Chương 36: Nguy Hiểm
Sau khi di chuyển thêm được một đoạn, cảm thấy khoảng cách như vậy là đã đủ an toàn rồi, Lê Khiếu Long tùy tiện tìm một cây cổ thụ, sau đó dừng chân ở trên cành lớn, chuẩn bị ngồi lại nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, đồng thời da đầu hắn cũng xuất hiện một cảm giác nguy hiểm. Không chút chần chừ, Lê Khiếu Long nhanh chóng thay đổi vị trí, sau đó quay người, sử dụng đạp địa ngược vào cành cây để người bay xuống phía dưới. Trong quá trình bay xuống, lại quay người sử dụng đạp địa thêm lần nữa, để nhảy về phía khác.
Cũng may cây cổ thụ này đủ cao, nên cho hắn thời gian để phản ứng trong quá trình rơi xuống. Nếu không với việc gia tăng tốc độ bằng cách sử dụng đạp địa ngược, cộng thêm trọng lực, tốc độ rơi của hắn là không tưởng. Nếu cây không đủ cao, khoảng cách giữa hắn và mặt đất không đủ dài, thì cú đạp vừa rồi đã khiến hắn thành trò cười, vì không phải b·ị t·hương bởi bị thứ gì đó t·ấn c·ông, mà là b·ị t·hương do đâm đầu vào đất.
Sau khi bay ra xa một đoạn, cảnh báo từ hệ thống chấm dứt và cảm giác nguy hiểm cũng không còn, Lê Khiếu Long mới quay đầu nhìn lại chỗ kia, muốn nhìn xem là thứ gì vừa định gây nguy hiểm cho hắn.
Tuy nhiên, khi quay đầu nhìn lại chỗ kia, Lê Khiếu Long không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết, điều này khiến cho hắn không khỏi tò mò. Bởi vì vừa rồi không chỉ hắn cảm thấy nguy hiểm, mà hệ thống cũng đều xuất hiện cảnh báo nguy hiểm. Điều này chứng tỏ, có thứ gì đó chắc chắn sẽ g·iết c·hết được hắn xuất hiện ở chỗ kia.
Cầm lấy pháp kiếm, Lê Khiếu Long từ từ tiến lại gần, không phải hắn gan lớn, mà là hệ thống cho hắn tự tin. Đồng thời hắn cũng tin tưởng vào năng lực phản ứng của bản thân, vừa rồi thứ kia đã có cơ hội, nhưng do hắn phản ứng nhanh quá nên thoát được. Điều này chứng tỏ tốc độ của thứ kia không cao, cho nên hắn không có gì phải sợ hết.
Lê Khiếu Long từ từ tiến đến gần chỗ kia, khi đến gần gốc cây cổ thụ, hắn hơi thoáng dừng lại. Sau đó sử dụng đạp địa bay lên trên, đặt chân tại cành cây vừa rồi, ngó nghiêng xung quanh. Sau đó thoáng buông lỏng, đi đến gần vị trí hồi nãy, hơi thoáng thu kiếm lại.
Sau đó đột ngột rút kiếm, kích hoạt, chém một nhát vào bên cạnh. Dù không thấy gì phía trước, nhưng sau khi đường kiếm xẹt qua, trong không khí lập tức xuất hiện một ít huyết dịch, đồng thời chỗ kia cũng hiện ra bóng dáng của một con rắn nhỏ, nhưng hiện tại đã b·ị c·hém ra làm hai.
Nó tưởng là Lê Khiếu Long chưa phát hiện ra nó, nên đang chờ đợi cơ hội. Nhưng nó nào biết, kẻ mang theo hệ thống trên người như Lê Khiếu Long, chỉ cần đến một phạm vi nhất định, hệ thống sẽ tự dò xét và đưa ra bảng thông tin về mọi thứ ở trong tầm nhìn cho hắn biết.
Vừa rồi, khi đến phía dưới gốc cây, trước mắt hắn đã xuất hiện thông tin về thứ này.
[ Thụ Độc Xà, yêu thú hệ độc
Yêu sĩ cấp 8.
Kỹ năng: Ngụy trang, kịch độc.
Giới thiệu: Là chiếc gai độc ở trên mấy thân cây, tiểu tu sĩ nhớ cẩn thận]
Hệ thống không chỉ hiển thị thông tin chi tiết cho hắn biết, mà còn chỉ rõ vị trí của nó. Cho nên mới có một màn như lúc nãy, Lê Khiếu Long nhảy lên trên, giả vờ như không biết để đánh lừa, sau đó nhất kích tất sát.
Hắn làm như vậy không phải là vì sợ đánh không lại thứ này, mà là sợ phiền phức. Bảng thông tin của hệ thống cũng có hạn chế, chỉ khi hắn nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó thì nó mới hiển thị thông tin về thứ trong tầm mắt, còn không nhìn vào thì nó sẽ không hiển thị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hồi nãy hắn đến, hệ thống lại không hiển thị mà chỉ cảnh báo.
Lúc đó có một phần là vì hắn khá mệt mỏi, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi nên không để ý nhiều, phần nữa cũng là do hắn chưa đủ kinh nghiệm, chưa thực sự hiểu rõ mức độ nguy hiểm ở trong rừng sâu, nên mới cho thứ kia một cơ hội.
Đồng thời sau đó, may mà thứ này ngỡ là hắn chưa phát hiện, nên còn nằm yên tại chỗ cũ, định chờ thời cơ, nên hắn mới có thể nhìn chằm chằm vào vị trí cũ để phát hiện ra nó.
Còn nếu hắn đánh rắn động cỏ, khiến thứ này cảnh giác mà rời đi đến chỗ khác, vậy hắn sẽ lại tốn thêm khá khá công sức mới tìm ra nổi. Bởi vì năng lực ngụy trang của nó phải nói là rất cao minh. Trông chẳng khác gì vỏ cây cổ thụ, rất khó để phát hiện.
Chuyện lần này đã dạy cho hắn kha khá bài học về sự cảnh giác, ai mà ngờ được, cạnh bên mông hắn lại có thứ nguy hiểm như thế. Nếu không phải có hệ thống cảnh báo thì giờ chắc hắn đã tiêu đời rồi.
Lê Khiếu Long nhìn quanh một lượt sau khi không còn thứ gì khác quanh đây, hắn mới an tâm, ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy lại thể lực. Sau đó lấy ra thêm viên linh thạch khác để bổ sung linh lực.
...
Thời gian cứ thế trôi qua, chừng một canh giờ sau, Lê Khiếu Long tỉnh lại. Linh lực đã bổ sung đầy, thể lực cũng ổn, hắn liền xẻo một miếng thịt nướng nóng hổi để lót dạ, sau đó liền dứng dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường dựa theo lộ tuyến do hệ thống cung cấp.
Nhưng đúng lúc này, phía dưới đột nhiên xuất hiện động tĩnh, một bóng dáng màu xanh nhanh chóng bay về phía này. Lê Khiếu Long nhanh chóng vận chuyển Liễm Thần Thuật, đứng yên tại chỗ, ẩn nặc khí tức.
Không đầy một lát, một bóng người xinh đẹp, mặc thanh y hoa lệ, nhưng lúc này có chút chật vật, cầm một thanh pháp kiếm khá tinh xảo trong tay, lướt qua cách hắn một đoạn.
Trong tầm mắt hắn lập tức xuất hiện bảng thông tin.
[Từ Tiểu Thiến, 17 tuổi
Tư chất: Tốt.
Tu vi: Luyện Khí Tầng 7.
Điểm Công Đức: 38.
Giới Thiệu: Là con gái bảo bối của Từ Văn Lương, Thành chủ Thạch Thành]
Mà thứ đuổi theo phía sau nàng là 3 con Phong Lang yêu sĩ cấp 7. Trên thân thể của cả ba con yêu thú này cũng có đầy những v·ết t·hương, nhưng chúng không thèm quan tâm gì mà cứ thế đuổi theo.
Có vẻ như lúc nãy hắn đã chọc giận đám Phong Lang kia, sau đó thiếu nữ này đến chọc tiếp, bọn chúng thấy đối phương có hơi mềm nên đuổi theo không chịu thả.
Vốn hắn không muốn cuốn vào chuyện này, dù sao hiện tại hắn cũng chưa muốn tiết lộ thân phận của bản thân, vẫn còn muốn làm một tên nhị thiếu gia Lê gia chỉ vừa mới khôi phục kinh mạch còn ru rú trong tiểu viện. Nhưng mà nhìn thấy đối phương xinh đẹp như vậy, lại là nhân loại, hắn liền động lòng trắc ẩn. Muốn che giấu cũng được, xử lý xong ba con này liền quay người rời đi, chỉ cần không ở lại chào hỏi gì đó là được. Dù sao hắn cũng đang muốn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, ngay khi hắn đang định động thủ, đột nhiên có một cỗ khí tức khác mạnh mẽ hơn xuất hiện ở phía sau, khiến Lê Khiếu Long dập tắt ý định.
Không để hắn chờ bao lâu, phía sau xuất hiện một thân ảnh màu đen, nhanh chóng di chuyển qua lại giữa các cây cổ thụ. Cũng may là người này di chuyển theo lộ tuyến của thiếu nữ hồi nãy, nên còn cách hắn một đoạn. Đồng thời, hình như người này cũng đang vội đuổi theo dấu vết phía trước, nên không để tâm đến xung quanh cho lắm. Vì thế người này không hề phát hiện ra Lê Khiếu Long đang đứng ở trên cây cổ thụ cách đó không xa và nhìn về phía này.
Nếu hắn đoán không nhầm thì người này chính là hộ vệ của thiếu nữ phía trước. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cảm thấy khá đúng. Dù sao người ta cũng là con gái của thành chủ đi ra ngoài lịch luyện, nên chắc chắn sẽ có hộ vệ đi theo.
Dù đã bị phá mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Lê Khiếu Long cũng không để tâm lắm. Thấy hai người đã đi xa, liền chuyển thân nhảy xuống, sau đó bắt đầu hành trình lịch luyện và tìm kiếm Linh Lung Thảo.