“Trong nháy mắt, tất cả liền bị hôi phi yên diệt, chỉ đơn giản như vậy đó.”
Từ Bắc Vọng ngã người trên ghế treo, bày ra tư thái nhàn rỗi, chậm rãi kể lại cuộc chiến trên bầu trời đầy sao trong Nam Vực.
“Oa, tiểu phôi đản thật giỏi nha!”
Thiếu nữ váy đỏ nghiêng đầu, ánh mắt lấp loé ánh sao.
Hoàng Như Thị âm thầm tắc lưỡi, cho dù bà chỉ nghe thấy những miêu tả, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ, chiến lực của con rể quả thật không hợp thói thường.
Cho dù những thiên kiêu đứng đầu bảng Vấn Đỉnh hội tụ lại một chỗ, hắn vẫn sẽ có thể bộc lộ tài năng của mình như thường.
Bảo sao Cẩm Sương lại lo được lo mất, nàng là người hiểu rõ thực lực của con rể nhất, cho nên mới sợ hãi bản thân sẽ không theo kịp được bước chân của hắn.
“Ngươi thiếu chút nữa đã chết!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi ở một bên trong một ghế treo, đôi mắt sắc lạnh thoáng liếc xéo chó săn một cái, sau đó lại lấy một viên đan dược ẩn hiện tinh hoa cho vào trong miệng của hắn.
Từ Bắc Vọng nuốt xuống, mơ hồ rõ nói, “Lúc ấy, nương nương cảm thấy vô cùng đau lòng, ánh mắt ngập tràn hơi nước, suýt chút nữa đã khóc sao?”
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêm túc: “Ngươi nói cái gì?”
Đón lấy ánh mắt uy hiếp của nàng, Từ Bắc Vọng thận trọng nói: “Ta nói nương nương kiến thức sâu rộng.”
Miêu Khả Ái nhếch miệng, tiểu phôi đản vô dụng, đã được định sẵn vai diễn bề tôi trung thành ngay từ đầu rồi
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, đại phôi đản thật sự rất vất vả, chuyên tâm luyện chế đan dược cả ngày.
“Nuốt tiếp đi!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lại vân vê một viên đan dược giữa ngón tay, sau đó lại đẩy vào khuôn miệng chó săn.
Từ Bắc Vọng hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, bản thân hắc cũng không có sức lực chống đỡ. Nếu không chịu dưỡng thương trong vòng ba bốn mươi năm tiếp theo, vậy thì đừng hòng khôi phục lại chiến lực đỉnh phong.
Các loại tiên dược thần thoại dung hợp với nhau, sau đó luyện chế thành viên đan dược, đương nhiên sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với tiên dược thông thường, may mà lão đại có thiên phú luyện đan hơn người.
Luyện đan tiêu hao bản nguyên vô cùng lớn, lão đại quả thật đã rất mệt mỏi trong khoảng thời gian vừa qua, thậm chí còn phải thiêu đốt tinh huyết để duy trì.
Hắn nhìn thấy tất cả, cũng không có tâm trạng chiến tranh lạnh với nàng, nói cho cùng…
Ai cũng không thể rời đi ai.
Đôi lúc, hắn cảm thấy phiền chán với dục vọng khống chế của nàng, nhưng chưa từng cảm thấy phiền chán con người của nàng.
Từ Bắc Vọng nhìn về phía bên cạnh, lặng lẽ trừng mắt nhìn với lão đạo.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh nhạt lườm hắn, vội vàng cất bước đi vào cung điện, một bước của nàng tựa như ba bước, dường như có thể vượt qua cả dãy núi cao ngất ngưỡng.
“Mẹ vợ, con rể về phòng để tiếp tục an dưỡng.”
Từ Bắc Vọng đứng dậy, bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
Hoàng Như Thị nhìn chằm chằm hắn, nơi sâu nơi đáy mắt ẩn hiện ngọn lửa rực cháy mãnh liệt của sự hóng hớt.
“Meo meo đi cùng ngươi nha.” Miêu Khả Ái nói xong liền trượt xuống, chuẩn bị chui vào trong lòng hắn.
Từ Bắc Vọng ấn tay vào trán nàng ta, say đó vừa vận chuyển niệm lực yếu ớt, di chuyển toà cung điện với khoảng cách dài hơn chín mươi trượng.
Đôi mắt to tròn đáng yêu của meo meo chăm chú nhìn kẻ nào đó: “Tại sao người quân tử như ngươi lại cứ liên tục đề phòng meo meo?”
Thật sự đừng nghĩ meo meo ngốc nghếch nha, nàng quả thực rất muốn giẫm lên cây Kim Cổ Bổng của hắn.
Đồ mặt dày không biết xấu hổ!
Ầm!
Khi vừa bước vào tẩm điện, Từ Bắc Vọng lập tức hoá thành sói đói, bổ nhào về phía thân thể nở nang mềm mại.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt cao quý gần trong gang tấc, giọng nói từ tính mang theo âm vị mê hoặc: “Nương nương, chỉ cần chúng ta âm dương hợp thể, người có thể đạt được âm thể hoàn mỹ nhất trong vũ trụ này.”
Trên thực tế, bởi vì thể nội của lão đại đang ẩn chứa tinh sa “ m”, mỗi lần tiếp xúc hắn, nàng đều có thể liên tục sinh ra năng lượng “ m” không ngừng.
Nhưng hiệu quả chắc chắn không sánh bằng lúc phá tan tấm màng mỏng kia, chỉ khi tiếp xúc ở khoảng cách gần gũi nhất, bọn họ mới có thể đạt tới trình độ âm dương cộng hưởng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương quay đầu, ánh mắt có chút trốn tránh, lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì cũng là của ngươi thôi, hiện tại không được.”
“Nhử?”
Từ Bắc Vọng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ hơi thở của nàng, vẻ mặt ân cần biểu lộ một chút thất vọng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm con ngươi vô cùng đẹp mắt của hắn, chân thành nói: “Bản cung trời sinh băng hàn, có lẽ là một loại đạo thể thần bí. Sau khi đột phá cảnh giới Tranh Độ, bản nguyên của ta mới có thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất.”
“Tranh Độ?”
Từ Bắc Vọng không khỏi suy sụp, xa cũng không xa, nhưng hắn muốn nàng từng thời từng khắc, cho nên càng nghĩ càng thấy không ổn.
Hắn khẽ nắm hai đầu bắp chân trắng nõn mượt mà của lão đại, sau đó chăm chú vuốt ve làn da mỏng manh đang bị tấm lụa đen hằn lên, hắn đột nhiên kéo vớ đen xuống dưới tận cổ chân rồi dừng lại….
“Tiện nhân, ngươi muốn cưỡng ép bản cung?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cắn môi, nhìn chằm chằm hắn mà không hề chớp mắt.
Từ Bắc Vọng không khỏi do dự, hắn tuyệt đối có khả năng áp bức lão đại đi vào khuôn khổ, nhưng cũng không bao giờ muốn làm trái ý nàng bởi vì chuyện này.