Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 615




Thiếu nữ lau khóe mắt, nức nở nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?’’ Từ Bắc Vọng chất vấn mèo ngốc.

Thiếu nữ váy đỏ suy nghĩ, sau đó nắm chặt góc váy nhỏ giọng nói: “Như vậy thì nàng ta sẽ không cần tất nữa, meo meo sẽ có thể nhặt lại.’’

Từ Bắc Vọng đánh giá mèo ngốc mấy lần, bộ dạng hèn mòn của nó quả thật đã khiến hắn đau lòng.

Kỹ nghệ trà xanh lại tiến bộ rồi.

“Meo meo sẽ tự học may bít tất, meo meo nhất định không nhặt đồ rách nát đâu.’’

Hai hàng lông mi của thiếu nữ vẫn còn vương nước mắt, chợt nghĩ đến chuyện đau lòng, nàng ta ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

“Nương nương!’’ Từ Bắc Vọng nhìn về phía hư không.

Vèo!

Thân ảnh màu đỏ như bị điện giật, chỉ trong chút chốc đã chạy ra xa hơn mấy trăm ngàn dặm.

Sau khi phản ứng lại, thiếu nữ dậm chân ở vòm trời, hổn hển nói: “Đồ đáng ghét!’’

“Sao không khóc hu hu nữa rồi?’’ Từ Bắc Vọng cười như không cười nhìn chằm chằm nàng.

“Dù sao thì meo meo cũng ghét ngươi, meo meo muốn có váy tất của riêng mình.’’

“Ngươi không thương meo meo, meo meo liền khóc lớn, khóc đến khi nào ngươi phiền chán mới thôi!’’

Nàng đứng thẳng dậy, phẫn nộ mắng mỏ, sau đó bắt đầu chơi xấu.

Ơ?

Lực chú ý của Từ Bắc Vọng đã bị hấp dẫn bởi một chỗ khác, hơi có chút kinh ngạc.

Bất tri bất giác, thế mà con mèo ngốc này đã phát triển hơn rồi, trước kia chỉ là màn hình phẳng, trước không gồ sau không cong, nhưng bây giờ đã xuất hiện một chút độ cong nhỏ.

Hắn chợt liên tưởng đến chuyện nàng yêu thích đỏm dáng, ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp cả ngày, thậm chí còn trộm sơn móng tay của lão đại…

Trưởng thành!

Từ Bắc Vọng nhìn vào biểu cảm bướng bỉnh của nàng, trịnh trọng nói: “Ta cũng chưa chắc sẽ đưa ngươi đến Tinh Không Bỉ Ngạn.’’

“Ơ!’’

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ trở nên trắng bệch, tủi thân nói: “Không được, ngươi đã nói sẽ đưa meo meo theo rồi mà.’’

“Chẳng phải ta có cho người một hạt giống bất tử bất diệt rồi sao, ngươi mau mau đột phá tu vi đi.’’ Từ Bắc Vọng nghiêm túc nói.

Tổ đột bốn người bọn hắn, con mèo ngốc nghếch chính là sơ hở lớn nhất. Đến lúc đó, nàng ta trở thành kẻ phá team thì sao bây giờ?

Con mèo ngốc nghếch này rất lười biếng, tuy rằng hắn cũng không làm mà hưởng, dựa vào cướp đoạt cơ duyên cuộc sống của kẻ khác, nhưng một khi tiến vào trạng thái bế quan tu luyện, hắn đều ngập tràn quyết tâm, tuyệt đối không di chuyển bước nào.

Còn con mèo ngốc nghếch này, bế quan tu luyện vài ngày rồi lại bỏ chạy ra ngoài, cả ngày bay nhảy cứ như bị bệnh tăng động ấy, bao nhiêu thiên phú cũng bị nó lãng phí bằng sạch.

“Ò, meo meo biết rồi.’’

Thiếu nữ gật gật đầu.

Từ Bắc Vọng đoán chắc, nàng ta có khi sẽ quên mất tiêu ngay sáng sớm ngày mai, cho nên hắn chỉ có thể áp dụng cơ chế khen thưởng.

“Ta giúp ngươi làm tất váy, nếu ngươi tự nguyện bế quan tu luyện.’’ Hắn nói.

“Được nha!!’’

Đôi mắt của thiếu nữ trở nên sáng ngời, bịch bịch bịch chạy đến, bộ dáng cực kỳ hưng phấn.

“Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta còn có thể làm cho ngươi một ít thứ nương nương không có.’’ Từ Bắc Vọng dùng thủ đoạn truyền âm, âm thanh cực kỳ mê hoặc.

??????

Thiếu nữ hất tung làn váy, vui vẻ khiêu vũ bay nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Ngay cả đại phôi đản cũng không có, meo meo vừa nghĩ đến thôi thì đã vui rạo rực rồi.

“Vậy…’’

Nàng khẽ nói, sợ bị đại phôi đản đáng ghét nghe được, cũng dùng cách truyền âm, dùng giọng điệu mềm mại nói:

“Vậy một lời đã định, meo meo nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ không lười biếng nữa!!’’

Từ Bắc Vọng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt của thiếu nữ đầy kiên định, còn giơ cao đôi bàn tay trắng như phấn tự ủng hộ bản thân.

“Đi.’’

Một cơn gió nổi lên, đưa hai người rời khỏi tinh cầu, tùy tiện đi về một tinh vực hạ đang.

“meo meo tự đặt một cái tên cho mình, là Miêu Mỹ Lệ, nghe hay không.’’

“Quê mùa quá.’’

“Vậy Miêu Xinh Xắn thì sao?’’

“Thô bỉ.’’

“Miêu Cẩm Sương?’’

“Ngươi không sợ bị đánh thì có thể thử xem.’’

“A… Không phải là meo meo sợ bị đánh, chỉ là ngấm ngầm chịu đựng thôi à!’’

“Đợi khi meo meo trở nên lợi hại sẽ cột nàng lên giường, nhét vải để nàng im miệng, sau đó cho tiểu phôi đản nhục nhã nàng.’’

“Có chí khí, vậy ngươi phải tĩnh tâm tu luyện trước đã.’’

“Miêu Khả Ái thì sao, cơ mà hình như tên này có hơi không xứng với meo meo í.’’

“Cũng tạm, đặt là Miêu Khả Ái đi.’’

…..

….

Mấy trăm năm chưa hạ phàm trần, Từ Bắc Vọng đi dạo mãi trong một khu chợ, cuối cùng mới chọn ra một vài kiện vải làm quần áo.

Hắn muốn chế tạo đồng phục JK, rồi cộng thêm một đôi vớ trắng tinh.

Thiếu nữ xinh đẹp vụng về nện bước, bộ dạng kiêu kỳ lục thân không nhận, nâng cằm kiêu ngạo như một con thiên nga nhỏ.

Váy ngắn màu hồng nhạt, có cảm giác thiếu nữ ngọt ngào, còn phảng phất hơi thở thanh xuân trong sáng.

Chính giữa chiếc váy ngắn và đôi tất đến đầu gối, có thể nhìn thấy cặp đùi tinh tế trắng như tuyết, thần thánh mà không thể xâm phạm, càng thêm hấp dẫn.

“Meo meo gợi cảm không?’’ Miêu Khả Ái vặn vẹo eo, hai cái đuôi ngựa lắc tới lắc luôi.

Đây là món đồ tiểu phôi đản tự tay làm ra đó nha, nàng ta cảm thấy vui vẻ quá à.

“Con gà số một, ngươi số hai.’’ Từ Bắc Vọng mỉa mai một câu.

Thiếu nữ trong sáng như thế, đấm một cú chắc là sẽ khóc rất lâu nhỉ?

Miêu Khả Ái lầm bầm một tiếng, sau đó chỉ tay về phía làn váy, cười hì hì nói:

“Tiểu phôi đản, có muốn xốc lên không?’’

“Không muốn.’’ Từ Bắc Vọng hóa thành một ngôi sao rực rỡ, đưa nàng trở về tinh cầu của lão đại.

“Đừng lẳng lơ nữa.’’

Từ Bắc Vọng gõ đầu nàng một cái thật mạnh, cảnh cáo: “Ta đã làm xiêm y cho ngươi rồi, lập tức bế quan tu luyện đi.’’

“Được thôi!’’ Bây giờ Miêu Đáng Yêu rất nghe lời, nàng nũng nịu yếu ớt nói:

“Ngươi nhắm mắt lại đi, meo meo muốn thay quần áo.’’

Nếu bị đại phôi đản nhìn thấy váy tất của meo meo thì nhất định sẽ ghen tị, ai bảo meo meo chính là bảo bối duy nhất trong lòng tiểu phôi đản chứ.

“Tu luyện!’’ Từ Bắc Vọng trực tiếp tống nàng vào không gian hư vô, dùng hàng tỉ ánh sáng bao vây lại, sau đó bay nhanh đến một chỗ sâu trong vũ trụ.

Vừa rồi dì Bạch mới truyền tin đến, một di tích vũ trụ đang bị chấn động kịch liệt, có lẽ là có cơ duyên đứng đầu.