Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 616




Một vết nứt dài chín vạn trượng đột được bao phủ bởi hào quang mờ nhạt nhiên xuất hiện.

Một tòa cung điện rực rỡ sắc màu giống như được rèn đúc từ tiên ngọc đang nặng nề trôi nổi ở đó.

“Tôn thượng, xin thứ lỗi cho sự vô năng của bọn ta…’’

Đám người Lý Thần và Triệu Hạo cung kính cúi đầu, đáy mắt loé lên một tia lo âu thấp thỏm, ai nấy đều sợ hãi tôn thượng sẽ giận dữ.

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng vẫn không chút gợn sóng, hắn mỉm cười nói: “Các vị vất vả rồi.’’

Hai vạn con chuột tầm bảo lao vào di tích vũ trụ, trải qua trăm năm tàn khốc, nội loạn điên cuồng, cuối cùng còn sót lại mười ba con chuột tầm bảo.

“Được làm việc cho tôn thượng, chính là vinh quang của chúng ta!’’

Mọi người đồng loạt hô to, thần sắc tràn đầy hưng phấn cuồng nhiệt, ánh mắt hiện lên vẻ sùng bái đến cực hạn, bộ dáng giống như những tín đồ thành kính nhất của áo bào trắng cấm kỵ.

Trong những năm tháng này, bọn hắn chịu đủ loại dày vò, thậm chí là bi thảm, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy ánh rạng đông sau đêm đen, nhận được thành quả sau những ngày vất vả cần cù!

Mười ba người bọn hắn, tất cả đều nằm trong tốp ba mươi vạn của bảng Vấn Đỉnh, đều có chức vụ tạm thời ở Thiên đình, tương lai quá đỗi xán lạn.

Tất cả những thứ này, đều nhờ vào áo bào trắng cấm kỵ.

Nếu không có tôn thượng, bọn hắn cũng chỉ là những con chuột ở tầng dưới chót mà thôi.

Con ngươi quyến rũ của Bạch Nguyệt Quang lấp lóe ánh sáng, nàng ta rất khâm phục năng lực hấp dẫn nhân tâm của chủ nhân. Hắn ta có thể ra sức áp bức những con sâu kiến này, nhưng vẫn được ca công tụng đức từ ngày này sang ngày khác, đúng là sự tồn tại độc nhất trong vũ trụ…

Theo nàng biết, tổng thu hoạch của chủ nhân từ các di tích vũ trụ, còn nhiều hơn thu hoạch của các đạo thống đứng đầu của chư thiên!

Chuyện này khủng bố biết bao?

Các đạo thống đứng đầu được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ đến nay, nhưng tổng số lượng tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng không sánh bằng được với gia tài của chủ nhân.

“Bản tôn đều biết rõ sự nỗ lực của chư vị, mọi người đều đã bận rộn trăm năm rồi, xin hãy nghỉ ngơi mấy tháng để thả lỏng một chút đi.’’

“Mau cầm thư tay của bản tôn, sau đó đi đến Thiên đình để vui vẻ tiêu dao đi.’’

Hắn ta vừa dứt lời, mười ba cái ngọc giản lập tức rơi xuống, mọi người cảm thấy sửng sốt một chút, sau đó cung kính cảm ơn.

Lý Thần và Triệu Hạo muốn nói lại thôi, bọn hắn không muốn nghỉ ngơi, vẫn muốn tiếp tục lang bạt trong bí cảnh, bán mạng cho tôn thượng.

Nhưng mệnh lệnh của tôn thượng, bọn hắn cũng không dám ngỗ nghịch được.

“Đi đi.’’

Từ Bắc Vọng nở nụ cười dịu dàng tự nhiên.

Xem ra, hắn phải tiếp tục bổ sung thêm một đám chuột tầm bảo nữa, mười ba tên này mang lại hiệu suất quá thấp.

Hiện giờ, hắn đang sở hữu vô số tài nguyên tu luyện, mấy thứ thánh khi cổ pháp, đạo bia cổ phù, tất cả đều có đủ.

Chỉ thiếu Minh vật.

Ban đầu, đám chuột tầm bảo còn có thể kiếm được vài món vật trong di tích vũ trụ thì, nhưng thu hoạch trong mấy thập niên gần đây lại rất ít ỏi.

Đợi đến khi đám chuột tầm bảo rời khỏi mảnh tinh không này, Từ Bắc Vọng mới nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Quang.

“Nói đi, tại sao ngươi lại cần ta đích thân tới đây?’’

Bạch Nguyệt Quang vén mái tóc đen sang một bên, từ khi tu vi của chủ nhân càng ngày càng cao, nàng đã không dám tỏ vẻ lẳng lơ như trước kia nữa.

Khí tức mênh mông sâu thẳm như biển cả của hắn, mang đến uy áp quá mạnh mẽ!

“Mỗi khi tiến vào toà di tích này, nội tâm của bọn hắn đều phát những cảm xúc phản đối như thất bại, lo âu, phẫn nộ, xấu hổ vân vân, có lẽ là do đạo tâm không đủ.’’

Bạch Nguyệt Quang lời ít ý nhiều.

“Ta biết rồi.’’

Từ Bắc Vọng bình tĩnh gật đầu.

Đôi mắt phượng hoàng của Bạch Nguyệt Quang vẫn gắn chặt lấy hắn.

Người sở hữu đạo tâm vô địch duy nhất trong vũ trụ, việc lang bạt trong đống di tích này quả thật còn đơn giản hơn ăn cơm uống nước.

Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ngươi đi đến Trường Sinh Bất Hủ, mời Vô Cực Nhất đến đây.’’

Nói đùa, hắn cũng không dám tùy tiện xông vào đó đâu, dù có vào được thì thế nào, xác suất ăn mòn bị ách nạn không xác định là 99,99%.

Chẳng phải Vô Cực Nhất đã nói là cường cường liên hợp à, đồng bọn đang gặp chút chuyện khó giải quyết, hắn phải giải cứu kẻ lâm nguy chứ.

Bạch Nguyệt Quang khẽ úp mở đôi môi đỏ mọng, biểu cảm khó có thể tin được.

Chút chuyện nhỏ này, Vô Cực Nhất sẽ đến ư?

Huống chi, điều kiện tiên quyết của người này chính là trận tranh đấu Tinh Không Bỉ Ngạn, kẻ đó cũng không phải là người hầu của ngươi…

“Hắn ta là nhân vật quan trọng trong lịch sử kỷ nguyên, ta căn bản không mời nổi…’’

Bạch Nguyệt Quang xấu hổ cắn môi, một cường giả Tranh Độ bình thường như nàng, đương nhiên không có tư cách gặp mặt Vô Cực Nhất.

“Nói tên ta.’’

Một viên Sinh Mệnh Cổ Tinh sáng chói bàng bạc xuất hiện, mang theo một tia khí tức mông lung tinh khiết.

Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của hắn, Bạch Nguyệt Quang bất đắc dĩ đồng ý, bóng hình xinh đẹp biến mất vào trong cổ tinh, nhanh chóng bay về phía bờ Nam của vũ trụ.

Từ Bắc Vọng hóa thành một vòng đai tiểu hành tinh, mở một vùng đất tịnh thổ ở bên trong, im lặng tu luyện trong lực lượng tinh đấu.

Thật ra hắn cũng không chắc lắm, người bình thường có ai sẽ đồng ý loại yêu cầu vô lý này chứ?

Nếu Vô Cực Nhất từ chối, vậy thì hắn chỉ có thể mời con quái vật khí vận đến đây, nhưng để lão đại hành tẩu trong vũ trụ thì có chút, nàng chỉ hơi sơ ý một chút cũng sẽ để lại dấu vết, tình cảnh mất nhiều hơn được.