Phục Hi Dưỡng Bích bình tĩnh mở miệng, sắc mặt khôi phục vẻ nho nhã thường ngày, nhưng dáng vẻ hững hờ thản nhiên lại ẩn chứa ý chí ngang ngược cường thế.
Hắn đã thử rất nhiều lần rồi, lần thấp nhất cũng tới 99 viên. Khi đột phá Cổ Thần vào bảy trăm năm trước, hắn đã thắp sáng viên thứ 101 trong một lần vung tay.
Một sinh linh không có bản nguyên thiên đạo, hắn lấy cái gì để tranh đấu?
Thái Sơ Hồng gật đầu với tiểu bối, ra hiệu hắn đi vào thác nước màu tím.
Ông ta mong rằng Từ Bắc Vọng sẽ thắp sáng 99 viên, tuyệt đối không thể thấp hơn 97, thành tích này vừa vặn phù hợp với đủ loại kỳ tích mà tiểu bối sáng lập.
Mặt mày Từ Bắc Vọng chẳng chút dao động, hắn chắp tay đi ra, sau đó đột nhiên dừng bước, quay đầu lại rồi nói: “So đấu đạo tâm xong lại tử chiến. Ta thực sự muốn đánh với ngươi một trận.”
Thái Sơ Hồng bỗng chốc biến sắc.
Phục Hi Dưỡng Bích híp híp mắt, một tia sát ý lập tức lóe lên, hắn nhấc khóe miệng, như thể đang mong chờ trải nghiệm niềm vui được giết chóc.
Mà vị Đạo Quân kia, khí tức hoá thành thực thế, quy tắc xiềng xích phác họa nên từng dị tượng ở trên chín tầng trời, năng lượng hủy thiên diệt địa trút xuống.
Nếu không nể mặt Nhật Bất Lạc, ông ta đã vung ra một chưởng, đập nát tên điên này rồi!
Cho thể diện mà không cần!
Ầm ầm!
Những lời này như thể sấm nổ rền trời, vang vọng khắp bên ngoài m Dương Cổ Tinh.
Huyết dịch bên trong cơ thể của đám người đang vây xem bắt đầu sôi sùng sục, quá kích động! Đây sẽ là một trận chiến thời đại được ghi chép vào kỷ nguyên thời đại!
Trời ơi!
Áo bào trắng cấm kỵ quả là tên điên cái thế!
Đạo Quân lên tiếng mà vẫn vô dụng!
Nói tử chiến thì đó nhất định là tử chiến!
Dùng tu vi Thần Linh cao phẩm để khiêu chiến Cổ Thần cửu trọng đỉnh phong, phôi thai thiên đạo đang xếp thứ 181 bảng Vấn Đỉnh.
Cái này còn rung động hơn trận chiến Vô Miện Chi Vương gấp trăm lần!
Tin tức như gió lốc khủng bố, nhanh chóng truyền khắp m Dương Cổ tinh, Bất Tử Thần Ưng kết bè kết lũ bay qua hàng tỉ dặm mà tới.
Nhờ truyền bá qua ngọc giản, rất nhiều tộc nhân Hoàng Kim Thần tộc kinh hãi vạn phần, bọn họ nhanh chóng xé rách không gian, chạy tới để chứng kiến một màn so đấu này.
Một viên đá khuấy động hàng tỷ con sóng!
Tin tức truyền đi đến đâu, hàng vạn vạn sinh linh chấn động tột đỉnh đến đó, ai nấy đều lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng!
Tất cả các loại mảnh vỡ vượt qua vô số trận pháp truyền tống, bay đến các đại tinh vực. Để có thể chứng kiến trận chiến này, vô số tu sĩ đã bỏ ra rất nhiều tiên tinh và khoáng mạch.
Liệu có đáng giá không?
Đương nhiên là có!
Đây chính là áo bào trắng cấm kỵ đấy!
Vào những năm gần đây, các thiên kiêu cái thế đều đang ráo riết chuẩn bị cho Phong Đế Thiên Thê, dẫn đến cuộc tranh đấu bảng Vấn Đỉnh như một vũng nước đọng tĩnh lặng, khiến cho hàng tỉ sinh linh vô cùng thất vọng.
Cho tới khi nam nhân kia đột nhiên xuất hiện!
Hắn dùng tu vi Thần Linh sơ phẩm giết chết Cổ Thần cửu trọng chỉ với một chiêu, ngạo mạn khiêu khích Đế Nhai, càn rỡ tuyên chiến với Hoàng Cẩm Sương. Giờ đây, hắn đặt chân đến Cửu Trọng Phù Thổ, thề sẽ đánh bại phôi thai thiên đạo cao cao tại thượng!
Ngông cuồng tự đại!
Cường thế hung hăng tới mức chư thiên vạn vực phải xôn xao!
Ầm ầm!
Trong hàng vạn thế giới vô biên vô tận, bầu trời soi chiếu hình ảnh ở m Dương Cổ Tinh xa hoa sang quý.
Vô số người vừa chờ mong vừa lo lắng. Sao cứ phải so đấu đạo tâm làm gì? Vẽ vời thêm chuyện! Bọn họ hy vọng hai tên này trực tiếp giao thủ luôn đi!
Trong thế giới băng tuyết, từng bông tuyết rũ xuống thành dòng.
“Tiểu phôi đản đẹp trai ghê.”
Phì Miêu đặt mông ngồi trên nắp quan tài, ngọ nguậy tìm vị trí quan sát tốt nhất.
Chín năm trước, nó đã tỉnh giấc từ cơn ngủ mơ, tu vi bay thẳng lên Cổ Thần thất trọng.
Còn về lần gặp gỡ giữa nó và tiểu phôi đản ư, hì hì, tất nhiên phải giữ bí mật rồi.
Hoàng Như Thị nằm trần truồng nằm trong quan tài, làn da trắng nõn lưu chuyển ánh sáng trong suốt, máu thịt nàng chảy xuôi quy tắc đại đạo, thân thể hoàn mỹ sực nức dị tượng.
“Hắn kiêu ngạo như vậy sao?”
Bà ta cũng nhìn chằm chằm hình ảnh không chớp mắt, tâm tình phức tạp không thể diễn tả thành lời.
Mỗi động thái của con rể hờ đều khiến cả chư thiên vạn vực không khỏi bàng hoàng, như thể hắn ta được sinh ra là để đứng trên đỉnh cao vũ trụ, trở thành ngôi sao trời lộng lẫy nhất.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, bà không biết Cẩm Sương có quản lý được không…
“A di, cho này.”
Phì Miêu ném một ít đồ ăn vặt vào quan tài, còn mình thì cắn chân gà giòn tan thơm phức, ôi thơm quá, sau đó liếm liếm ngón tay.
“Hửm?”
Thân ảnh váy tím đi ra khỏi vực băng vạn dặm, nàng lạnh lùng liếc Phì Miêu.
“Cẩm Sương, ngươi cảm thấy hắn có mấy phần thắng?”
Hoàng Như Thị tò mò hỏi nữ nhi, dù sao thì bà không suy luận được kết quả.
Con rể hờ từng lưu lại sự tồn tại của mình ở con đường thời gian, thậm chí biểu hiện ở Vô Miện Chi Vương trước đây của hắn chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.
“Vớ vẩn!”
Khuôn mặt tinh xảo của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh xuống mấy độ, nàng đưa tay nhận lấy ly trà sữa mà mèo béo đang cung kính dâng lên.
Hoàng Như Thị có chút bẽ mặt, đương nhiên nữ nhi hoàn toàn tin tưởng hắn rồi.
Hoàng Như Thị không khỏi nghĩ đến hình ảnh ở di tích vũ trụ, sau đó âm thầm bĩu môi.
Vừa hôn ngực vừa liếm chân, chơi nhiều trò như thế, chẳng trách nữ nhi lại đái dầm…
“Đạo tâm của hắn sẽ thắp sáng mấy ngôi sao?”
Hoàng Như Thị hỏi.
“Một trăm lẻ ba.”
Hoàng Cẩm Sương hất cằm lên, dè dặt đáp.
Đương nhiên, chó săn sẽ thua nàng một ngôi sao.
Nếu hắn vượt qua nàng, nàng sẽ nổi điên ngay lập tức.
“Đánh giá cao đấy.”
Đôi mắt duyên dáng của Hoàng Như Thị tràn đầy ý cười.
Sinh linh không phải phôi thai thiên đạo khó có thể vượt qua một trăm ngôi sao, nếu không, trật tự thiên đạo sẽ mơ hồ bị phá vỡ.
“Meo meo, nếu ngươi có thời gian thì đi thử một lần đi. Ngươi chắc chắn sẽ đạt được một 106 ngôi sao.”
Hoàng Như Thị ngẩng đầu nhìn Phì Miêu, nó vẫn đang ăn uống thả cửa, miệng đầy trần dầu mỡ.
Phì Miêu gật gà gật gù, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm hình ảnh.