Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 499




Thân ảnh nam nhân trung niên mơ mơ hồ hồ, lời nói cũng xa xôi như có như không, đạo vận vô biên vô tận lan tràn khắp nơi.

Hiển nhiên, ông ta đã giao lưu với Thái Sơ Hồng bằng ngọc giản.

Bốn bề yên lặng.

Sắc mặt của Phục Hi Dưỡng Bích vẫn không thay đổi, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Ý của lão tổ là gì?

Lão tổ cho rằng mình sẽ thất bại sao?

Tại sao lại phải ngăn cản chứ?

Rất nhiều đệ tử đạo thống đỉnh cấp khác vẫn lộ ra phong thái cung kính, không dám biểu hiện bất kỳ vẻ mặt khác lạ nào.

Nhưng thật ra bọn họ cũng nghi ngờ trong lòng…. Thái độ này của lão tổ, hẳn là đang lo lắng Phục Hi công tử sẽ thua nhỉ?

Quá là kinh khủng!

Chẳng lẽ phôi thai thiên đạo sẽ thua dưới tay một tên Thần Linh cao phẩm sao? Nghĩ mà rùng cả mình.

“Ngươi đang làm càn cái gì đấy?”

Một tiếng rống to vang lên.

Một vầng Đại Nhật có kích thước vạn trượng xuyên thủng bầu trời, giống như một quả cầu kim loại đúc bằng vàng, phát ra kim quang vô tận che hết chín tầng trời.

Bên trên vùng đất tịnh thổ, vô số hư ảnh tóc vàng bắt đầu hiển hoá, Thái Sơ Hồng lập tức bước ra.

Ông ta thán phục tên tiểu bối!

Không chịu ngồi yên một giây phút nào!

Quả thật là sao chổi chuyên gây họa!

Vụ việc Vô Miện Chi Vương vừa mới lắng xuống, hắn ta lại tới Cửu Trọng Phù Thổ để gây sự.

Ngươi muốn gây thù hằn khắp tứ phía cho Nhật Bất Lạc à?

“Vãn bối chỉ muốn luận bàn một chút với Phục Hi công tử.”

Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ mở lời.

“Trở về!”

Thái Sơ Hồng bước tới, ánh mắt vô cùng bén nhọn, khiến đám cường giả Tranh Độ câm như hến.

Đó không phải uy áp của thực lực, mà là uy áp của quyền thế!

Thái Sơ Hồng quản lý công việc đối ngoại của Nhật Bất Lạc, thân phận cũng cực kỳ cao quý phi thường.

Thái Sơ Hồng nhìn chằm chằm tên tiểu bối với ánh mắt cảnh cáo.

Thành thật mà nói, lúc còn ở Vô Miện Chi Vương, ông ta cho rằng tỷ lệ thắng của tiểu bối là con số không, căn bản không thể nào sống sót thoát ra được.

Thì bây giờ đối mặt Phục Hi Dưỡng Bích, ông ta cảm thấy tiểu bối có ba phần thắng, thậm chí là năm phần!

Giữa các phôi thai thiên đạo với nhau, chênh lệch giữa mỗi bậc xếp hạng rất lớn lao, tiểu bối tuyệt đối không thể lung lay được một trăm vị trí đầu, động thái khiêu chiến Đế Nhai giống như câu chuyện đùa.

Nhưng đối với thiên kiêu xếp thứ 181 bảng Vấn Đỉnh, xét về những kỳ tích mà tên tiểu bối này đã sáng lập nên, hắn chưa hẳn không có năng lực đối chiến.

Thân ảnh nam nhân trung niên càng trở nên mịt mờ, ông ta cũng có suy đoán của riêng mình.

Đã có vết xe đổ trong quá thứ, đối phương chính là thiên kiêu cái thế từng để lại dấu ấn trên con đường thời gian, tài năng của hắn không thể phân tích theo lẽ thường được.

Ngay cả ông ta mà còn không thể suy luận ra kết quả thắng bại. Với khả năng hợp mệnh cách trời, ông ta cảm giác phần thắng chia đều 5 – 5. Điều đó có nghĩa, Phục Hi Dưỡng Bích rất khó có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một cuộc đấu tranh thể diện giữa các thế hệ trẻ, chỉ cần òa giải tí là được. Hơn nữa, hai bên vốn dĩ không quen không biết, không cừu không oán, sao phải đánh đánh giết giết?

“Nếu muốn luận bàn thì hãy tới đại đạo cổ lộ để so đấu, phân xử thắng thua bằng đạo tâm.”

Nam nhân trung niên nhàn nhạt mở miệng, sau đó phát ra một tia khí tức tuỳ ý, bóp chết uất ức trong lòng Phục Hi Dưỡng Bích, khiến hắn ta bình tĩnh trở lại.

Hàng trăm vạn người khó có thể che giấu được nỗi thất vọng. Xem ra, bọn họ không có cách nào tận mắt chứng kiến trận đại chiến này rồi.

“Lời này có lý.”

Thái Sơ Hồng gật đầu cười.

Ông ta nhớ rất rõ, khi tên tiểu bối này vừa bước vào Xích Ô Cổ Tinh, hắn đã biểu hiện đạo tâm trác tuyệt, giành được sự tán thưởng của thế hệ trước.

So đấu đạo tâm với Phục Hi Dưỡng Bích, hắn có lẽ sẽ không thất bại thảm hại.

Đương nhiên, kết quả thua cuộc là chắc chắn, dù sao thì đối thủ chính là phôi thai thiên đạo, người đã được đại đạo mài giũa xuyên suốt vô số tháng năm tại kỷ nguyên trường hà.

Phục Hi Dưỡng Bích sầm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, sau đó trầm giọng nói: “Xem như ngươi gặp may.”

Hắn không hề hứng thú với việc so sánh đạo tâm, hắn chỉ muốn làm thịt cái thằng điên đã khiêu khích mình!

Nam nhân trung niên phất tay áo, thân ảnh tan rã thành từng ánh hào quang óng ánh, sau đó bay ra khỏi chín tầng trời trong chớp mắt, năng lượng Hồng Hoang vô cùng vô tận rơi rắc khắp nơi.

Đến khi Đại Nhật rời khỏi chín tầng trời, không ít các đệ tử đạo thống đỉnh cấp mới dám khởi hành.

Mặc dù không thấy hồi hộp, nhưng bọn hắn cũng muốn biết đạo tâm của áo bào trắng cấm kỵ vững vàng đến mức nào.





Đại đạo cổ lộ không thuộc về Cửu Trọng Phù Thổ, nó vốn nằm sừng sững bên ngoài Âm Dương Cổ Tinh, đã từng in dấu của biết bao nhiêu đại nhân vật trong vô số kỷ nguyên

Nơi này giống như một thế giới hỗn độn, tăm tối không chút ánh sáng, thanh âm tế tự đại đạo vang xa, sao trời lên xuống theo trật tự, tạo thành một con đường rộng rãi hùng vĩ.

Đại đạo cổ lộ được cấu tạo bởi một trăm lẻ tám viên cổ tinh, tất cả đều là sao trời bí ẩn ở nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ, ngay cả Đạo Quân cũng không thể phá hủy được chúng!

Một thác nước màu tím kéo dài chín trăm triệu dặm, dường như đang ẩn chứa khí tức tai họa, tựa như kỷ nguyên trường hà, nhưng lại xen lẫn với dòng khí hỗn độn vô cùng vô tận.