Chương 12 chưa thấy người đẹp trai sao?
Sáng sớm ngày thứ 2 Đông Phương Uyển Nhi đến Hồ Gia đã đến Hồ Nam, nàng hôm nay mặc một bộ thanh y, tóc tùy ý bới ở sau đầu, gương mặt trắng nõn không tỳ vết, nàng đứng thấp thỏm đứng ở trước cổng đây là lần đầu tiên nàng đến tìm hắn sau hiểu lầm của 2 năm trước,lúc này Tô Ánh Tuyết nghe hạ nhân báo thì đi ra cửa nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ trước mắt nàng rõ ràng sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đôi mắt sáng:
" Là Uyển Nhi sao? Đã lâu không gặp càng ngày càng xinh đẹp à nha"
" A di tốt"
Đông Phương Uyển Nhi lên tiếng chào hỏi, sau đó cười hì hì nói
" A di cũng rất xinh đẹp nhà"
" Ây da, đâu có, đâu có a di lớn tuổi rồi a"
Tô Ánh Tuyết cười cười lôi kéo tay nàng vào trong sau đó thận trọng hỏi:
" Cháu đến tìm Hồ Nam sao"
" Dạ, hôm nay cháu có hẹn với Nam ca ca ra ngoài"
Tô Ánh Tuyết sửng sốt một chút, chuyện hiểu lầm của 2 người nàng nhưng là biết đến nhưng 2 đứa trẻ lại tốt về sao nàng cũng rất là vui vẻ nàng hỏi:
" Hai đứa đây là...hẹn hò sao?"
Ai nha sao a di lại hỏi như vậy a rất ngượng ngùng a, nàng đỏ mặt cuối đầu nhỏ giọng nói:
" Không có a, ta và Nam ca ca hẹn ra ngoài biên hoang lịch luyện"
Tô Ánh Tuyết có chút thất vọng nhưng nghĩ đến cả 2 người vẫn còn nhỏ vẫn chưa gấp thế là nàng cười haha nói:
"Lịch luyện sao? Lịch luyện rất tốt"
" Vậy a di, Nam ca ca đang ở đâu vậy?"
Đông Phương Uyển Nhi hỏi.
"Hắn..."
Tô Ánh Tuyết sửng sốt,nói:
" Hắn sáng sớm đã ra ngoài, nói có hẹn với bằng hữu gì đó a"
" Nam ca ca ra ngoài rồi? Nhưng huynh ấy nói ra ngoài sẽ tới gọi con mà?"
" Con ngồi đợi chơi 1 lát chắc chốc lát hắn sẽ về "
"Ân"
...
Hồ Nam không biết Đông Phương Uyển Nhi đến nhà tìm hắn, hắn lúc này đang ngồi ở 1 khu rừng vắng ở biên hoang phía trước hắn có 1 bàn trà, nhãn nhã gót 1 chén trà nhấp 1 miếng, sau một lúc tiếng bước chân xào xạt vang lên hắn cũng không có ngẩng đầu lên mà nhàn nhạt hỏi:
" Tới rồi sao?"
Phía trước đi đến 5 người Chu Kiếm dẫn đầu phía sau đi theo 4 cô gái trong đó 3 người là nhóm Trương Cầm nhưng lúc này trạng thái cũng không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, nhưng quần áo thì không giống như hôm qua đi bên cạnh các nàng là 1 cô gái mặc một bộ y phục đen bó sát người trên mặt đeo 1 chiếc mặt nạ che nữa gương mặt dưới, đôi mắt đẹp lạnh nhạt nhìn Hồ Nam liếc mắt rồi cũng không đễ ý tới hắn mà tùy ý đánh giá chung quanh.
Lúc này Chu Kiếm đi tới trước người Hồ Nam quỳ 1 chân xuống:
" Thiếu chủ"
Mấy người Trương Cầm cũng gặp Hồ Nam các nàng sững sốt một chút Dao Dao muốn nói gì nhưng bị Trương Cầm kéo lại,
Còn cô gái áo đen vẫn bình tĩnh liếc mắt chung quanh không có phản ứng,Hồ Nam gặp cảnh này thì khoé miệng co giật cũng không nói gì.
" Trương Cầm tỷ lại gặp mặt"
Hồ Nam nhàn nhạt lên tiếng.
Trương Cầm cảnh giác nhìn hắn hỏi:
" Ngươi thật ra là ai?"
" Ta? Ta là Hồ Nam a, đại thiếu gia Hồ gia Thanh Viêm thành"
Hồ Nam cười nói.
" Ngươi muốn gì ở bọn ta?"
Trương Cầm hỏi.
Hồ Nam không trả lời mà hỏi ngược lại:
" Các ngươi có thể cho ta cái gì?"
Trương Cầm các nàng á khẩu không trả lời được, đúng a người ta đại thiếu gia Hồ gia a, nói linh thạch có thể tiện tay cho các nàng hơn vạn, nói nhan sắc các nàng không bằng Uyển Nhi muội muội a, còn có...các nàng liếc mắt nhìn cô gái áo đen bên cạnh tuy là nàng luôn mang mặt nạ nhưng nhìn đôi mắt này, dáng người này chậc chậc các nàng là nữ nhân mà còn tâm động a, nói về tu vi thôi được rồi người ta căn bản chỉ tùy tiện thổi 1 hơi mình đ·ã c·hết nghĩ tới đây các nàng buông lỏng cảnh giác Trương Cầm hỏi:
" Ngươi cho người cứu chúng ta?"
"Ừm"
" Vì sao?"
Trương Cầm nghi hoặc
" Vì ta không muốn thấy Uyển Nhi muội muội đau khổ, các ngươi hiểu ý ta chứ?"
Hồ Nam lạnh nhạt trả lời.
" Minh bạch"
Trương Cầm gật đầu.
"Các ngươi đã biết mình bị Cao gia bắt không?"
Hồ Nam lại hỏi.
" Biết rõ,"
Trương Cầm gật đầu trầm ngâm 1 chút rồi hỏi tiếp:
" Ngươi cho người g·iết Cao Tiến sao"
"Không sai"
Hắn gật đầu, lại nói tiếp:
" Ta cho các ngươi 2 lựa chọn
1 tiếp tục ở lại Thanh Dương thành săn yêu thú rồi sao đó gia nhập Tân La học viện, ta cảm đoan trong thời gian đó ta cam đoan Cao gia sẽ không lại tìm các ngươi gây phiền toái.
2 các ngươi có thể gia nhập ta, à không là chúng ta, chúng ta có thể cho ngươi cung cấp tài nguyên, công pháp, võ kĩ không thua gì Tân La học viện, đương nhiên các ngươi phải làm ra cống hiến nhất định giống như các ngươi muốn gia nhập học viện phải đóng học phí như vậy."
Hắn dừng lại 1 chút:
" Ta cho các ngươi 1 ngày thời gian suy nghĩ trong thời gian đó các ngươi có thể về thành"
" Ta có thể biết các ngươi là thế nào không?"
Trương Cầm thận trọng hỏi.
"Ta, ta xin tự giới thiệu ta là thiếu niên phong độ, khí khái ngất trời, đẹp trai vô địch thiên hạ Hồ Nam Hồ đại thiếu gia, bất quá,"
Dừng lại 1 chút hắn nói:
" Ta còn 1 thân phận khác là thiếu chủ Minh Kiếm Môn"
Chữ thiếu chủ hắn nhấn mạnh 1 chút nhìn 1 cái cô gái mang mặt nạ mà cô gái mang mặt nạ khi nghe 2 từ này động tác cũng dừng lại 1 chút nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Trương Cầm và Dao Dao đồng thời kinh hô:
" Minh Kiếm Môn, là gần hơn trăm năm trước diệt môn Minh Kiếm Môn "
Trương Cầm dùng kiếm nên không thể không nghe qua 1 ít danh tiếng Minh Kiếm Môn, còn Dao Dao nàng ưa thích đọc cổ tịch nên cũng có đã 1 qua 1 ít liên quan.
Hồ Nam và Cô gái mang mặt nạ không lên tiếng nhưng Chủ Kiếm đã trực tiếp lên tiếng:
" Chú ý các ngươi lời nói"
2 người vội vàng ngậm miệng, một mặt áy náy nhìn hắn:
" Thật xin lỗi, chúng ta không cố ý"
Hồ Nam khoát khoát tay:
" Không có gì, Minh Kiếm Môn thật sự đã diệt môn"
Hồ Nam lườm đang muốn nói gì Chu Kiếm tiếp tục nói:
" Nhưng các ngươi có lẽ đã nghe trận chiến giữa Minh Kiếm Môn và man thú năm đó chứ"
" Ừm, ta có đọc thấy trong cổ thư nhưng ghi chép không rõ ràng"
Dao Dao gật đầu.
Hồ Nam không nhanh không chậm nói:
" Trận chiến năm đó có 1 vị bán đế b·ị t·hương m·ất t·ích, người đó là người may mắn sống sót duy nhất của cuộc vây công năm đó và người đó cũng là nghĩa phụ tá"
Các nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu,Hồ Nam nói:
" Các ngươi về thành suy nghĩ ngày mai trả lời cho ta, à đúng rồi không được đề cập chuyện này với Uyển Nhi muội muội "
Trương Cầm gật đầu nàng cười hỏi:
" Ngươi không sợ bọn ta sẽ trốn đi rồi báo cho người của tam đại thánh địa sao?"
" Sẽ không"
Hồ Nam tự tin.
" Vì sao? Ngươi tin tưởng bọn ta như vậy?"
Trương Cầm hiếu kì.
"Nếu như các ngươi có ý định này thì đã không hỏi ta như vậy,mà lại.."
Hắn dừng lại 1 chút:
" Cho dù các ngươi ra khỏi thành ta cũng sẽ có cách khiến cho các ngươi vô thanh vô tức biến mất"
Trương Cầm gật đầu cười:
" Minh bạch, tức là khi chúng ta biết thân phận của ngươi thì đã không còn sự lựa chọn, hảo tâm cơ a Hồ Nam"
Hồ Nam cười không có phản bác nhưng lúc này hắn bổng nhiên nhớ ra gì đó hắn chỉ vào Chu Kiếm:
" Đúng rồi, những thứ kia là của tên khốn kiếp này không phải là của ta"
Chu Kiếm gương mặt mộng bức nhưng Trương Cầm thì gật đầu:
" Ta sẽ nói với Uyển Nhi muội muội "
" Đa tạ rồi,"
Hồ Nam cười cười rồi quay sang Chủ Kiếm phân phó:
" Ngươi đưa các nàng về đi"
" Nhưng là thiếu chủ..."
Chu Kiếm còn muốn nói chút gì nhưng đã bị Hồ Nam đánh gãy:
" Phần thưởng sao?"
. . .
Một lát sau Chu Kiếm mặt mũi bầm dập, gương mặt hoài nghi nhân sinh, không phải thưởng sao vì cái gì đánh ta? Đã vậy còn đánh trước mặt người ngoài a, ta dù gì cũng là võ vương đỉnh phong cao thủ a, chưa cho ta chút mặt mũi không được sao? Thôi được rồi ngươi là thiếu chủ ngươi có quyền hắn quay đầu nhìn về phía đang cố nén cười nhóm Trương Cầm nói:
" Cười cái gì vậy, chưa thấy người đẹp trai sao?"
Các nàng không nhịn nổi phá lên cười, cô gái mang mặt nạ thì lấy tay nâng trán.