Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Võ Đạo Thiên Tài Nhưng Cơ Duyên Xảo Hợp Lại Trở Thành Tuyệt Thế Kiếm Tiên

Chương 2 Đông Phương Uyển Nhi




Chương 2 Đông Phương Uyển Nhi

Biên Hoang là khu vực giao giới của Tân La quốc và Hoang vực phía tây Biên Hoang là tây vực, nơi đây rùng núi hiểm trở, linh khí lại nồng đậm nên một số các loại linh thảo linh dược chỉ có thể tìm được ở biên hoang.

Nơi đây chứng kiên rất nhiều cuộc đụng độ lớn nhỏ của man thú và nhân loại, man thú mặc dù linh trí không cao, không thể tu luyện huyền khí, song quanh năm sống ở nơi linh khí nồng đậm nên thịt man thú chứa một lượng linh khí nhất định, man thú cấp bậc càng cao thì ẩn chứa càng nhiều linh khí, võ giả ăn thịt man thú có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện, 1 số man thú đặc thù có một số bộ phận đặc thù có thể thông qua các luyện khí sư chế tạo thành v·ũ k·hí, nên biên hoang tuy ẩn chứa nguy hiểm vẫn có rất nhiều những có rất nhiều vỏ giả xem việc săn g·iết man thú là 1 loại nghề nghiệp.

Song nghề săn man thú ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm vì thỉnh thoảng có man phú đạt cấp bậc thú vương( man thú cấp 6) sẽ dẫn phát thú triều hay vài loại man thú đặc thù với các khả năng đặc thù ví dụ có loại sẽ biết ẩn hình, có loại sức phòng ngự cực cao, có loại tốc độ cực nhanh...man thú từ cấp 4 trở lên ý thức lãnh thổ cực thông thường sẽ không ra loại địa bàn nhưng chỉ cần có kẻ khác xâm nhập man thú sẽ liều c·hết phản kháng, có nhiều võ giả đã bỏ mạng trong các đợt đi săn nên một số võ giả đã tụ tập lại với nhau thành từng nhóm lớn nhỏ khác nhau gọi là dong binh đoàn, man thú tuy nguy hiểm nhưng cũng có vài trường hợp dong binh đoàn thanh toán dẫn nhau vì tranh vì lợi ích, việc này quốc gia sẽ không quản vì thong thường các dong binh đoàn là tự phát không được quốc gia công khai công nhận, có thể nói chỉ cần ngươi ra khỏi thành sẽ không ai quản tới ngươi.

. . .

Khi Hồ Nam bước ra cổng thành thì có rất nhiều dong binh đoàn là thế lực của các gia tộc lớn, nhỏ thành lập mời chào, đúng vậy là các gia tộc, quốc gia mặc dù không công nhận dong binh đoàn nhưng để bảo trì 1 mối cân bằng vi diệu nào đó mà vẫn ngầm cho phép dong binh đoàn tồn tại, lúc này hắn cũng ôn hoà cười uyển chuyển từ chối.

Mặt trời lên cao, khoảng cách Hồ Nam rời khỏi thành đã hơn nữa giờ hắn 1 đường đi về hướng tây càng đi sâu biên hoang càng loạn, tiếng người g·iết man thú, tiếng các dong binh đoàn chém g·iết lẫn nhau. Hắn không khỏi lắc đầu cảm thán:

"man thú phải phòng nhưng nhân loại cũng nguy hiểm không kém a"

Bổng nhiên cách hắn không xa có người hô:

" Uyển Nhi không được"

Nghe được cái tên quen thuộc hắn nhíu mày, suy nghĩ 1 chút hắn vẫn quyết định tiên tới xem thử.

....

"Cao Tiến ngươi đừng quá đáng"

Một nữ tử cao gầy, thân hình đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo trên người rất nhiều v·ết t·hương, lúc này nàng phẫn nộ nhìn nhóm người phía trước nói.

Phía sau nàng có 3 người cả 3 đều là nữ tữ mỗi người hoặc nhiều hoặc ít có một vài v·ết t·hương, một người trong số đó cũng phẫn nộ nói:

" đúng vậy, bọn ta đã giao tất cả thành quả trong săn được cho ngươi ngươi còn không thả bọn ta đi là ý gì"



Phía trước là 1 nhóm người nam có nữ có chừng 10 người trong đó cầm đầu là 1 thiếu niên chừng 16-17 cười tà nhìn bọn người chưa nói gì mà nữ nhân trong ngực hắn đã vũ mị cười nói:

"ay nha, Cầm tỷ tỷ sao lại ngây thơ như vậy chứ, Cao Tiến công tử muốn gì chẳng lẻ tỷ không biết"

Nữ tử cao gầy tên là Trương Cầm, nàng nhìn nữ nhân trong ngực cao tiến trong mắt không che giấu chút nào sự khinh bỉ gắt giọng nói:

"Liễu Yêu Yêu ngươi câm miệng, không phải ai cũng đê tiện giống như ngươi"

Nữ tử tên Liễu Yêu Yêu cũng không để ý chút nào mà cười dài nói;

"ha ha Cầm tỷ tỷ ngươi nói ta đê tiện sao? sai rồi, Cao công tử dù sao cũng là công tử của cao gia Tây Nam thành a, ta cũng chỉ là biết xem thời thế, cái gọi là 'nước hướng chổ thấp mà chảy, người hướng chổ cao mà đi '"

Tây Nam thành là toà thành cách Thanh Dương thành chừng 4 vạn dặm về phía nam cũng là toà thành giáp với Biên Hoang, Cao gia cũng là một gia tộc lớn của Tây Nam thành

Trương Cầm khinh thường:

"phi, tiện nhân"

Cao Tiến lúc này rốt cuộc lên tiếng:

"Trương Cầm, Liễu Yêu Yêu dù sao hiện tại cũng là nữ nhân của ta không phải ngươi có thể tuỳ tiện chửi"

"ngươi rốt cuộc muốn gì mới cho bọn ta đi"

Trương Cầm nhìn chằm chằm vào Cao Tiến nói.

Cao Tiến sờ lên cằm vẻ mặt nghiền ngẫm nói:



"muốn gì a? ta suy nghĩ 1 chút"

Nói rồi hắn lộ vẻ suy tư sau 1 lúc hắn chỉ tay vào nữ tử đứng phía sau đội ngũ của Trương Cầm nói :

"Nàng, nếu nàng đi theo một đêm ta sẽ thả các ngươi đi"

"Không được, nàng là người của Thiên An dong binh đoàn bọn ta sao có thể đi theo ngươi"

Nữ tử kia chưa lên tiếng Trương cầm đã nói, những người khác cũng phụ hoạ:

" đúng vậy, ai không biết cao tiến ngươi có tiếng xấu gì"

"không sai đừng tưởng ta là nữ tử mà dễ khi dễ"

"không sai muốn đánh cứ đánh bọn ta cũng không sợ các ngươi"

"..."

Nghe bọn người nói vậy Cao Tiến khẽ ồ lên 1 tiếng cười khẽ:

"Ồ"

Rồi quay sang nhìn nữ tử nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nói:

"còn ngươi thì sao, ngươi có muốn nhìn thấy tỷ muội mình vì ngươi mà c·hết "

Thiếu nữ là cháu của Đông Phương Chiến, Đông Phương Uyển Nhi năm nay vừa tròn 15 tuổi dung mạo xinh đẹp như hoa dáng người cao gầy đầy đặn, nàng tính cách hoạt bát nhưng cũng rất thiện lương ở thế giới man thú ăn thịt người mà người đôi khi còn đáng sợ hơn yêu thú thì sự thiện lương này của nàng có thể được xem là ngốc, chỉ thấy nàng mím môi, khuôn mặt tráng bệch, trên người có rất nhiều v·ết t·hương nàng tiếng lên một bước hỏi:

"có phải ta đi theo ngươi thì ngươi có thể thả bọn họ đi?"

"không sai, ở vùng biên hoang này ai không biết ta là người coi trọng chữ tín nhất"



"cái rắm, Cao Tiến ngươi làm người thế nào trong lòng ngươi không có tý cân lượng sao?"

Trương Cầm đưa tay kéo lại bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Uyển Nhi nói, rồi quay sang nhìn nàng nói

"Uyển Nhi, muội không được nghe hắn, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ vô tội đ·ã c·hết trên tay tên khốn này"

Cao Tiến không đễ ý tới Trương Cầm mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Uyển Nhi đôi mát không che giấu được lửa nóng nói:

" Sao rồi? ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa 1 mình ngươi có thể đổi lại sự an toàn cho các tỷ muội của ngươi, nếu không các ngươi sẽ cùng c·hết"

Đông Phương Uyển Nhi nhắm đôi mắt đẹp, môi mím chặt hơn sau một lát nàng mở mắt ra nói:

"Thôi được, ta sẽ đi theo ngươi nhưng ngươi phải thả bọn họ đi trước"

Trương Cầm nghe nàng nói vậy tay nắm càng chặt hơn:

" Không được, Uyển Nhi muội, tỷ muội chúng ta nhiều lần vào sinh ra tử chúng ta không thể bỏ mặc muội được, muốn c·hết thì cùng c·hết"

Đông Phương Uyển Nhi quay lại nhìn Trương Cầm nước mắt rốt cuộc không kìm được, nàng lắc đầu:

"Trương Cầm tỷ suốt thời gian qua các tỷ muội đã chiếu cố ta rất nhiều ta không thể trơ mắt nhìn mọi người vì ta mà c·hết được"

Nói xong nàng giãy ra tay từng bước, từng bước đi về phía Cao Tiến.

"Uyển Nhi không được"

Trương cầm hô to.

Nhưng bỗng nhiên lúc này 1 giọng nói nhàn nhạt vang lên

"Nghĩa khí a, Uyển Nhi muội muội"