Ánh sao lấp lánh rực rỡ, tựa như một đại dương bao la đang lơ lửng bên trên trang viên.
Bảy ngàn Thiên kiêu đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì lập tức chú ý đến cảnh tượng rung động này.
“Ai?”
“Kẻ nào đã đột phá, tạo thành dị tượng kinh thiên động địa như vậy!”
Chúng thiên kiêu vô cùng khó tin, bọn họ nhanh chóng đưa thần thức ra để dò xét.
Dị tượng mênh mông không ngừng bốc hơi, sôi trào mãnh liệt, ngay cả khoảng không dường như cũng muốn nứt toác ra, khiến cho các quy tắc trật tự cũng trở nên hỗn loạn, tạo ra những gợn sóng vô tận, tạo thành những cơn bão cuồng bạo, phá vỡ từng bức tường trong trang viên.
Thậm chí Thiên kiêu cảnh giới Thiên Tiên đỉnh phong trở lên cũng không khỏi ghen tị.
Đoá hoa đại đạo nở rộ, cánh hoa óng ánh thánh khiết giống như kỷ nguyên đang đổi thay, thế giới cũng ngày một hỗn loạn.
Cảnh tượng đột phá kinh hãi thế tục như vậy kéo dài đến mấy canh giờ.
Sau khi sắc trời yên tĩnh trở lại, nam tử áo trắng đứng sừng sững trong hư không, một nửa mái tóc trắng bồng bềnh như ánh trăng, biểu lộ khí chất cao quý, hiên ngang.
“Thật có lỗi, quấy rầy đến các vị rồi.”
Khuôn mặt phong thần tuấn dật của Từ Bắc Vọng lộ ra một nụ cười áy náy, hắn khom người thi lễ để biểu đạt lời xin lỗi một lần nữa.
Toàn thân hắn ta đang được bao phủ bởi một vầng hào quang sáng to lớn bằng vài người ôm nhau, lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống như mưa phùn.
“Nhân Tiên cao phẩm.”
Một thiên kiêu hô to bằng chất giọng khàn đặc, tựa như chấn động nói không nói nên lời.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà đã vượt lên hai cấp.
Tên nhà quê này…
Yêu nghiệt!
Vô số thiên kiêu vận chuyển Thanh Tâm Quyết để lấy lại tinh thần, nhưng dù thế nào đi nữa, thì nỗi kinh hoàng trong mắt bọn họ cũng không thể nào nguôi ngoai.
“Thiên phú của kẻ này thật là đáng sợ, khó tìm thấy mấy ai trong tinh vực Thiên Cầm.”
Một người luôn vô cảm trước mọi chuyện như Ly Thương cũng cảm thấy không tưởng tượng được, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Khi hắn ta đột phá, dị tượng thiên địa lúc đó khi so với lúc này giống như sự chênh lệch giữa dòng suối nhỏ và biển cả, ngay cả tư cách sánh ngang cũng không có.
Một thời gian sau, tinh vực Thiên Cầm nhất định sẽ có một vị trí dành cho tên nhà quê.
Chỉ tiếc rằng hắn sinh sai thời đại, các vị trí đầu tiên trong bảng Ấu Cầm lần này sẽ không có quan hệ gì với tên nhà quê. Một kẻ chưa đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, thì ngay cả vị trí thấp nhất trong bảng danh sách cũng không có.
Sau khi xem xét mức độ uy hiếp của tên nhà quê, Ly Thương cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại muốn thu phục hắn.
“Tại sao?”
Trong nhã các, sắc mặt của Hữu Cầm Tĩnh Nghi trông vô cùng ảm đạm, bộ ngực đầy đặn không ngừng lên xuống chập trùng, đôi mắt đẹp có chút mờ mịt.
Lần này, nàng ta có thể cảm nhận vô cùng mạnh mẽ, huyết dịch trong người không ngừng sôi trào, cả thân thể muốn quỳ phục bái lễ.
Chẳng lẽ phương pháp tu luyện của tên nhà quê này có thể khắc chế công pháp của nàng?
Hay hắn ta chính là định mệnh của nàng?
Theo sách cổ, duyên phận gặp nhau thì sẽ tạo ra điềm báo gì đó.
“Hắn là người cướp đi số mệnh của ta?”
Ánh mắt Hữu Cầm Tĩnh Nghi có chút hoảng hốt, nhưng nàng đã nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ hoang đường này sang một bên.
Số mệnh của nàng phải là một thiên kiêu đứng đầu bảng Vấn Đỉnh chứ không phải là một tên nhà quê có chút thiên phú.
...
...
Ngày hôm sau.
Trang viên vẫn tổ chức một bữa tiệc lớn, rhiên kiêu Đông Hoang không ngừng giao lưu và kết giao nhân mạch.
Có lẽ chủ nhân lâm thời của Đông Hoang có việc, cho nên vẫn chưa đưa đám thiên kiêu đến Trung Châu.
“Từ công tử...”
Khác với những lời hàn huyên dối trá của ngày hôm qua, hàng trăm Thiên kiêu vây quanh nam tử áo trắng và không ngừng nịnh bợ.
Cảm xúc của họ không khỏi loạn nhịp khi nhìn thấy đột phá dị tượng của kẻ này, thiên phú dị bẩm sẽ mang lại tiền đồ không giới hạn, bọn họ nhất định phải kết giao với hắn.
Trong lúc nói chuyện, Từ Bắc Vọng vẫn luôn duy trì nụ cười tuỳ ý tự nhiên, khiến chúng thiên kiêu cảm thấy bản thân như đang tắm trong gió xuân.
Nhờ việc luyện hóa bốn món thần vật, hắn đã đột phá lên Nhân Tiên cao phẩm, chỉ thiếu chút nữa là đã chạm đến cảnh giới đỉnh phong.
Kỳ thật, tình hình tối qua của hắn rất nguy hiểm, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Ba vị thần xa lạ nhập vào cơ thể của hắn, ăn mòn tiên lực và máu thịt với tốc độ cực kỳ nhanh, bọn họ không khiến hắn phải tẩu hỏa nhập ma, mà là muốn bạo nhục cơ thể, ô nhiễm nguyên thần của hắn.
Nếu Từ Bắc Vọng chỉ là người bình thường, hắn nhất định sẽ gặp phải tình huống như thế này….
Một thế hệ thiên kiêu đã ăn nhầm độc vật, gục ngã rồi rơi đây.
Vào thời khắc sinh tử, hắn lập tức tiến vào không gian Minh giới, lợi dụng lực lượng minh khí để gột rửa toàn thân, bốn thứ độc vật chẳng mấy chốc đã suy kiệt khô héo, hóa thành hư vô.
Sau này, đây có thể coi là con đường sáng sủa của Từ Bắc Vọng.
Mặc kệ trắng đen, tốt xấu, chỉ cần có cơ duyên, hắn nhất định sẽ chiếm giữ luyện hóa.
Hắn bất tri bất giác dạo bước đến vòng tròn nhỏ của thiên kiêu đỉnh cấp, dù chỉ rải rác mười mấy người, nhưng bọn họ đều có tư cách tranh đoạt bảng Ấu Cầm.
“Ngươi họ Từ đúng không, ta có một tiểu muội.”
Đông Phương Sóc, người hôm qua bán cây giống xui xẻo cho Từ Bắc Vọng đang ra vẻ đùa giỡn, mở miệng nói.
Lời thật lòng không biết nhiều hay ít nhưng lại được nói ra một cách đùa giỡn.
Trong lòng các chư vị ở đây đều rất rõ ràng, cổ tộc phương đông đang muốn chiêu tế, nhân tài này so với trời sinh còn tốt hơn gấp bội.
“Vừa vặn, ta cũng có một tiểu đệ.”
Từ Bắc Vọng thuận thế nói tiếp.
Đông Phương Sóc cười khẽ, không nói nữa.
Nếu như trực tiếp từ chối, hắn nhất định sẽ khó xử, trường hợp này cần phải dùng phương thức uyển chuyển để tiếp lời.
Nhà quê, làm đi!
Lúc này, Lý Thương đang chắp tay sau lưng chợt nhíu mày, tựa hồ như nhận được tin tức từ sư phụ, hắn cấp tốc lấy Tinh La Bàn ra để vào Tiên tinh.
Qua rất lâu sau, ánh mắt của một người luôn cường thế bỗng trở nên chấn động, hắn lẩm bẩm nói: “Chủ nhân tinh vực cũng mọi người mau trở về Thiên Đình, bảng Ấu Cầm trì hoãn năm năm sau mới cử hành.”
Cái gì?
Tin tức đột nhiên xuất hiện khiến mười Thiên kiêu không kịp chuẩn bị, đang êm đẹp tại sao lại trì hoãn?
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hữu Cầm Tĩnh Nghi cau mày.
Ly Thương cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình, run giọng nói: “Nàng... Nàng trở về.”
“Ai?”
Đám người đồng thanh mở miệng.
“Hoàng Cẩm Sương.”