Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 682




Thực lực của tên sinh linh Huyết tộc này tương đương với thiên kiêu thứ mười lăm trên bảng Vấn Đỉnh, nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu.

Mắng hắn?

Miêu Khả Ái ngơ ngẩn, bĩu môi nói ra: “Loài vật xấu xí nào lại có một con mắt mọc ngay trên trán, lại còn chảy máu nhầy nhụa nữa chứ, bẩn chết rồi!”

Nàng ta vừa nói, một lực lượng không xác định tự động tuôn ra từ cơ thể, lao về phía sinh linh ba mắt của Huyết tộc.

Sinh linh ba mắt của Huyết tộc giống như bị sét đánh, toàn thân bị lực lượng cường đại quấn quanh, nỗi đau đớn kịch liệt tác động đến mỗi một tấc da thịt, thậm chí còn xé rách linh hồn ở sâu bên trong cơ thể.

“Thêm chút sức lực.”

Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, lặng lẽ gật đầu.

Tiểu ôn thần đang bắt đầu thể hiện sức mạnh.

Sau khi biết rằng bản thân vẫn có thể biểu hiện uy phong mà không cần đánh nhau, Miêu Khả Ái chống hai tay lên hông, hất cằm lên rồi nói to: “Đầu chảy máu mủ, sắc mặt tiều tụy, trông rất đoản mệnh, ta chỉ nhìn thôi cũng biết nhà ngươi là con ma chết sớm. Ngày nào ngươi còn sống, thì chính là một tai hoạ cho nhân gian, vậy thì nhanh nhanh đi chết đi, đừng có chít chít oa oa nữa…”

“Kẻ xấu xí, kẻ xấu xí…”

Giọng nói thao thao bất tuyệt không ngừng vang lên, khiến cho toàn bộ thân thể của sinh linh ba mắt của Huyết tộc xuất hiện vô số khe hở, ánh mắt của hắn ngập tràn sợ hãi.

Chờ đợi khổ cực ba trăm năm, ngay thời điểm quyết định thành bại, cơ duyên của hắn lại bị người khác cướp đi!

Như vậy thì cũng thôi đi, hắn đường đường là một tân tú cái thế, thế mà lại bị mắng đến chết!

Trên đời còn có chuyện hoang đường đến nhường này sao?

“Ta không cam lòng…”

Phát giác được khí tức sinh mệnh của bản thân đang bị xói mòn, sinh linh ba mắt liều mạng chạy trốn về phía xa, nhưng giọng điệu dịu mềm càng lúc càng cao, vang vọng khắp bầu trời đầy sao.

Uỳnh!

Một vũng máu chảy xuôi được hình thành, sinh linh ba mắt của Huyết Tộc đang sống sờ sờ lại bị mắng đến chết, khí tức tan biến vào hư không, thân thể và tinh thần đều bị hủy diệt.

“Ngừng!” Từ Bắc Vọng đột nhiên hô lên.

Thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đỏ bị bao phủ trong màn sương mù quỷ dị, thân ảnh trở nên mờ mịt không rõ, nàng ta mắng chửi đến nghiện, mồm mép vẫn chưa thể dừng lại.

“Bình xịt đỉnh cấp nha…” Từ Bắc Vọng cảm khái một tiếng.

(*) bình xịt (troll): người chuyên chửi thuê trên mạng =)), nhổn làm viên

Mặc dù uy lực không thể nào bằng được Minh khí, nhưng vẫn đủ để đả kích các sinh linh trong chiều không gian còn lại.

….

….

Trong cột sáng nguy nga tráng lệ, tinh hoa hỗn độn trải đều khắp nơi, hình thành một dòng sông lấp lánh mơ hồ, từng gợn sóng lăn tăn đập vào tinh hải.

Hai người một cao một thấp lẳng lặng đứng chờ thánh vật giáng lâm.

“Meo meo là thục nữ…”

Miêu Khả Ái ngượng ngùng giải thích, âm lượng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, ngay cả bản thân nàng cũng không tin được….. bản thân lại có thể mắng chửi người, thậm chí còn nguyền rủa kiệt liệt đến nỗi con quái vật ba mắt cũng phải bỏ mạng chứ?

“Chửi hay lắm.” Từ Bắc Vọng hời hợt tán thưởng.

Con mèo ngu ngốc hiện đã trở thành ngôi sao sáng chói trong vô số loài nấm mốc, nguồn cơn của bệnh dịch.

Nàng ta có thể huy động năng lượng tai ương và vận rủi của vũ trụ mọi lúc mọi nơi, gia tăng chiến lực gấp mấy trăm lần.

“Sau này, meo meo sẽ không đánh nhau nữa, chỉ đánh chửi người thôi sao?”

Miêu Khả Ái nhìn chằm chằm nam tử áo trắng bằng đôi mắt to tròn ngây thơ, sau đó hiếu kỳ hỏi.

“Cũng được…” Từ Bắc Vọng gật đầu, hắn chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức đưa ra lời cảnh báo nghiêm khắc: “Không được phép nguyền rủa nương nương ở trong lòng.”

Con mèo ngu ngốc này từng chịu nhiều ủy khuất, không thể đánh thắng lão đại nên đành phải vẽ vòng tròn nguyền rủa trong âm thầm.

Nhưng hiện giờ, nàng ta đã là tiểu ôn thần hàng thật giá thật, cho nên lời nguyền rủa sẽ thực sự linh nghiệm rất nhanh.

“Ồ.”

Miêu Khả Ái lầu bầu một tiếng.

Sợ rằng Miêu Khả Ái nghĩ một đằng nói một nẻo, Từ Bắc Vọng túm tóc đuôi ngựa của nàng ta rồi nghiêm túc nói: “Ta không đùa giỡn với ngươi, nghiêm cấm hành vi nguyền rủa nương nương!”

“Biết rồi!”

Miêu Khả Ái kéo dài thanh âm, căm giận bất bình nói: “Trong lòng ngươi, đại phôi đản quan trọng hơn meo meo sao?”

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nàng, Từ Bắc vọng gật gật đầu: “Không sai.”

Miêu Khả Ái tự chuốc lấy nhục nhã, ủy khuất trừng mắt nhìn tiểu phôi đản, miểng nhỏ dẩu lên cao.

Tuy nhiên, nàng có thể phân biệt rõ được nặng nhẹ, về sau chắc chắn sẽ không nguyền rủa đại phôi đản, chỉ nguyền rủa những ả tiện hóa ngông nghênh ngoài kia.

Bùm bùm!

Cột sáng tinh hoa ngừng chảy, tinh hải màu xanh nhạt khô cạn trong nháy mắt, màn sương mù hỗn độn dần dần phiêu tán, một gốc măng màu nâu nhạt hình xoắn ốc rơi xuống.

Mầm măng xanh nhạt, hai đầu nhọn hoắc giống như một chiếc thuyền nhỏ, phần thân bao phủ trong lớp bụi bặm năm tháng, trong giống như một loại cổ phù tại một góc tượng đài công đức.

Đoạt măng!

Nam tử áo trắng hơn tuyết nhô ra khỏi kết giới, ngưng tụ ánh sao thành một hư chưởng óng ánh, chậm rãi kéo gốc măng về phía mình.

Thánh dược cấp bậc thần thoại!

Lúc trước, Từ Bắc Vọng từng sở hữu Kim Ô Thánh Thảo của Nhật Bất Lạc, một kỷ nguyên chỉ có vẻn vẹn một gốc.

Nhưng tinh hoa hỗn độn của loại măng này còn vượt xa so với Kim Ô Thánh Thảo.

“Cảm giác không làm mà có ăn này, đúng là rất mỹ diệu.”

Từ Bắc Vọng thu gốc măng vào nhẫn trữ vật, dự định sẽ đi về táng thổ rồi bế quan tu luyện để đột phá cảnh giới, trở thành Đại Đế cao phẩm.

“Meo meo cũng muốn ăn.” Miêu Khả Ái thèm ăn, nàng cũng có một nửa công lao trong việc cướp đoạt tiên dược.

“Ngươi ăn vào thì sẽ lãng phí.”

Từ Bắc Vọng dứt khoát cự tuyệt, một khi đã lựa chọn trở thành Ôn chủ, thì con mèo ngu ngốc này phải vứt bỏ con đường tu luyện bình thường.

“Đi thôi.”

Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ kéo con mèo ngốc nghếch đi về phía Bắc Vực trong giới Khởi Nguyên.

Khí tức của bọn họ đã hoàn toàn dung hợp với ý vị đại đạo trong giới Khởi Nguyên, cho nên che giấu ngoại hình và hành xử khiêm tốn thì chắc chắn sẽ không bại lộ.

“Tiểu phôi đản, dáng vẻ mắng chửi người của meo meo có uy phong không?”

“Ừm.”

“Vậy meo meo có xinh đẹp không?”

“Ừm.”

“Vậy thì ngươi nhanh nhanh hôn meo meo một cái đi.”

“Cút!”

Miêu Khả Ái dễ thương vừa hành tẩu trong bầu trời đầy sao, vừa van xin không ngừng.

Trên đường đi, nàng bật chế độ bình xịt cấp cao, ngứa mắt người nào thì sẽ mắng chửi kẻ đó một phen, dù sao cũng không cần động thủ, chuyện này cũng khá vui.