó như có hào quang bao phủ, ngăn cách y với trần thế dung tục.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu ngước mắt, khóe miệng nháy mắt cong lên, đi đến bên bàn rót cốc nước cho cậu, đưa đến bên môi cậu, "Uống nước đi."

Dung Nhứ trố mắt mà nhìn Cố Ánh Liễu, há miệng uống nước.

"Ta đã bôi thuốc cho ngươi rồi, hẳn là mấy ngày sẽ khỏi." Cố Ánh Liễu nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt thiếu niên đỏ hồng, cậu không nghĩ cũng biết là y bôi thuốc vào chỗ nào rồi, khó trách lỗ sau lạnh căm căm.

Cố Ánh Liễu buông ly nước, đỡ thiếu niên nằm xuống, lại hôn cậu, "Nghỉ ngơi thêm chút."

Dung Nhứ có một câu hỏi lớn trong lòng, là tại sao Cố Ánh Liễu không làm nữ huyệt của cậu, hai lần giao hoan đều chỉ đâm vào lỗ sau....

Nhưng lời này cậu không dám trực tiếp hỏi, đỏ mặt kéo chăn.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Ánh Liễu chỉ ở lì trong dịch quán, Mã huyện lệnh tới thỉnh cũng một mực không đi.

Y thoái thác rằng mấy ngày nay Dung Nhứ nháo loạn lên, quấn lấy y không chịu thả ra, ngày ngày đòi y ở gần, y cũng không có biện pháp khác.

Mã huyện lệnh cũng biết chuyện Cố Ánh Liễu với luyến đồng của y làm loạn ở dịch quán, tiếng rên rỉ khiến tôi tớ ai cũng mặt đỏ tai hồng.

Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy.

Đề án trị thủy y đã định sẵn khi còn ở hoàng cung rồi, chuyến này đến Hà quận cũng chỉ là để nghiệm chứng suy đoán thôi.

Mã huyện lệnh cho rằng y sẽ tiêu tốn cả kho bạc của huyện phủ để trị thủy, nên chiêu đãi y ăn ngon uống tốt, ý muốn để y từ bỏ ý định trị thủy.

Hắn cũng định hồi kinh bẩm báo Bệ hạ rằng lũ lụt khó trị, trực tiếp khiến cho lũ lụt diễn ra xung quanh đồng ruộng, dù sao thì mấy đời quan viên trị thủy đều làm thế này.

Cố Ánh Liễu không thỏa hiệp, y căn bản không cần tiền bạc của Hà quận để giải quyết hết lũ lụt Hoàng Hà, chỉ yêu cầu một ít nhân thủ.

Y ngồi bên cửa sổ, tiếp tục tự mình đánh cờ.

Nếu người của Dung Tích có thể cắn lại Mã huyện lệnh, chuyến này của y đến Hà quận cũng không tệ.

Dung Nhứ ngồi đối diện Cố Ánh Liễu ăn bánh hoa quế, mấy thứ quyền mưu này cậu chẳng biết gì, "Ánh Liễu, ta có thể làm được gì không?"

Cố Ánh Liễu ngước mắt, ánh mắt dừng ở chuỗi bồ đề trên cổ tay Dung Nhứ, mặt mày mỉm cười, "Có."

Dung Nhứ ngồi nghiêm chỉnh, bỏ điểm tâm xuống, ngoan ngoãn như học sinh chờ phu tử lên tiếng.

Cố Ánh Liễu đẩy đĩa sứ đựng đầy bánh hoa quế đến, "Giúp ta ăn hết nó đi, hôm nay mua nhiều quá."

"......"

Cố Ánh Liễu nhìn Dung Nhứ phồng má, cảm thấy dẫn cậu đến đây là một quyết định quá mức xuất sắc.

Nếu Tiểu Nhứ Nhi không ở đây, y cũng không biết mấy ngày nay mình sẽ chịu đựng thế nào.

Yến Đồng đã bị phái ám vệ chú ý, chờ Mã huyện lệnh sa lưới sẽ giết chết ngay.

Đối phó với con kiến, không cần phải phí quá nhiều tinh lực.



Cố Ánh Liễu ở dịch quán hết 10 ngày, một vị khách không tưởng đã đến cửa.

Nữ tử mặc hai tầng sa y mỏng manh, cơ thể đầy đặn lồi lõm rõ ràng, là đầu bảng Bích Tủ lâu —— Bạch Nga.

"Cố Đốc sử, không mời ta vào uống ngụm nước à?" Bạch Nga lắc mông, dựa vào cạnh cửa dịch quán, "Nô gia đi bộ đến đó, chân đau lắm."

Dung Nhứ dựa vào cửa sổ, nhìn Cố Ánh Liễu nói chuyện với Bạch Nga.

Hạ sam nguyệt bạch bị gió thổi phơ phất, nữ tử che quạt tròn gần kín mặt, cả người toàn là vẻ ý nhị, không nói ra những ai cũng biết.

Thiếu niên lần đầu tiên cảm nhận được khủng hoảng chân chính.



Cậu đã sớm biết chính mình với Cố Ánh Liễu không phải người cùng thế giới, không phải là thế kỷ 21 và cổ đại, mà là thế giới tinh thần.

Cố Ánh Liễu sủng cậu, cậu có suy nghĩ gì Cố Ánh Liễu đều biết, nhưng trong lòng Cố Ánh Liễu nghĩ gì, thì cậu không đoán ra nổi.

Mà nữ tử đang nói chuyện với Cố Ánh Liễu lại khác, dường như nháy mắt là lĩnh hội được ý tứ của Cố Ánh Liễu, càng giống với đồng đội sóng vai cùng chiến đấu với Cố Ánh Liễu.

Cậu cái gì cũng không biết, chỉ biết kéo chân Cố Ánh Liễu.

Nếu cậu không ở đây, Cố Ánh Liễu sẽ không cần phải sợ đầu sợ đuôi giống như bây giờ, suy tính hậu quả và an nguy của cậu.

Bạch Nga dựa vào cạnh cửa, nhướng mày nhìn thiếu niên cũng đang ghé vào cửa sổ mà len lén nhìn, khung cửa nửa mở, thiếu niên tóc đen buộc cao, dây cột tóc xanh lá mạ, da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt thấy đáy.

Bạch Nga nhìn, trong nháy mắt đã rung động, thiếu niên đơn thuần lại vô hại thế này, là từ đâu mà dưỡng ra được.

Thân thể Cố Ánh Liễu còn nhanh hơn tư duy y, theo bản năng chắn trước ánh mắt Bạch Nga.

"Cố Đốc sử," Bạch Nga lắc lắc quạt tròn, "Huyện quan đại nhân tặng lễ sợ là đưa sai rồi chỗ rồi, uy hiếp của ngài đã quá rõ."

Bạch Nga vẻ mặt trêu đùa, khó trách Cố Ánh Liễu lại coi thường mình, có một bảo bối thả trong nhà như vậy, những kẻ khác đều là dong chi tục phấn.

"Ngươi tới dịch quán là vì chuyện gì?" Cố Ánh Liễu nhíu mày.

"Cố Đốc sử, nô gia bất quá mới nói một câu, ngài đã hung dữ như thế, thật là không thương hương tiếc ngọc." Bạch Nga phe phẩy cây quạt tiến đến gần Cố Ánh Liễu, thanh niên quả nhiên lui về sau hai bước, không muốn tiếp xúc với nàng.

Bạch Nga lại nhìn về phía Dung Nhứ, đi đến đối diện thiếu niên, "Nô gia tên Bạch Nga, có một chuyện muốn nhờ tướng công nhà ngươi hỗ trợ, mà y lại xem thường loại nữ tử phong trần như ta, còn hung hăng muốn đuổi ta về....."

Thần kinh căng chặt của Dung Nhứ rắc rấc rơi xuống, liếc thần sắc Cố Ánh Liễu, "Ta không phải phu lang của y, ngươi phải đi hỏi y."

Bạch Nga giật mình nhìn nhìn tuần tra giữa Dung Nhứ và Cố Ánh Liễu, lúc trước nàng còn tưởng là không có điều kiện gì để bàn với Cố Ánh Liễu, nhưng giờ mới thấy, nói không chừng Cố Ánh Liễu sẽ cần nàng đấy.

Nàng đến bên người Cố Ánh Liễu, bàn tay đặt trước ngực, nhẹ giọng nói, "Cố Đốc sử, ta với ngài làm giao dịch, thế nào, ngài chắc chắn sẽ vừa lòng,....."

Cố Ánh Liễu kinh ngạc liếc nàng một cái, xác định nàng không phải là đang mạnh miệng, mới cùng nàng đến phòng tiếp khách của trạm dịch.



Cố Ánh Liễu cùng Bạch Nga nói xong liền rời khỏi dịch quán.

"Lúc ta không ở đây, để Bạch Nga chiếu cố ngươi, trừ bỏ địa giới huyện thành Hà quận, không được đi chỗ nào khác."

Bên tai Dung Nhứ không ngừng vang lên lời nói của Cố Ánh Liễu trước khi đi.

Bạch Nga là một hướng dẫn viên du lịch kiêm người lắng nghe xuất sắc, trong huyện thành Hà quận này từng cây táo cây lê nàng cũng rõ như trong lòng bàn tay, hơn nữa chưa bao giờ chủ động hỏi thân thế lai lịch của cậu, thậm chí tên họ cũng không thèm biết, cứ gọi cậu là "Tiểu công tử."

"Ngươi có thể kêu ta Tiểu Nhứ." Dung Nhứ ngồi trong sương phòng của trà lâu nghe chuyện..

Đang là sau giờ ngọ, khách đến trà lâu ít ỏi, thuyết thư tiên sinh vẫn đầy sinh lực kể chuyện xưa, nói đến kích động đỏ mặt tía tai, vén áo tư thế không thiếu chỗ nào.

"Hoa lê nhưỡng của nhà này không tồi, tiểu công tử muốn thử không?" Bạch Nga đề cử nói.

Dung Nhứ gật đầu, từ sau khi đến Lê Triều cậu chưa uống ngụm rượu nào.

Không bao lâu, khỏa kế quán trà bưng rượu lên, hoa lê nhưỡng tinh khiết thơm nồng đựng trong bình sứ gốm cao, miệng bình rộng, trên bình còn khắc tỉ mỉ hoa văn hoa lê.

Bạch Nga rót một chút rượu ra chén nhỏ, đưa cho Dung Nhứ nếm thử.

Rượu trong chén lắc lư, ẩn ẩn lộ ra màu xanh lục ngọc.

Dung Nhứ nếm một ngụm, xác thật mỹ vị, thuần hậu lâu dài, còn có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hoa.

Cậu còn muốn thêm một chút, lại bị Bạch Nga đè tay lại.

"Hoa lê nhưỡng rất ít, ta có giao tình với lão bản quán trà nên hắn mới nguyện ý lấy ra một lọ," Bạch Nga cười cười bao lại bình hoa lê nhưỡng, "Chờ Cố Đốc sử, tiểu công tử hãy uống cùng y."

Dung Nhứ nắm chặt chén không sửng sốt.

Cậu đọc tiểu thuyết cũng biết loại rượu này rất quý, nhưng mình không có tiền, bổng lộ của Cố Ánh Liễu không biết có đủ một bình này không.

______