Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 681




Từ Bắc Vọng không để ý cho lắm, quyết định mang tiểu ôn thần xông pha một phương vũ trụ khác, thử xem uy lực một chút.

“Con mèo ngu ngốc, đi theo ta!”

Hắn hóa thành sao chổi sáng chói, đi về phía hành lang lỗ đen lúc đầu.

Mặc dù con mèo ngu ngốc chỉ có một sợi Minh khí cực kỳ bé nhỏ, nhưng nó có thể tiến vào giới Khởi Nguyên.

Vào thời khắc Minh thể của hắn đâm xuyên qua thời gian không gian, con mèo ngu ngốc có thể thi triển một sợi sương mù xám để tranh thủ cơ hội.

Nếu không thành công, vậy chỉ có thể đi dạo trong chư thiên vũ trụ một chuyến.

“Meo meo tới rồi!” Thân ảnh váy đỏ phi nhanh ở trong hư không, thỉnh thoảng lại nhảy nhót vui sướng.

Từ Bắc Vọng ngừng lại trước lỗ đen cô quạnh đang vắt ngang bầu trời vàng xám, thân ảnh thánh khiết biến mất trong lỗ đen.

“Chẳng lẽ?”

Miêu Khả Ái híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, tiểu phôi đản muốn dẫn meo meo đến một phương vũ trụ khác?

Hai người lội qua không gian hư vô rách nát, sau đó đứng sừng sững giữa tinh không, liếc nhìn con đường bùn lầy lúc trước, nơi đó vẫn ngập tràn sương mù đen kịt cuồn cuộn như cũ.

“Mau cảm nhận một sợi sương mù xám xịt trong cơ thể ngươi.” Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm con mèo ngu ngốc.

“Cái gì?” Miêu Khả Ái ngơ ngác, không nghe hiểu gì cả.

“Nếu không hiểu thì quay trở về bằng đường cũ.”

Từ Bắc Vọng cũng không tiếp tục nuông chiều nàng ta, hắn vừa nói xong thì lập tức thi triển lực lượng hủy diệt vô tận, thân thể thành một khối địa ngục táng thổ, sẵn sàng vượt qua một chiều không gian khác trong nháy mắt.

“Đừng rời bỏ meo meo.”

Miêu Khả Ái gấp gáp, nhanh chóng vận chuyển một sợi sương mù xám xịt, sau đó quấn quanh lấy tiểu phôi đản.

Đột nhiên, nàng cảm nhận được một luồng ý vị khác biệt so với chư thiên.

Miêu Khả Ái lại nhảy nhót loạn xạ, cười khanh khách giống như họa mi hót vang.

Từ Bắc Vọng nhìn thấy màu hồng mơ hồ, thầm nghĩ con mèo ngu ngốc này đúng là rất nữ tính.

Miêu Khả Ái thực ra rất thông minh, nhưng lại lười động não, cho nên hắn phải bắt ép nàng ta để lập tức đi đến giới Khởi Nguyên.

“A?”

Miêu Khả Ái vén một sợi tóc lộn xộn, sau đó chộp lấy dây chuyền treo trên cần cổ trắng tươi, ánh mắt tràn đầy bi thương: “Đồ ăn vặt của meo meo đều bị tiêu hủy mất rồi.”