Chương 13 có phải nhớ ta hay không?
Chu Kiếm dẫn bọn người Trương Cầm đi nơi này chỉ còn lại Hồ Nam và cô gái mang mặt nạ, trầm mặc Hồ Nam nói:
" Ngồi đi"
Cô gái mang mặt nạ trầm ngâm 1 lát cũng đến trước bàn ngồi xuống lạnh nhạt nói:
" Có chuyện gì sao?"
Hồ Nam không trả lời mà hỏi lại:
" Còn đễ bụng chuyện cha ngươi cho ta làm thiếu chủ sao?"
Cô gái mang mặt nạ tên Vương Linh Nhi, là con gái duy nhất của Vương Siêu tổng chủ của Minh Kiếm Môn hiện tại, Vương Linh Nhi đã hơn 100 tuổi tu vi võ hoàng bát trọng.
Cô gái mang mặt nạ trầm mặc, Hồ Nam tiếp tục nói:
" Thật ra hắn không cho ngươi làm thiếu chủ cũng là vì bảo vệ ngươi thôi"
Vương Linh Nhi vẫn không trả lời, hắn hỏi nàng:
" Ngươi nghĩ đối phó tam đại thánh địa là như thế nào? Trực tiếp mang người g·iết lên sao?"
Không đợi nàng nói hắn tiếp tục:
" Muốn đối phó 3 đại cự đầu của Huyền Thiên đại lục chúng ta cần 1 thế lực, muốn xây dựng 1 thế lực là cần một người lãnh đạo, mà cha ngươi không muốn ngươi là người này, biết vì sao không?"
"Vì sao? Còn là ta không đủ thông minh? Hay tu vi của ta không đủ?"
Nàng nhàn nhạt hỏi.
" Thông minh sao? Ta không đủ thông minh, tu vi cao sao? Ta lại không bằng ngươi"
Hắn không nhanh không chậm trả lời.
" Vậy vì sao hắn chọn ngươi mà không phải ta?"
Giọng nàng hơi run hỏi.
Hắn không trả lời mà lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ly rót cho nàng 1 ly trà:
" Uống trà"
Nàng không động mà chỉ nhìn hắn, hắn hỏi:
" Làm sao? Không bỏ được mặt nạ xuống sao?cũng không phải ta chưa nhìn thấy qua"
Nàng cuối cùng nhấc tay lên nhẹ nhàng lấy chiếc mặt nạ xuống lộ ra ra thịt trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ phối hợp với nét lạnh lùng mái tóc dài tối eo, bờ môi cong cong, xem Hồ Nam có chút ngây người 100 tuổi sao đối với võ giả tuổi tác cái thứ đó tính cũng được không tính cũng được, võ hoàng cường giả sinh mệnh dồi dào dưới điều kiện không bị người g·iết mà nói có thể sống tới 400-500 tuổi.
Nàng thu hồi mặt nạ môi đỏ nhẹ nhấp 1 miếng trà:
" Ngươi có thể tiếp tục nói"
Hắn lấy lại tinh thần không khỏi chậc lưỡi cảm thán:
"Tỷ tỷ a lúc nào nhìn thấy mặt ngươi ta đều phải bị kinh diễm a"
Nàng nhẹ nhàng nhếch môi:
" Có thể được thiếu chủ khen ngợi chính là phúc của ta"
Hồ Nam cười cười hỏi nàng:
" Ngươi trước giờ có nghĩ đến hay không 1 khi kế hoạch chúng ta thất bại"
"Đã từng"
Nàng gật đầu.
"Đúng vậy, hắn không muốn đễ ngươi làm thiếu chủ là muốn đễ cho ngươi 1 đường lui"
Hắn dừng lại 1 chút rồi nói,
" 1 khi kế hoạch thất bại thì các ngươi những người này chỉ cần đổi cái tên, thay cái họ là có thể tiếp tục sống sót, nhưng ta không thể, nói đúng ra khi quyết định làm người lãnh đạo thì ta đã chặt đứt đường lui cho mình"
" Xác thực"
Nàng gật đầu, dừng lại 1 chút rồi hỏi:
" Ta rất hiếu kì, nếu không phải người ngu thì biết làm như vậy có khả năng sẽ c·hết tại sao ngươi còn làm, vì gọi hắn 1 tiếng nghĩa phụ sao?"
" Ngươi nghĩ sao?"
Hồ Nam cười nhìn nàng:
" Ta là người ngu chẳng hạn?"
"Không ngươi không phải"
Nàng lắc đầu sau đó hiếu kì hỏi:
"Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao không?"
" Nếu ta nói vì ngươi, ngươi tin không?"
Hắn cười nói.
Lúc này Vương Linh Nhi cũng bật cười khanh khách, nàng cười rất đẹp, 1 nụ cười phá nát băng sơn, 1 nụ cười khiến cho nắng mai ảm đạm, cười 1 lúc nàng thu lại nụ cười:
" Ta không tin"
Hắn cười haha nói:
" Haha không hổ là ngươi a, đúng vậy ta có lý do của mình, bí mật này chỉ có cha ngươi và ta biết,"
Dừng lại 1 chút:
"Đây, là bí mật giữa nam nhân, 1 lúc nào đó ngươi sẽ biết"
" Ừm, ta chờ ngày đó"
Nàng vừa nói vừa đứng dậy:
" Vậy giờ ta có thể đi không?"
" Không thể"
Hồ Nam lắc đầu
" Vì cái gì? Lại còn có nhiệm vụ gì sao, thiếu chủ"
Chữ thiếu chủ nàng hơi nhấn mạnh.
Hắn cũng không dài dòng vô thẳng chủ đề:
" Ta muốn ngươi làm tỳ nữ của ta"
Nàng không nói gì mà chỉ cười 1 nụ cười khiến sống lưng Hồ Nam lạnh toát.
. . .
Một lát sau 1 thiếu niên xuất hiện trước cửa Hồ Gia hắn 1 tay che con mắt, một tay vịnh lấy eo bước đi khập khiễng vừa đi vừa nhỉ giọng lầm bầm:
" Yêu nữ, sẽ có 1 ngày ngươi rơi vào trong tay ta ta sẽ đánh cái mông của ngươi trả lại những gì hôm nay"
Hơi suy nghĩ 1 chút hắn hắc hắc cười:
" Có phải có chút đáng tiếc, hay chỉ là xoa xoa 1 cái hắc hắc"
Phía sau hắn Vương Linh Nhi đã đổi một thân màu xám y phục, trên mặt có 1 ít vết bẩn, quần áo có vẻ củ kĩ khắp nơi có vết rách nhưng vẫn không che giấu được sự xinh đẹp và khí chất của nàng, nàng đi theo sau lưng Hồ Nam, tu vi của nàng cao trừng nào? Võ hoàng a, 1 tiếng kim rơi, 1 chiếc lá rụng nàng vẫn có thể nghe thấy chứ nói chi là Hồ Nam trước mặt nàng lầm bầm.
Chỉ thấy nàng mặt không thấy đổi tốc độ hơi nhanh lên 1 chút tới sau lưng Hồ Nam đạp cho hắn 1 cước, 1 cước này không nặng không nhẹ vừa khiến cho Hồ Nam té úp sấp xuống mặt đất.
"Ui chao"
Hồ Nam té hắn kêu đau 1 tiếng bật dậy phẫn nộ chỉ vào Vương Linh Nhi phẫn nộ nói:
" Phản rồi, phản rồi ngươi có còn coi ta vị thiếu chủ này ra gì nữa không?"
Vương Linh Nhi không trả lời mà là nhếch lên miệng nhìn hắn:
" Nếu ta nói ta không cố ý ngươi tin không?"
" Ta tin"
Hắn nghiêm mặt nói:
" Linh Nhi tỷ sao có thể là kẻ tiểu nhân đánh lén sau lưng người khác như vậy"
Vương Linh Nhi mặt liền đen lại,nhưng Hồ Nam đã vọt vào Hồ Gia.
Đại sảnh Hồ gia Tổ Ánh Tuyết và Đông Phương Uyển Nhi đang trò truyện 2 người vừa nói vừa cười gì đó thì Hồ Nam và Vương Linh Nhi đi vào:
" Mẹ ta về rồi"
Nghe giọng của hắn Tô Ánh Tuyết và Đông Phương Uyển Nhi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Hồ Nam nhưng sau 1 giây thì đồng loạt nhìn về phía Vương Linh Nhi, Tô Ánh Tuyết sửng sốt còn Đông Phương Uyển Nhi thì mím mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì, bấu không khí trầm mặc trong chốc lát thì Tô Ánh Tuyết khục 1 tiếng phá vỡ bầu không khí, nàng hỏi:
" Vị cô nương này là..?"
Hồ Nam nhìn 1 cái Đông Phương Uyển Nhi rồi trả lời:
" Nàng là Vương Linh Nhi, ta thấy nàng trên đường lớn b·án t·hân chôn cha thấy nàng đáng thương nên ta giúp đỡ"
Mặt của Vương Linh Nhi càng đen Cha, ngươi thấy không? Đây là nghĩa tử yêu quý của ngài, ngài 1 tiếng Hồ Nam hắn thế này, Hồ Nam hắn thế kia, nhưng bây giờ hắn đang chù yểu n·gười c·hết đấy. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nàng vẫn rất phối hợp giọng nói run run:
" Linh Nhi tham kiến phu nhân, tham kiến thiếu phụ nhân"
1 tiếng phu nhân Tố Ánh Tuyết lòng liền mềm, Đông Phương Uyển Nhi mặt liền đỏ nàng vụn trộm liếc mắt sang Hồ Nam thấy hắn có phản bác nàng cũng làm như không nghe thấy gì.
Lúc này Hồ Nam giả vờ như vừa mới nhìn thấy Đông Phương Uyển Nhi hắn giả vờ giả vịt hỏi:
" Uyển Nhi muội muội khi nào tới đây,"
Hắn vừa nói đã mặt dày mày dạng khập khiễng đi lại cạnh nàng ngồi xuống 1 tay ôm eo nàng mặt dày mày dạn hỏi:
" Có phải là nhớ ta hay không?"
Đông Phương Uyển Nhi cuốn lên, tên khốn kiếp này sao hắn dám? adi còn ở trước mặt đây, sao hắn lại dám chứ.
Tô Ánh Tuyết thì âm thầm cho Hồ Nam 1 ngón tay cái, tiểu tử này đúng là có chiêu,ừm, giống cha của hắn, còn dâu này ta nhận.
Vương Linh Nhi thì là âm thầm nhếch miệng tên chó c·hết này lão nương hơn 100 tuổi hắn còn không tha thì tiểu cô nương ngây thơ như ngươi có là gì.