Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 463




Sở Tiêu Diệp có chút ngượng ngùng, sau đó dâng lên hai món phế phẩm.

Trên tầng mây cao vút, nam tử áo trắng vươn tay ra, vứt cây tiên thảo khô héo về Đệ Cửu Sơn, sau đó cẩn thận quan sát vòng tay màu đen đó.

Đường vân kỷ nguyên trường hà, mỗi một đạo vận giống như đang khắc họa từng ngôi sao bất diệt, đích thị là Đạo khí hàng thật giá thật!

Chuyến đi này được hời quá rồi!

Nếu tin tức Đạo khí đẳng cấp xuất hiện ở ở Đệ Cửu Sơn truyền ra bên ngoài, nó sẽ tạo thành một làn sóng chấn động dữ dội, gây kinh động đến các Thần tộc Hoàng Kim.

Xuyêt suốt hàng ngàn kỷ nguyên, chư thiên vạn vực cũng chỉ có ba trăm món Khí Vật Phổ, Đạo khí xếp thứ chín mươi tám rốt cuộc quý giá đến mức nào chứ?

Sở Tiêu Diệp, đúng là đại ân nhân.

Đầy bụng rồi thì phải quay về, Từ Bắc Vọng không định tiếp tục ở lại.

Hắn bình tĩnh nói: “Thiếu niên, ngươi và ta có duyên, hi vọng có thể gặp lại ngươi ở Tiên giới.”

Chính tay đào tạo một tên phế tài trở nên nghịch thiên như thế, bản thân hắn cũng rất có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa, tên chuột tầm bảo này rất hữu dụng, sau này có lẽ sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

“Tiền bối…”

Sở Tiêu Diệp do dự một lúc, cuối cùng quỳ xuống dập đầu thật mạnh, cung kính nói: “Mọi thứ của tại hạ đều do tiền bối ban tặng, cho nên không có gì để báo đáp ơn nghĩa của tiền bối. Tại hạ nhất định sẽ chịu khó tu luyện, không phụ kỳ vọng của tiền bối.”

Nói rồi, ánh mắt hắn ta toát ra một tia kiên nghị thê lương.

Tuy rằng xuất thân hàn vi, nhưng hắn vẫn không ngừng vươn lên nhờ vào sự cố gắng của bản thân, hi vọng sẽ có ngày có thể được gặp lại tiền bối.

“Tốt.”

Giọng nói trong hư không tỏ vẻ tán thưởng.

Sở Tiêu Diệp lấy hết can đảm, cẩn thận hỏi: “Dám hỏi, tôn tính đại danh của tiền bối?”

Đây có lẽ sẽ mạo phạm đến bậc tối cao, nhưng hắn rất muốn ghi nhớ thật kỹ tên của ân nhân mình, khích lệ bản thân sau này.

Lúc này, một giọng nói cực lớn đầy thiêng liêng vang lên.

“Người đọc tên của ta có thể vĩnh sinh trong luân hồi, cho dù thân thể có hủy diệt, ngươi vẫn có thể để lại dấu tích trong kỷ nguyên trường hà.”

Sở Tiêu Diệp nhất thời sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng, trong lòng chấn động không ngừng!

“Niệm được chân danh, khả đắc vĩnh sanh …”

Khí phách và sức mạnh khủng khiếp đến mức cái thế vô song!

Một cái tên có thể nhìn thấu vĩnh sanh, ngông cuồng tự đại đến mức nào?

Thần kinh Sở Tiêu Diệp hoàn toàn chấn động, lại không kìm nén được mà quỳ xuống.

Hắn biết bản thân bây giờ chưa đủ tư cách để nghe tên của tiền bối, tu vi yếu kém căn bản không thể gánh vác nổi!

“Thiếu niên, ta đi đây.”

Từng cây tiên thảo óng ánh rơi xuống, tiếp theo là một vầng đại nhật lớn vụt qua, nam tử áo trắng chắp tay bước vào bên trong.

Áp lực khủng khiếp từ từ biến mất, hàng triệu tu sĩ trong dãy núi không ngừng thở hổn hển, trong lòng cảm thấy rất may mắn.

Thân ảnh tuyệt trần cô thế này đã lưu lại một truyền thuyết trong Linh giới!

“Tiền bối, ta muốn làm tùy tùng của ngươi.”

Lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên, đó chính là nữ tử váy trắng lấm lem.

Sau khi nói xong lời này, mặt mày nàng ta trở nên đỏ bừng, cả người rụt rè như con thỏ vừa mới ra khỏi hang.

Trong lúc nàng bất lực nhất, nhục nhã nhất, tiền bối đã cứu giúp nàng.

“Quên ta đi, nếu không thì ngươi sẽ chết đấy.”

Giọng điệu lạnh lùng vang vọng trong đầu nàng ta, mặt mày nữ tử váy trắng trở nên tối sầm, đôi mắt trong veo giờ chỉ còn lại cảm xúc hụt hẫng.

Bên trong chiến xa, Sở Tiêu Diệp nước mắt lưng tròng, hắn thu lại từng cây tiên dược, sau đó quỳ mãi chẳng dậy: “Cung tiễn tiền bối!”

Hắn vốn dĩ một tên phế vật, chờ đến trăm năm sau sẽ hóa thành bộ xương, vậy mà lại trở thành tiên nhân cao cao tại thượng chỉ trong một đêm, ân đức cao rộng của tiền bối chẳng khác nào cha mẹ tái sinh của hắn, không gì có thể bù đắp nổi.

Niệm được chân danh, khả đắc vĩnh sanh.

“Tiền bối, tại hạ sẽ gặp lại ngươi mà!”

Sở Tiêu Diệp nhìn hồi lâu cuối cùng cũng lau đi nước mắt.

...

...

“Làm tùy tùng của ta? Bản thân ta còn là một tên chó săn chịu nhục chịu khó.”

Từ Bắc Vọng khẽ mỉm cười, chỉ có thể chúc phúc cho nữ tử đó sẽ cẩn trọng từ lời nói đến hành động.

Sau khi được đưa về Thần tộc Thất Quan Vương, lỡ như để lộ sự ngưỡng mộ với nhân vật thần bí trong lúc nói chuyện, nàng ta chắc chắn sẽ bị đập chết bởi một chưởng của lão đại.

Một chuyến đến Linh giới, tu vi không những thăng cấp đến Ngụy Thần đỉnh phong, mà hắn còn thu hoạch được Đạo khí vô cùng quý giá.

Hắn quả thực đã nợ Bạch a di một món ân tình.

Nếu như Bạch ai di biết Đệ Cửu Sơn có Đạo khí, sợ là nàng ta sẽ tiếc đứt ruột?

Sau khi rời khỏi Linh giới, nam tử áo trắng vượt qua khe nứt giới vực, mặc sức phi nhanh trong dải ngân hà hỗn loạn.

“Thái Sơ công tử…”

Suốt dọc đường, các tiên sứ lần lượt cúi đầu hành lễ.

Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, cố ý tránh xa bọn họ, tìm một tinh vực hạ đẳng thiếu hụt tiên khí.

Giữa những ngọn núi vững chãi, khắp nơi đều là tàn tích và những hồ nước đổ nát.

Sau khi xác nhận trăm vạn dặm xung quanh không có ai, hắn mới lấy món đồ chơi của lão đại ra.

Bỗng chốc, Từ Bắc Vọng như cảnh giác được gì đó, nheo mắt nhìn chằm chằm lên hư không.

Trên bầu trời, một con thiêu thân màu xanh đang vỗ cánh, hoa văn trên đầu nó giống như một cái đầu lâu màu đen.

Không!

Đó là bảy người cuộn tròn lại với nhau trong một tư thế kỳ lạ, ai nấy đều giống như một bộ xương.