Trên lầu các, rất nhiều phép thuật đang giao nhau, thần chú cổ xưa phun trào, tạo thành trận địa giết chóc cực lớn.
“Cút ra đây!”
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng, tay áo phất lên, khí lạnh thấu xương bao phủ khắp mọi nơi.
Vụt!
Khoảnh khắc khí tức lạnh giá ập đến, thân thể của các trưởng lão trong đại sảnh trở thành tác phẩm điêu khắc bằng băng, linh hồn của họ cũng đông cứng lại.
“Không!”
Khuôn mặt nữ nhân vặn vẹo, thân thể run lên, trên khuôn mặt như ngọc hiện lên những hoa văn băng giá, sau đó toàn thân biến thành một vũng nước lạnh, thân thể và tinh thần đều bị hủy diệt.
Một kích ngắn gọn làm tim gan của các đệ tử Độn Thế Cốc như muốn nứt ra.
Đôi mắt họ đỏ bừng, hai hàng lệ không thể ngừng mà trào ra.
“Không thể nào…”
Sức mạnh cường đại của Đệ Ngũ Ma Đầu chỉ với một chiêu đơn giản đã khiến tông môn của bọn họ diệt vong rồi.
“Xin quý phi nương nương khai ân.”
Đúng lúc này, một giọng nói bi thương xua tan khí lạnh của môn phái, một lão già lưng gù chậm rãi xuất hiện trong hư không. Khuôn mặt hắn đầy những nếp nhăn, giống như một gốc cây cổ thụ cố thủ trong đó, đó chính là thái thượng trưởng lão của Độn Thế Cốc.
Nữ nhân mặc váy tím ngoảnh mặt làm ngơ, phượng hoàng với bộ lông sặc sỡ thò móng vuốt ra trong không trung.
Gầm!
Sát khí ngập trời, phượng hoàng lửa đỏ như Huyết Toản.
Nhìn thấy vẻ thờ ơ của tên ma đầu này, lão già lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn bi thương khẩn cầu: “Nương nương sao không nói đạo lí vậy, rõ ràng là người của Độn Thế Cốc chúng ta chết trên tay Từ Bắc Vọng…”
Mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cảm, hờ hững nói: “Hắn có thể giết các ngươi nhưng các ngươi không thể động đến hắn, đây chính là đạo lý của bản cung.”
Ầm ầm.
Xích Hà diễm hoả bao phủ toàn bộ lầu các động phủ, Độn Thế Cốc sụp đổ hoàn toàn, biến thành bột phấn trong ngọn lửa cuồng nộ.
Tiếng khóc vang trời.
Phù phù…
Đệ tử kéo dài hơi tàn, hai mắt đẫm lệ, run rẩy nằm rạp xuống đất.
Khi đối mặt với cái chết, bọn họ không dám ngông nghênh, cũng không hề muốn chết. Tuy nhiên, cái lạnh thấu xương chạy đến như một cỗ máy băng giá, nghiền nát bất kỳ thứ gì mà nó đi qua.
Các lão giả cùng đường lộ ra sắc mặt điên cuồng, vô cùng thê lương.
“Đệ Ngũ Cẩm Sương!”
“Ngươi dám tiêu diệt Độn Thế Cốc chúng ta, sát nghiệt ngập trời, chết không yên lành!”
Hắn bắt đầu đốt cháy tuổi thọ của mình, khí huyết và pháp lực kinh khủng gấp mấy lần.
Toàn thân hắn ta toát ra khí tức uy nghiêm, ẩn chứa quy tắc của Thánh cảnh, tạo thành xiềng xích có thể xé rách hư không.
Keng!
Một thanh kiếm pháp thánh giai vụt ra, muốn liều chết đánh cược một lần.
Thanh kiếm này đáng sợ đến cực điểm, có thể dịch chuyển Càn Khôn, đảo ngược âm dương.
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương không hề dao động, đao trong lòng bàn tay lao tới, vô số đạo kiếm đan xen nhau trong hư không. Một con sông màu tím dài hàng vạn dặm hiện ra, hướng về phía thái thượng trưởng lão trấn áp xuống.
Cảnh tượng này cực kỳ chấn động. Cứ như thể sông băng của chín tầng trời đang bị treo ngược trong thế giới phàm trần vậy.
Sức mạnh đáng sợ của nó có thể được coi là sự trừng phạt của thần thánh!
Sắc mặt hắn cực kỳ khiếp sợ, xiềng xích bị phá vỡ, ánh sáng của kiếm thánh ảm đạm dần.
Ầm ầm.
Sông băng gầm thét lao tới, hắn bị dìm trong đó kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể tan rã từng chút.
Hồn phách đang trốn chạy trong ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Hoàng lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.
Thế giới ngay lập tức trở lại im lặng chết chóc. Động băng nhanh chóng tan ra, cùng với tiếng phượng hoàng vang lên, nữ nhân áo tím trong phút chốc biến mất vào sâu trong mây mù. Hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống khắp nơi, ánh sáng và máu tương phản với nhau, mặt đất rộng lớn một màu đỏ rực, giống như một vũng máu trong địa ngục. Gió bay khắp trời, như than như khóc.
Đêm khuya.
Hai vết nứt đột nhiên xuất hiện trong khoảng không.
“Diệt môn…”
Nhìn Độn Thế Cốc máu chảy thành sông, một cường giả trên đầu đội kim quan Thánh cảnh không khỏi rùng mình, trong lòng không ngừng run rẩy.
Độn Thế Cốc tồn tại hơn ba ngàn năm giờ đã tan thành mây khói, một người sống sót cũng không còn.
“Cổ Thương Tử, người đã bước được nửa bước vào Thánh cảnh mà vẫn bại sao?”
Một khuôn mặt mơ hồ, chân tay lạnh ngắt, giọng nói khàn khàn cất lên.
Hắn ta còn thiếu một bước nữa là tiến vào Thánh cảnh, nhưng lại bị giết chết một cách dễ dàng, điều này khiến nàng biến sắc và rùng mình!
Đệ Ngũ Ma Đầu mạnh đến mức có thể làm Thánh cảnh nghẹt thở.
Nữ nhân mang ác mộng vô tận cho lục địa Cửu Châu này đã yên lặng rất lâu, tại sao lại đột nhiên ra tay?
Tin tức kinh thiên động địa này chắc chắn sẽ lan truyền khắp các tuyến đường chính của Cửu Châu, Đệ Ngũ Ma Đầu có thể đã đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất.
Leng keng…
Tiếng chuông từ pháp khí vang lên, bà lão cau mày lắng nghe, trong mắt đầy hoài nghi: “Cốc chủ Độn Thế Cốc chặn giết Từ Bắc Vọng tại Vân Châu nhưng Từ Bắc Vọng đã dùng lối đi trong không gian để trốn thoát.”
Cái gì?
Không khí chấn động, cường giả đội kim quan Thánh cảnh kinh hoàng.
Chỉ vì điều này?
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của hắn!
Thật là hoang đường.
Tên tiểu bối trẻ tuổi thanh danh vang dội này không phải vẫn còn sống sao? Chỉ chịu một chút thiệt thòi mà Đệ Ngũ Ma Đầu đã muốn tiêu diệt toàn bộ một môn phái rồi?
“Từ Bắc Vọng…”
Bà lão lẩm bẩm, nhanh chóng quyết định.
Tiểu bối nhà mình tuyệt đối không được trêu chọc hắn, nếu như vô tình chọc giận hắn, các thế hệ trước tuyệt đối không thể trả thù.
Cái này phải ghi vào nội quy, quy chế của môn phái, ai không tuân theo sẽ chết!
Trong lòng cường giả đội kim quan Thánh cảnh cũng có suy nghĩ như vậy.
Tên Từ Bắc Vọng này, chỉ sợ là vảy ngược của Đệ Ngũ Ma Đầu.