Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 462




Còn đám đệ tử tu vi yếu kém thì chẳng hề nhìn rõ, chỉ có thể cảm thấy chán nản mà nói chuyện phiếm với nhau..

Một nữ tử có ngoại hình nổi bật, mái tóc mượt như thác trong bộ váy dài trắng thuần ngã vào trong đầm, gò má ngọc ngà tràn đầy nước mắt.

Một nhóm nữ tu khác nhìn nàng, không những không thương xót mà cười trên nỗi đau của người khác.

“Tiện nhân, ngươi dám đứng trước mặt ta.”

Một phụ nhân xương gò má cao đang bày ra sắc mặt cay nghiệt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ tử, hận không thể xé nát gương mặt xinh đẹp kia.

“Tu vi không đủ, còn suốt ngày đi quyến rũ các sư huynh, ngươi đích thị là con điếm!

Một nữ đệ tử khác vẻ mặt phẫn uất nói.

“Ta… ta không có.”

Nữ tử váy trắng nước mắt giàn giụa, nhỏ giọng giải thích: “Là bọn họ quấy rối ta.”

Phụ nhân hung dữ nghiến răng nghiến lợi: “Nhìn cái bộ mặt xấu xí hại nước hại dân của ngươi, sớm muộn có một ngày ngươi cũng tìm người mạnh…”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Nàng ta lộ vẻ kinh hãi, trừng mắt nhìn bản thân từ từ hóa thành bột mịn.

Trong phút chốc, đám người Ngọc Nữ Giáo đều nổ tung thành một vũng máu, chỉ còn lại thiếu nữ trong đầm lầy.

Nữ tử cuộn mình lại như con nai đang sợ hãi, bất lực và hoảng loạn.

Cảnh tượng này khiến cả Đệ Cửu Sơn bàng hoàng.

Kẻ nào không có mắc dám chọc giận thượng sứ?

“Tại nơi này, nhà nào có thế lực mạnh nhất?”

Một giọng nói vô cùng lãnh đạm phát ra từ khoảng không.

Bầu không khí yên lặng kéo dài.

Một nam tử trung niên cảnh giới Thần Linh run rẩy bước ra, chờ đợi sự phán xét của số phận.

“Nếu nàng ấy phải chịu đựng bất kỳ tổn hại nào, ta sẽ đồ sát toàn bộ môn phái nhà ngươi, thậm chí hủy diệt cả Linh giới này.”

Giọng nói bình thản vang vọng, nam tử trung niên như muốn nứt vỡ cả ruột gan. Ông ta lập tức nhìn về phía nữ tử đang mắc kẹt trong đầm nước, vội vàng cử một vài nữ trưởng lão đến hỏi han nàng.

Ánh mắt của thiếu nữ vẫn còn vương vấn cảm xúc hoảng sợ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng không nhìn thấy thân ảnh của thượng sứ, nhưng giọng nói lãnh đạm kia đã in sâu vào trong tâm trí rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, người đó đã cứu nàng.

Trên không trung, ánh mắt của Từ Bắc Vọng ẩn hiện ý cười, hắn lại lập công rồi.

Nữ tử này là tộc nhân Thất Quan Vương!

Hắn rất chắc chắn, khí tức này tuyệt đối sẽ không sai.

Hắn đã hoàn toàn luyện hóa được tinh huyết lão đại, khả năng cảm ứng với huyết mạch Thất Quan Vương của hắn rất mạnh.

Không biết vì sao thiếu nữ này lại rơi vào Linh giới này, hơn nữa còn mới mười lăm tuổi. Kinh mạch khí hải của nàng ta vô cùng hùng vĩ, tiên khí cần thiết cũng cực kỳ bao la, cho nên tốc độ tu luyện mới chậm như vậy.

Cây khí vận cũng xum xuê cành lá, ánh sáng tràn đầy, vận may không tầm thường.

Ngay khi rời khỏi Linh giới, hắn phải thông báo lão đại phái người đến đón nàng ta mới được.

Chuyến này thật không uổng công.

...

...

Phải năm ngày sau đó, Đệ Cửu Sơn mới phát sinh một chút động tĩnh, toàn bộ dãy núi xuất hiện từng chùm sáng, từng thân ảnh bị ném ra ngoài.

Không ít tuổi trẻ cấm kỵ vui mừng hớn hở, xem ra thu hoạch rất nhiều.

Sở Tiêu Diệp cúi đầu ủ rũ, cảm thấy mình đã cô phụ sự kỳ vọng của tiền bối, bản thân quả nhiên là một kẻ vô dụng.

Trong này, ai ai cũng tỏ vẻ tôn trọng cung kính, hắn căn bản không cần đấu tranh tàn sát, nhưng rốt cuộc cũng chỉ tìm được hai món đồ tầm thường.

Chẳng lẽ khí vận của hắn chỉ phát huy ở việc dẫn binh đánh trận?

Biểu cảm của Từ Bắc Vọng đột nhiên biến đổi, hắn cảm nhận được một dấu vết đạo vận diệu kỳ.

Không thể nào…

Sao có thể như thế!

“Tiền bối, tại hạ quá ngốc rồi.”

Sở Tiêu Diệp bay nhanh về chiến xa trên bầu trời, sau đó quỳ ở trong xe, tay trái cầm một cây tiên thảo khô héo tàn lụi, tay phải cầm một món vật màu đen giống như vòng tay.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào vòng tay màu đen đó, đồng thời phát hiện một dòng sông đang chảy cuồn cuộn ở bên trong các đường vân, đạo vận kỷ nguyên bất hủ có thể khắc họa ra từng ngôi sao trời.

Hắn từng xem qua danh sách Khí Vật Chư Tiên!

Đương nhiên biết đến món thần vật này.

Cấm Đạo Hoàn a!

Là đạo khí thứ chín mươi tám trong hàng vạn tinh vực!

Cao thủ sở hữu Cấm Đạo Hoàn có thể giam giữ được cường giả Đạo Quân!

Trời ạ!

Vận khí cứt chó gì thế này!

Không hổ là Sở Tiêu Diệp mà.

Sở Tiêu Diệp kìm nén không dám thở mạnh, đôi tay cầm chặt hai món phế phẩm kia cũng khẽ run rẩy.

“Tiền bối, tại hạ khiến người thất vọng rồi.”

Vẫn không một lời đáp lại, Sở Tiêu Diệp căng thẳng đến sắp phát khóc.

Có lẽ tiền bối hối hận thì đã ban tặng cơ hội cho một tên vô dụng như ta?

Tiêu rồi!

Tiền bối nhất định là rất thất vọng về mình rồi!

Mình đúng là một tên vô dụng chẳng được tích sự gì!

“Không sao, cứ cố gắng hết sức.”

Tiên âm huyền ảo truyền đến từ trong hư không, nhưng không hề có ý oán trách.

Sở Tiêu Diệp càng thêm hổ thẹn, thậm chí còn muốn độn thổ cho xong.

Lần này. hắn chẳng những không gây ấn tượng với tiền bối, ngược lại càng thể hiện rõ bản chất vô dụng của mình.

“Đưa thứ này cho ta, giữ lại làm kỷ niệm vậy.”

Giọng điệu vẫn bình thản, kèm theo một chút tán thưởng và khích lệ.

Trong phút chốc, Sở Tiêu Diệp sững sờ hồi lâu, hai mắt đột nhiên đỏ bừng, trong lòng tràn đầy cảm động.

Tiền bối không những không khinh thường hắn mà còn nói những lời ấm áp như vậy.

Hành động nhỏ này, có thể sẽ sưởi ấm hắn mấy vạn năm.