Đệ Ngũ Cẩm Sương úp mở đôi môi đỏ mọng, lời nói nhẹ nhàng như u lan, ngón chân phấn nộn áp vào lồng ngực của hắn.
Nàng không có khả năng luôn luôn bình tĩnh, có đôi khi sẽ suy nghĩ vu vơ, nhớ về những cảm giác khó quên từng khiến nàng muốn ngừng mà không thể ngừng được.
Nhưng một khi mất đi nguyên âm, tốc độ tu luyện sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện giờ, nàng khó khăn lắm mới đuổi kịp chó săn, tuyệt nhiên không thể để sự chênh lệch giữa hai bên tựa như ranh giới giữa trời và đất như vậy được.
Từ Bắc Vọng trầm mặc một lát, hắn vốn muốn tiết lộ với nương nương, dựa vào khí vận tràn trề, nàng nhất định sẽ như cá gặp nước tại giới Khởi Nguyên, đến lúc đó, hắn mới là người đuổi theo nàng.
Nhưng khóe miệng lại không phát ra lời nào, bởi vì hắn có một cách khác, cũng không vi phạm ý nguyện của nàng, lại có thể thỏa mái gây ra tội nghiệt cưỡi thần nữ!
“Ngươi đừng cấn bản cung.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương bị đâm đến mức khó chịu, lập tức đẩy hắn sang một bên.
Từ Bắc Vọng ngửa đầu nhìn lên trần nhà, ha ha tự giễu một tiếng: “Ha ha, áo bào trấng gây chấn động cả hai phe vũ trụ, nhưng hiện giờ vẫn còn là một chú chim non, nếu nói ra sẽ bị người đời chê cười đến mức rụng răng.”
“Thật đáng buồn làm sao…”
Hắn không còn tình yêu với cuộc sống, ánh mắt tràn đầy u ám xen lẫn với mệt mỏi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng mắt, sao nàng có thể không hiểu ý đồ của tên tiện nhân này được chứ.
Nàng thận trọng nắm được nhược điểm của chó săn, âm thanh lạnh lùng nói: “Lần trước cũng như thế.”
Nói xong, nàng lập tức giật xuống vớ đen đang treo ở mắt cá chân, vò thành một cục rồi định nhét vào miệng chó săn.
Sự trầm lặng mới là thứ giảm thiểu sự bối rối của nàng.
“Được rồi, ti chức nghỉ ngơi.” Từ Bắc Vọng bày ra vẻ mặt không thú vị, xoay người đưa lưng về phía nàng.
“Ngươi đang lạt mềm buộc chặt với bản cung?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương níu lấy sợi tóc tán loạn của hắn, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia dao động.
Từ Bắc Vọng từ từ nhắm hai mắt thở dài: “Ti chức không có ý gì cả, chỉ cảm thấy bản thân phù hợp với mấy chuyện chém chém giết giết. Sau khi điều dưỡng thân thể, ti chức sẽ tiếp tục dạo chơi khắp giới Khởi Nguyên.”
Bùm!
Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng đôi chân óng ánh đá vào mông chó săn, suýt chút nữa đạp hắn xuống giường.
“Ngoại trừ cái kia, bản cung đều có thể thỏa mãn ngươi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói.
Từ Bắc Vọng ánh mắt mừng thầm, có đôi khi, hắn quả thật bội phục tính cách của vị nữ tử này.
Nếu như hắn không chủ động xuống nước, xét trên tính nết ngạo kiều đến mức biến thái ấy, hai người căn bản còn chiến tranh lạnh dài dài.
Một khi hắn cúi đầu, khoan hãy nói đến cái khác, nhưng nhất định sẽ có được thu hoạch không nhỏ đâu.
“Hái cúc bên dưới Đông Nam, nhàn hạ gặp tại Nam Sơn.” Từ Bắc Vọng đột nhiên ngâm thơ, quay sang nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút mờ mịt ngoài ý muốn, nhưng nàng dường như đã bắt được một chữ mấu chốt trong nháy mắt.
Hàng mi lông vũ rủ xuống, sắc măt trở nên lạnh lẽo không được tự nhiên, lạnh giọng nói: “Thu hồi câu nói đó ngay, ngươi đừng hòng nhục mạ bản cung!”
Từ Bắc Vọng giận dỗi ngồi dậy, giận không kiềm được nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, ti chức chịu đủ.”
Nói xong, hắn lập tức đi về phía bên ngoài tẩm điện.
Hắn đi rất chậm, gần như nhích từng bước, nhưng bên kia vẫn im ắng như cũ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đan mười ngón tay vào nhau, mắt đẹp lộ ra thâm hàn, đôi môi như đóa hoa hồng diễm lệ giữa tuyết trắng, thứ ẩn giấu bên trong sự tinh khiết ấy chính là cơn phẫn nộ đến tột đỉnh.
“Ha ha, thật đáng buồn làm sao.”
Vẻn vẹn mấy bước đi, khoảng cách giữa hai người đã dằng dặc xa xôi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương không hề níu giữ, đôi mắt xanh biếc nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Nương nương, ti chức tự cột mình vào ghế mặc cho nương nương ức hiếp?”
Từ Bắc Vọng đột nhiên quay trở về tẩm điện.
“Cút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ánh mắt sắc bén, thần sắc căng thẳng vô cùng.
“Hai tay trói lại, khom lưng uốn gối, cung kính ngưỡng mộ dâng hiến cho người…”
Từ Bắc Vọng nhẹ giọng tự nói, cố gắng thỏa mãn dục vọng chinh phục ẩn sâu trong linh hồn của nàng.
Thần sắc của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút rung động.
“Chờ ở đó.” Từ Bắc Vọng mừng thầm trong lòng, từng bước đi đến bên giường.
...
...
Bên ngoài cung điện, sương mù đen kịt cuộn trào khắp táng thổ, một người mặc áo bào trắng đứng sừng sững đỉnh núi, hai tay đong đưa trước sau, làm ra động tác cự long va chạm.
“Tiểu Vọng, ngươi làm cái gì vậy?”
Hoàng Như Thị thong thả tới gần, nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt hiếu kì.
“A, ta chỉ đang điều dưỡng thân thể thôi.”
Từ Bắc Vọng có chút xấu hổ, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như bình thường.
Mẹ vợ ước chừng mười ba mười bốn tuổi, không còn là nữ đồng phấn điêu ngọc trác, mà là một thiếu nữ hào hoa phóng khoáng.
Hình dáng cùng ngũ quan trở nên rõ ràng, lông mày được tô vẽ nhạt nhoè, khiến cho gương mặt trứng ngỗng càng thêm ôn nhu, thực sự khiến người ta tìm không ra khuyết điểm.
Giữa vũ trụ này, nữ tử như mẹ vợ quả thật rất hiếm có khó tìm, chẳng trách bà được xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất trong kỷ nguyên trước đó.
“Nhìn rất đẹp?”
Nữ tử váy tím bộc phát khí chất băng lãnh, nàng chợt liếc nhìn hai người, đôi mắt xanh biếc loé lên ánh sáng nguy hiểm.
Nàng vứt xuống một bình đan dược, cũng không thèm nhìn Từ Bắc Vọng mà hờ hững trở về cung điện.
Đáy mắt Từ Bắc Vọng ẩn hiện ý cười, sau đó nhanh chóng nhặt lấy lọ đan dược thần thoại.
“Các ngươi lại cãi nhau?”
Hoàng Như Thị nhíu mày, lo lắng hỏi thăm, trong lòng cảm thấy rất hoảng sợ,
Mỗi khi con gái và con rể cãi nhau, bà với meo meo chính là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, không một ai có thể chịu đựng bầu không khí phân chia ngột ngạt đó.
Từ Bắc Vọng làm vẻ vô tội, lắc đầu phủ nhận, “Vẫn rất tốt ạ.”
“Chắc chắn là cãi nhau.”
Hoàng Như Thị không tin, bà có thể nhận ra, ánh mắt của Cẩm Sương thế nhưng lại ngập tràn thống hận cùng phẫn nộ.