Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 400




Nói xong ba chữ này, nội tâm Ly Thương vẫn ngập tràn kinh sợ, nàng ta chính là vị thiên kiêu trong truyền thuyết.

Bầu không khí xung quanh rơi vào yên tĩnh.

Hoàng Cẩm Sương bỏ mạng năm năm trước đã trở về?

Hoàng Cẩm Cương, người đã dùng một tay nghiền ép mấy chục tinh vực thành mảnh vụn, có thể độc chiến với hơn mười Đại Đế chỉ với tu vi Cổ Thần, vậy mà nàng ta lại không chết?

Trong thoáng chốc, đám người thi nhau lấy Tinh La Bàn ra, tìm kiếm danh tự đã khiến chư thiên vạn vực run rẩy trên dải ngân hà sáng chói.

Quả nhiên, ba chữ Hoàng Cẩm Sương vô cùng chói mắt.

Hai mươi lăm vạn tên?

Năm mươi năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nếu không sẩy chân rơi đài, thì nàng ấy có lẽ vẫn ngồi ổn định ở vị trí thứ ba, thậm chí còn có cơ hội đứng đầu bảng Vấn Đỉnh.

Chẳng lẽ do bị trọng thương nên tu vi giảm sút sao?

Điều này có khả năng cực thấp.

Khả năng lớn nhất chính là…

Trùng sinh!

“Điều này đúng là quá chấn động lòng người, chỉ sợ đây chính là sự kiện trọng đại nhất trong chư thiên vạn vực, gây ảnh hưởng rất nhiều đến tâm mạch của các Thần tộc Hoàng Kim.”

“Các chủ nhân của hàng vạn tinh vực đều lao tới Thiên Đình với tốc độ nhanh nhất, bọn họ đang chuẩn bị cho một trận truy bắt quy mô lớn sao?”

“Chỉ với một cái tên mà đã có thể quét sạch mọi ngóc ngách trong hàng vạn tinh vực. Ta nghĩ đến thôi cũng đã thấy rùng mình rồi, sức mạnh của nàng ấy thật sự quá lớn!”

Chúng thiên kiêu đều không khỏi cảm khái, bọn họ là nhân kiệt đỉnh cấp của tinh vực Thiên Cầm, nhưng khi vừa nhìn thấy ba chữ Hoàng Cẩm Sương thì lập tức hóa thành loài sâu kiến nằm ở tầng thấp nhất.

Đôi mắt đẹp của Hữu Cầm Tĩnh Nghi trở nên phiếm hồng, nội tâm kích động khó mà ức chế được, cơ thể thướt tha mềm mại cũng hơi run rẩy.

Những người khác đều thông cảm cho dáng vẻ thất thố của nàng ta, dù sao thì Cầm tiên tử và Hoàng Cẩm Sương cũng có chút liên quan.

Ngay từ khi còn nhỏ, nàng đã dung nhập vào chân cốt Thất Thải Thần Hoàng, mà Thất Thải Thần Hoàng lại là toạ kỵ của Thần tộc Thất Quan Vương.

Nghe nói, mộng tưởng tu đạo của Cầm tiên tử là vì muốn được diện kiến Hoàng Cẩm Sương, chỉ cần có thể ở bên cạnh để bưng trà đổ nước, trở thành nha hoàn cho nàng ấy, thì cũng đã vui vẻ thoả mãn lắm rồi.

Tuy nhiên, những kẻ sâu kiến vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy nhân vật cao cao tại thượng như Hoàng Cẩm Sương. Bọn họ chỉ có thể nghe qua truyền thuyết, đọc qua điển tịch để có thể cảm nhận phòng thái không gì sánh kịp của nàng.

“Ngươi vẫn rất bình tĩnh?”

Lúc này, Đông Phương Sóc có chút tò mò, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Từ Bắc Vọng.

Từ Bắc Vọng ra vẻ lạnh nhạt: “Những nhân vật trong truyền thuyết này không liên quan gì đến chúng ta.”

Chẳng lẽ, chuyện ta liếm chân lão đại, đeo vớ đen giúp nàng cũng phải nói cho ngươi à?

Đám người nghe vậy thì oán thầm trong lòng, một tên nhà quê như ngươi thì biết gì chứ?

Có lẽ, vì đây là lần đầu ngươi tiên nghe thấy cái tên này, cho nên mới không biết nó có ý nghĩa cỡ nào.

“Ha ha, nếu Hoàng Cẩm Sương xuất hiện ở đây, thì ngươi và ta đều phải phủ phục quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.”

Giọng nói Đông Phương Sóc vô cùng cung kính.

Những người khác không những không phản bác, thậm chí rất tán đồng, liên tục gật đầu đồng ý.

Thần tộc Hoàng Kim đã chiến thắng bảy lần trong kỷ nguyên trường hà vì sinh linh tiên giới, còn Hoàng Cẩm Sương chính là thiên kiêu xuất chúng nhất trong Thần tộc, đủ loại sự tích của nàng ấy đã truyền khắp chư thiên vạn vực!

Từ Bắc Vọng từ chối cho ý kiến, phụ họa gật đầu.

“Sư tôn đã dặn ta bố trí cho bảy ngàn thiên kiêu tu hành ngay tại Đông Hoang, không cần trở về tông môn của mình.”

Ly Thương nói xong, liền ra lệnh nô bộc truyền đạt xuống dưới.

Từ Bắc Vọng mượn cơ hội rời đi, nội tâm của hắn đang vô cùng mãnh liệt, tựa như hít thở không thông.

Sau khi đi đến khu vực yên lặng nhất trong trang viên, Từ Bắc Vọng lấy Tinh La Bàn mà sư tôn đưa cho hắn trước khi chia tay.

Ý thức của lập tức tiến vào dải ngân hà sáng chói, sau một thời gian dài tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng rơi lệ khi nhìn thấy hư ảnh bên trên tinh cầu xanh lam có tên Mộ Nhật Cổ Tinh.

Váy tím lộng lẫy kéo dài vài thước, dung mạo hoàn mỹ lạnh như băng.

Dù chỉ là một hư ảnh mờ ảo nhưng cũng đủ khiến chó săn chìm đắm trầm luân.

Hắn nhìn thật lâu, lâu đến mức ý thức bị Tinh La Bàn bài xích.

“Lão đại đã leo lên bảng Vấn Đình ở Mộ Nhật Cổ Tinh, vậy nàng hiện vẫn đang bình yên vô sự?”

Hàng lông mi Từ Bắc Vọng khó nén vẻ sầu lo.

Thiên Đình triệu tập toàn bộ chủ nhân của hàng vạn tinh vực, nếu như con điên Vô Thiên Yếm Vãn cũng có quyền lực như vậy, thì Từ Bắc Vọng không thể trốn đi đâu được, thậm chí còn bị chủ nhân Thiên Cầm bắt giữ khi chưa đến ngày thứ hai.

Đây giống như mạng nhện thẩm thấu đến mọi ngóc ngách!

Cảm giác bất lực này khiến xương cốt của Từ Bắc Vọng như thiêu đốt.

Hắn có thể làm gì chứ?

Thực lực, tất cả đều cần thực lực.

Từ Bắc Vọng, người vốn dĩ rất tự mãn về tu vi Nhân Tiên cao phẩm của mình lập tức trở nên cực kì khát vọng, hắn sẽ không từ thủ đoạn để cải thiện chiến lực của mình.

Có thể đó là một sự tình cờ, cũng có thể là vận mệnh chiếu cố hắn.