Ánh mắt quần thần đánh giá hắn, trong lòng không khỏi mặc niệm thay nhà họ Tiết.
Công chúa điện hạ nhờ vào Thánh Giai Thành Liên mà tránh được một kiếp, nhưng vị thiên tài của nhà họ Tiết kia không có may mắn như vậy, nghe nói thi cốt đã bị chó hoang tha mất rồi.
“Thực lực bất khả chiến bại, đè bẹp đối thủ cùng thế hệ, tái hiện vinh quang của Hoàng gia, một vầng trăng sáng có thể nhấn chìm ánh sáng đom đóm không?”
“Xem ra có tiếng không có miếng, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Quan viên bên phía Hoàng Hậu không kiêng nể gì mà mỉm cười đầy chế nhạo, đồng thời không hề che giấu sự mỉa mai trong lời nói.
Vốn dĩ bọn họ canh cánh trong lòng chuyện Vũ Quân Cơ, người được mệnh danh là chủng hổ đã bị đánh bại chỉ trong một chiêu, mặt mũi mất sạch sẽ không còn chút nào.
Hiện tại trong lòng đã cân bằng, công chúa Cơ gia càng thêm không chịu nổi, không nói đến thực lực bị nghiền ép, ngay cà tôn nghiêm cũng không còn.
Nghe vậy, quan viên bên đảng bảo hàng đỏ bừng mặt, làn sóng phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng.
Khuôn mặt của đám người này thật đáng ghét. Cả hai bên đều thua trong tay Từ Bắc Vọng, chẳng lẽ chủng hổ lại thua một cách vẻ vang sao?
Những đại thần còn lại cảm xúc phức tạp, mới qua một thời gian ngắn mà Từ Bắc Vọng đã tiến bộ như vậy, còn ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể dập tắt sự kiêu ngạo của hắn chứ?
Keng…
Lúc này tiếng chuông và tiếng trống ở tháp canh vang lên, quần thần thu hồi suy nghĩ, đi về phía điện Kim Loan.
Tại phòng bếp Thái Sơ Cung.
Một đôi chân ngọc ngà đang dẫm lên tấm thảm trắng như tuyết. Con mèo mập mạp dùng móng vuốt tự nắm lấy lỗ tai mình rồi quay mặt vào tường hối lỗi, cảm thấy thật uất ức.
Nữ nhân mặc váy tím nhìn chằm chằm bát đũa trước mặt mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Hắn thả gia vị theo trình tự này?”
Hai mắt con mèo mập mạp đẫm lệ, muốn kêu meo meo nhưng lại thôi.
Ta… Ta quên mất rồi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhíu mày, cùng một nguyên liệu, tại sao bản cung lại không thể làm ra được mùi vị đó?
“Tiếp tục!”
Con mèo mập mạp kêu rên một tiếng, cúi xuống bếp, hai má ửng hồng phun ra lửa. Đệ Ngũ Cẩm Sương bước đi thong thả hai bước, như cảm nhận được gì đó, cả người nàng đột nhiên biến mất.
Tại bậc thềm trong điện Dao Quang. Ngư công công cúi thấp đầu, dùng hai tay dâng lên một cuốn sách bằng lụa.
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh bao trùm trong một cơn lạnh thấu xương, đôi mắt xanh lam của Đệ Ngũ Cẩm Sương đầy lạnh lẽo, giống như một tảng băng vạn năm không tan.
“Độn Thế Cốc, chó gà cũng không tha!”
Vừa dứt lời.
Bùm!
Quy tắc đan xen, ánh sáng ngút trời. Bóng người mặc váy tím từng bước một bước vào hư không, phát ra hơi thở như muốn xé rách vũ trụ.
….
….
Hai bức tường thành hùng vĩ đối diện nhau, bầu trời xanh kéo dài một đường thẳng, giống như bị một chiếc rìu tiên chẻ ra.
Độn Thế Cốc tọa lạc trên Nhất Tuyến Thiên, linh khí lượn lờ khắp tông môn, ánh sáng tràn ngập.
Trong lầu các chính.
“Loảng xoảng…”
Lư mộc rắn chắc bị một chưởng chém tan tành, gân xanh trên cổ nữ nhân xinh đẹp phồng lên, như thể nàng ta đang phải chịu đựng một loại tra tấn nào đó.
Chạy trốn rồi!
Kẻ này vậy mà lại có một lá bùa không gian được tinh luyện trong Thánh cảnh!
“Cốc Chủ phu nhân, đừng gấp gáp, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.”
Trong sảnh, vẻ mặt Phó Các Chủ bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh thong dong.
Những trưởng lão còn lại cũng lần lượt gật đầu, thậm chí không có chút lo lắng nào.
May mắn chạy thoát thì làm sao? Chỉ cần tốn chút thời gian bắt lại là được.
Khi đối mặt với người có tu vi cảnh giới Niết Bàn, cái gọi là tài năng vô song cũng chỉ là một con kiến có thể tuỳ ý giẫm chết mà thôi, quan trọng là muốn giẫm lên khi nào.
Thành thật mà nói, ban đầu bọn họ cực lực phản đối quyết định này, cảm thấy Cốc Chủ không nên bị thù hận làm đầu óc không tỉnh táo.
Dù sao cũng có tin đồn Từ Bắc Vọng chính là tâm phúc của Đệ Ngũ Ma Đầu, thân phận này của hắn vẫn khiến Độn Thế Cốc phải kiêng kỵ.
Nhưng bây giờ Cốc Chủ đã xác định kẻ này không có người bảo vệ bên cạnh, cũng đoán ra hắn chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm.
Vậy nên, Độn Thế Cốc chất định phải thiên đao vạn quả, đốt xương luyện hồn Từ Bắc Vọng, như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục mà bọn họ đã chịu.
Nữ nhân xinh đẹp dần dần hồi phục sao cơn tức giận mất kiểm soát, nhưng khi nghĩ đến con gái yêu quý lại không khỏi căm hận: “Ta sẽ giam cầm bảy hồn sáu phách của ngươi, để ngươi phải chịu đựng muôn vàn cực hình!”
“Từ gia các ngươi đều phải chết, cả nhà đều phải biến thành oán linh ác quỷ!”
Mọi người nghe vậy cũng không thấy khó chịu, trả thù như vậy là chuyện đương nhiên.
Kẻ mạnh đối xử với sâu kiến không cần bất kì lí do gì cả.
Nó cũng giống như con người khi ăn gà, vịt, ngan, thỏ vậy. Con người có bao giờ để ý đến cảm nhận của bọn chúng đâu?
Đúng lúc này.
Một việc bất ngờ xảy ra, thanh âm như tiên phượng truyền khắp nơi, thanh cao lạnh lùng, khí thế bá đạo, uy lực chấn động thiên hạ!
Mây đỏ phủ khắp trời, một con Phượng Hoàng sải cánh bay trên bầu trời, nữ nhân mặc váy tím đứng trên lưng thú, bóng hình như bước ra từ trong thần thoại, toát ra ánh quang rực rỡ.
Ngay lúc này.
Bùm!
Cảnh tượng này không khác gì cửu lôi oanh đỉnh, máu toàn thân đám người Độn Thế Cốc gần như đông cứng lại.
Ai nấy đều khiếp sợ, xương cốt cả người phát ra khí lạnh, bọn họ biết chuyện này không ổn rồi.
“Người của bản cung mà Độn Thế Cốc các ngươi cũng dám đụng vào?”
Bầu trời đỏ rực phản chiếu con ngươi xanh băng giá của Đệ Ngũ Cẩm Sương.
Sức mạnh càn quét của âm thanh không gì sánh kịp, giống như uy lực thần kỳ khi thế giới mới bắt đầu khai thiên lập địa vậy.
Các trưởng lão của Độn Thế Cốc như rơi vào hầm băng, vô số đệ tử đang tu luyện dưới khí thế này đều run lẩy bẩy.