Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần

Chương 29: Xuân dược, lại thêm phiền




_________

Yến Đồng đi theo hết một ngày, bàn chân phồng rộp lên.

Cậu ta phẫn hận nhìn Cố Ánh Liễu chiều chuộng Dung Nhứ, không hiểu là tên đó có gì tốt, lại đáng giá để y quý trọng như vậy.

Dung Nhứ hoàn toàn không cảm nhận được có cái gì không đúng, cậu cùng Cố Ánh Liễu ngày thường ở chung chính là như vậy.

Đoàn người đi đến cửa trạm dịch, Dung Nhứ từ trên lưng Cố Ánh Liễu nhảy xuống dưới nói lời cảm ơn với Yến Đồng.

"Cảm ơn ngươi hôm nay đưa ta du ngoạn."

"Không cần khách khí, Huyện lệnh đại nhân bảo ta phải chiêu đãi Cố Đốc sử, là ta nên làm." Yến Đồng cười gượng, "Có điều Huyện lệnh đại nhân cố ý đưa ta ra, sợ Cố Đốc sử không cảm thấy thoải mái."

Yến Đồng xoa xoa chân mình, một bộ thái độ gầy yếu.

"Vất vả ngươi." Dung Nhứ đồng tình mà nhìn Yến Đồng.

"Không vất vả." Cả khuôn mặt Yến Đồng tức thành màu gan heo, cậu ta cố tình ám chỉ không ít lần với Dung Nhứ là cậu ta với Cố Ánh Liễu có quan hệ không bình thường, cậu ta là được Mã huyện lệnh đưa cho Cố Ánh Liễu.

Ai ngờ Dung Nhứ chẳng có tí phản ứng nào, còn nhìn cậu ta đầy đồng tình.

Cố Ánh Liễu cong môi, ôm Dung Nhứ vào trạm dịch.

Ánh trăng bao phủ lên toàn bộ đất trời, mèo nhỏ nghịch ngợm dẫm lên mái ngói phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ.

Cố Ánh Liễu: "Ngươi biết cậu ta đến làm gì sao?"

Dung Nhứ: "Biết, Mã huyện lệnh tặng gián điệp cho ngươi, muốn ru ngươi ngủ với cậu ta.."

Cố Ánh Liễu hôn lên má thiếu niên, "Tiểu Nhứ Nhi thật thông minh."

Dung Nhứ hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi mới biết chắc."

......

Hai người rửa mặt xong lại ôm nhau đi ngủ.

Dung Nhứ đặc biệt thích dính chặt vào người Cố Ánh Liễu lúc ngủ, đông ấm hạ mát, quá thoải mái.

Cố Ánh Liễu kìm nén rên rỉ để tùy ý thiếu niên, lại đặt chân cậu lên eo mình, tránh để côn thịt đang ngóc đầu lên chạm vào cậu.



Dung Nhứ chơi mệt cả ngày, hôm sau không muốn ra ngoài nữa, Cố Ánh Liễu chỉ có thể để Dung Nhứ một mình ở dịch quán nghỉ ngơi.

Cố Ánh Liễu đi đến khách điếm nơi Yến Đồng ở, bảo cậu ta mang mình đi ra sông.

Nếu ngày mai người của Dung Tích còn chưa ra tay, y sẽ ngồi im trong dịch quán ôm cây đợi thỏ.

Nếu để một tên thông minh hơn đến dụ dỗ, y có thể hai mặt mà diễn một tí, nhưng đụng phải Yến Đồng thì y chỉ sợ mình không kiên nhẫn nổi ba ngày mà vả chết cậu ta luôn.

"Cố Đốc sử," Yến Đồng tỉ mỉ trang điểm xong mới chậm rãi mở cửa phòng, "Không vào trong ngồi một chút sao?"

Trên bàn tròn để thôi tình hương, từ lúc cậu ta nhìn thấy Cố Ánh Liễu từ xa đi đến đã đốt lên rồi, cậu ta cũng không để bụng Cố Ánh Liễu có vào phòng thật không, chỉ cần Cố Ánh LIễu đứng ở bậc cửa đủ lâu là thôi tình hương đã thấm vào cơ thể y rồi.

"Không cần, đưa ta ra sông luôn đi." Cố Ánh Liễu nhăn mũi.

Yến Đồng đốt hương gì vậy, khó ngửi kinh khủng.

Yến Đồng nói: "Làm phiền quan nhân chờ một lát, ta thu dọn một chút là được."

Cố Ánh Liễu không hé răng, kìm xuống mặt mày bực bội.

Y nhớ đến điểm tâm hôm qua Dung Nhứ thích ăn, muốn đi nhanh về sớm để mua lấy lòng cậu.

Từ huyện xá đến sông khá xa, khi trở về sợ là các cửa hàng bán điểm tâm đều đã đóng cửa hết rồi.

"Ánh Liễu?" Yến Đồng học tập bộ dáng của Dung Nhứ túm lấy ống tay áo Cố Ánh Liễu.

Thôi tình hương phát tác rồi, đồng tử tan ra, không nhìn rõ diện mạo ai cả.

Cố Ánh Liễu nhíu mày, nốt chu sa giữa mày đỏ tươi bắt mắt.

Y giống như nghe được tiếng của Tiểu Nhứ Nhi đang gọi y: "Tiểu Nhứ Nhi, ta choáng đầu."

"Ánh Liễu, ngươi vào nhà trước đã." Yến Đồng đỡ cánh tay Cố Ánh Liễu, chuẩn bị kéo y lăn lên giường.

Không phải Tiểu Nhứ Nhi.

Tiểu Nhứ Nhi chắc chắn sẽ ôm y, hỏi y có phải không thoải mái ở chỗ nào.



Nếu y trả lời hơi muộn một chút thôi, cậu sẽ gấp gáp đến mức rơi nước mắt, khóc lóc bắt đại phu đến khám cho y.

"Cút." Cố Ánh Liễu cắn chót lưỡi, âm thanh như hàn băng.

Sát khí lạnh thấu xương ập đến, Yến Đồng cảm giác như mình bị bóp chặt yết hầu, cậu ta không hề nghi ngờ Cố Ánh Liễu muốn giết mình, là cậu ta coi thường Cố Ánh Liễu.

Cố Ánh Liễu ném Yến Đồng ra chỗ khác, thôi tình hương cũng không tính là quá mạnh với y, nhưng độ choáng váng làm y không phân biệt được đông tây nam bắc, hành lang trước mắt lung lay đổ sập.

Yến Đồng đi theo vài bước, phát hiện Cố Ánh Liễu đang hư trương thanh thế, lại kéo cánh tay Cố Ánh Liễu đi.

Cậu ta đã bình tĩnh lại, nếu để Cố Ánh Liễu ra khỏi khách điếm, cậu ta chết không có chỗ chôn. Nhưng nếu để Cố Ánh Liễu lưu lại thì đó là chuyện tốt, đường đời rộng thênh thang.

Cố Ánh Liễu không muốn dây dưa với Yến Đồng.

Y muốn quay về dịch quán với Dung Nhứ, cố tình cậu ta cứ không buông tha y.

Cố Ánh Liễu đỡ lấy lan can, nỗ lực đứng vững, sau đó một đao bổ xuống gáy Yến Đồng hôn mê luôn.

Hôm nay y vốn định đi ra sông nên mang theo xa phu, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.

Lão bản khách điếm thấy bộ dáng y như say khướt, tốt bụng dìu y lên xe ngựa.

Cố Ánh Liễu nói lời cảm tạ với lão bản, lại phân phó xa phu quay về dịch quán.

"Ánh Liễu, có chuyện gì thế?" Dung Nhứ cuống quýt đỡ được Cố Ánh Liễu vừa ngã khỏi xe ngựa, đặt cả cánh tay y lên vai mình, "Ánh Liễu.... Ngươi đừng làm ta sợ.... Ngươi nói gì đi mà.... Huhu...."

Thiếu niên nghẹn ngào quay đầu lại phân phó xa phu, "Mau đi tìm đại phu, mau đi nhanh! Thất thần làm cái gì!"

Âm thanh trẻ con mà hung dữ.

"Á." Xa phu bấy giờ mới sực tỉnh, vội vàng đánh xe đi tìm đại phu ngay.

Cố Ánh Liễu tựa đầu vào vai thiếu niên, đúng là Tiểu Nhứ Nhi của y rồi, "Ta không sao...."

"Sao lại không sao......"

"Ta trúng xuân dược, tắm nước lạnh là được." Cố Ánh Liễu nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Dung Nhứ nghẹn lại, thân thể Cố Ánh Liễu đâu có tốt, lần trước đi thiên điện có hai ngày mà đã phong hàn rồi.

Hiện giờ mới là nhập hạ, điều kiện chữa bệnh cổ đại không tốt, nhỡ đâu không chuẩn bị kịp sẽ mất mạng mất.

"Ta giúp ngươi." Dung Nhứ đỡ Cố Ánh Liễu vào nhà, xuân dược thôi mà!

Cố Ánh Liễu ngã lên giường, mông lung nhìn thấy thiếu niên đang bắt đầu mở đai lưng y, lại không hiểu kết cấu kiểu gì, toát mồ hôi gỡ lung tung.

Y trực tiếp xoay người đè thiếu niên dưới thân, một phát lột quần áo thiếu niên ra, quen thuộc như đã làm vô số lần.

"Tiểu Nhứ Nhi, ta khó chịu quá...." Cố Ánh Liễu ngậm lấy cánh môi thiếu niên, mở khớp hàm cậu ra, gấp gáp như muốn nuốt lấy đầu lưỡi thiếu niên.

Y ý thức được đây chính cơ hội tuyệt vời để ăn sạch sẽ Tiểu Nhứ Nhi, Tiểu Nhứ Nhi cũng sẽ không trách mình.

Có người thích cơ hội vậy đấy.

Y bóp chặt eo mềm của thiếu niên, trằn trọc dây dưa với đôi môi thiếu niên.

Cảnh tượng đã xuất hiện vô số lần trong mộng lần nữa hiện ra, Cố Ánh Liễu không phân biệt được là do thôi tình hương hay thiếu niên đã làm mình hưng phấn hơn, ngón tay lại bắt đầu run rẩy.

Cố Ánh Liễu rút xiêm y của mình đi, dục căn đã sớm ngẩng đầu đặt giữa hai chân thiếu niên.

Đôi mắt cậu mênh mông hơi nước, đôi môi thơm ngon bị y bú liếm thành đỏ mọng như một miếng dâu ngon lành, mềm mại không xương nằm dưới thân y, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Ưm a......"

Dung Nhứ đã chuẩn bị xong rồi, cậu với Cố Ánh Liễu cũng không phải chưa làm bao giờ. Bây giờ Cố Ánh Liễu trúng xuân dược, cậu giúp y giải dược mới là bạn.

Cậu khẩn trương đến mức trái tim bùm bùm loạn nhảy, thứ đồ kia của Cố Ánh Liễu thật sự quá lớn, cậu nhớ lại mà thấy đau.

Không khí trong phổi lại lần nữa bị cướp mất, đầu lưỡi linh hoạt của thanh niên xẹt qua hàm răng mẫn cảm, cảm giác tê dại từ môi răng lẫn lộn lại xông đến đỉnh đầu.

Dung Nhứ bị bắt ngẩng đầu lên, như đáp lại cái hôn của thanh niên.

Cậu không thể động đậy, cái lưỡi như bị xích lại, nước bọt chảy ra từ khóe miệng cũng bị thanh niên liếm lộng cướp đoạt, phát ra tiếng nước chậc chậc.

Đến lúc được buông ra, Dung Nhứ thở hổn hển từng ngụm, khuôn mặt trắng nõn nhuốm hồng.

Đến côn thịt cũng bị hôn đến cứng luôn, lỗ lồn và lỗ đít đều đồng loạt tuôn trào dâm dịch ướt đẫm, hận không thể ngay lập tức bị đâm thật sâu vào.

Cậu suy nghĩ lung tung, năng lực học tập của Cố Ánh Liễu quá mạnh rồi, bao giờ cậu mới có thể hôn người ta đến mức làm họ cứng luôn nhỉ...

Cố Ánh Liễu siết chặt vòng eo thiếu niên, liếm láp xương quai xanh, một đường xuống thẳng.

So với lần đầu tiên hoan ái, thiếu niên ngoan hơn nhiều, eo run rẩy, da thịt đỏ bừng, một chút giãy giụa cũng không có. Chỉ có lúc bị bú liếm kịch liệt mới nắm chặt lấy khăn trải giường một chút.



Sao lại ngoan như thế.

Không hề khiến người ta có chút thương tiếc nào, chỉ muốn địt chết cậu.

Cố Ánh Liễu vuốt ve động dâm đầy nước sốt, bôi lên lỗ nhỏ đằng sau.

Cái eo mềm nhũn của thiếu niên chợt căng chặt, ngón chân cuộn tròn, mắt nai ngập nước, chờ đợi động tác kế tiếp.

Cố Ánh Liễu quỳ gối dưới thân cậu, đem thứ nóng bỏng to lớn từng chút xâm nhập vào lỗ nhỏ non mềm.

Cậu bị hút liếm đến da đầu tê dại, xương cụt như bị điện giật.

Vẫn nhỏ quá, Cố Ánh Liễu nghĩ.

Nếu thiếu niên thật sự tiếp nhận y, y nên đụ cậu đến khóc lóc nức nở thành tiếng, toàn thân là dấu hôn đỏ chói, sau đó thiếu niên sẽ quấn chặt lấy y cầu y địt nát cậu, y lại làm bộ bình tĩnh mà từ từ đâm rút.

Dung Nhứ cũng chẳng tốt hơn là bao, cậu bị cắm đến mềm eo, trán toàn mồ hôi.

Nếp uốn trong lỗ đít bị mở căng ra, đau đớn nóng rẫy cùng cảm giác tệ dại sảng khoái va đập vào nhau trong đầu.

Cậu cảm giác được mình bị lấp đầy từng chút một, sau mông tê mỏi lầy lội.

Độ ấm quanh thân cứ liên tiếp tăng cao, đốt cho da thịt nóng lên.

"Vào hết đi.... A...." Dung Nhứ kẹp chặt eo thanh niên.

Cố Ánh Liễu vẫn còn đang trúng xuân dược, bắn sớm mới tốt.

Cố Ánh Liễu bị cậu kẹp suýt chút nữa bắn ra, chậm rãi kích thích dục căn, chờ lỗ đít của Dung Nhứ bắt đầu phân bổ nước sốt ra khắp hang động, y mới giơ một chân thiếu niên lên, hung hăng đụ vào.

Dung Nhứ bị đâm đến bụng nhỏ co rút, ê ê a a khóc nức nở, không nghe rõ cậu đang lầu bầu cái gì.

Cố Ánh Liễu lại vòng chân thiếu niên lên cổ mình, một bên nhéo cặp mông đầy đặn của cậu, một bên ra sức thọc vào rút ra con cặc trong lỗ đít.

Thịt huyệt mềm mại yếu ớt bị y căng ra trắng bệnh, chỗ giao hợp nổi bọt trắng đục.

"Tiểu...... Nhứ Nhi......" Cố Ánh Liễu liếm láp mắt cá chân thiếu niên, lúc cậu chuẩn bị rút chân về thì lại bắt lấy bàn chân mềm mụp, hôn liếm bú mút lòng bàn chân cậu.

"Từ bỏ...... Ô ô...... ngứa quá......" Đuôi mắt thiếu niên hồng rực lên, ánh nước mờ sương, như lên án mà trừng mắt nhìn thanh niên đang ra sức cày cấy trên người mình, "Ngươi như thế nào...... Ức.....hư như thế......"

"Còn có thể...... Tệ hơn...... A ha......" Cố Ánh Liễu bị cậu hút đến mức da đầu dựng lên, mồ hôi chảy xuống bụng mềm của thiếu niên.

Thiếu niên tựa hồ như bị y dọa cho sợ không biết phải làm sao, mu bàn chân căng chặt, nắm lấy chăn lại đầu, lại bị y kéo xuống lộ ra đôi mắt đỏ bừng.

"Ngốc Nhứ Nhi......" Cố Ánh Liễu xoa mông thịt thiếu niên, chỗ này của Tiểu Nhứ Nhi mẫn cảm nhất.

—— bạch bạch.

—— bạch bạch.

......

Bụng hông dán chặt, tiếng vang quanh quẩn trong phòng, trên người toàn là mồ hôi dính nhớp.

Nóng bỏng.

Quay cuồng.

Thở dốc.

Điểm mẫn cảm trong lỗ đít nhỏ bị nghiền qua nghiền lại, khoái cảm dồn dập đánh sâu vào thần kinh cậu, bụng nhỏ co rút đau đớn.

Cậu bị thao đến đầu óc trống rỗng, năng lực thừa nhận làm cậu không thể suy nghĩ cái gì khác, cứ thế bị địt, lại thêm một đợt tình triều mãnh liệt.

Cao trào cứ đến lại đến, như gió lốc thổi qua.

Mu bàn chân căng chặt đột nhiên thả lòng, ngón tay nắm chặt cũng dần buông lỏng, cảm giác mỏi mệt dần biến mất.....

Nhưng cuộc thao phạt đằng sau vẫn không dừng lại chỉ để cậu bắn ra, con cặc to lớn vẫn cứ đâm tới dồn dập, mông thịt trắng nõn bị trứng dái va chạm đỏ bừng một mảng, như hoa đào điểm xuyết.

Dung Nhứ sợ hãi muốn trốn, lại bị thanh niên kéo về đụ tàn bạo hơn, "Không..... Á á tới mất....... Hức......"

"Nhứ Nhi ngoan...... Xuân dược...... Còn chưa hết sạch......" Cố Ánh Liễu hôn lên mí mắt không mở nổi nữa của thiếu niên, bóp chặt vòng eo cậu hung hăng thọc vào rút ra.

Ngày, lại lại lần nữa trôi qua.

Giường chiếu lay động đến răng rắc kêu vang, bóng người giao triền không thôi.

Thiếu niên bị rót đủ.

Tóc tai bị mồ hôi thấm ướt, da thịt trắng nõn giờ toàn là dấu hôn cùng dấu cắn đỏ tấy, bụng nhỏ bị đái tinh đến phồng lớn như mang thai, hai chân mềm mại đặt bên sườn thanh niên, như từ trong nước vớt ra.