Chương 8:
Chương 8:
" Đệ tử Trần Huyền Diệp, bái kiến 3 vị tổ sư." Trần Huyền Diệp chắp tay, nghiêm trang cúi người trước tam đại chí tôn đang ngồi ở trên kia.
Cổ Đạo Thần thấy vậy cũng học theo, chắp 2 cái tiểu béo tay, khom mình cúi chào phía trước, xong rồi lại quay qua hai chào những người còn lại, tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng.
Ngô Thanh và A Ngưu lạc nhịp một chút cũng cung kính cúi mình, bái kiến tất cả những người ở đây.
" Cổ Đạo Thần phải không? Lại đây, tổ sư gia muốn nhìn ngươi một chút." Một giọng nói ôn hòa, cổ lão truyền từ phía trên xuống.
Cổ Đạo Thần sau khi chào hỏi xong thì lại không biết đang suy nghĩ gì, cứ ngẩn ngơ đứng đó, khi nghe thấy có người kêu mình hắn mới bừng tỉnh trở lại. Hắn đưa mắt nhìn lên, thấy 1 vị bạch y trung niên nhân nhưng mà râu tóc bạc phơ, đang mỉm cười với hắn.
Cổ Đạo Thần cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bước đi, chân nhỏ bước từng bước, sau rồi lại chạy, lại nhảy, tràn đầy sức sống vô cùng, dường như nơi đây có thứ gì làm hắn vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhưng mà đi được một đoạn đường ngắn, Cổ Đạo Thần bỗng nhiên dường lại, giơ 2 cánh tay ngắn nhỏ mập mạp ra, động tác đó bất kỳ ai nhìn vào cũng hiểu, hắn đòi bế, không chịu đi nữa.
Thấy nhãi con này chưa đi được bao nhiêu mà đã bắt đầu lười biếng rồi, A Ngưu vô ngữ hết sức, nhưng mà hai chân đã vô ý thức tiến lại, định bế nhãi con lên, nhưng mà hắn còn chưa tiến lên được 2 bước nữa, Cổ Đạo Thần đã bay lên, hướng về phía tam đại chí tôn ở trên.
Cổ Đạo Thần bay lên sau đó rơi vào tay 1 vị hồng y lão giả, cũng chính là Hồng Thiên chí tôn, gương mặt dữ dẵn có thể dọa khóc bất kỳ đứa nhóc 3 tuổi nào, nhưng không thể nào dọa sợ được Cổ 3 tuổi này nha.
" Cảm mơn tổ sư gia gia nha!" Cổ Đạo Thần nãi thanh nãi khí nói cảm ơn, sau đó tự nhiên như người nhà mà ngồi dựa người vào Hồng Thiên chí tôn.
Hồng Thiên chí tôn vốn dĩ định thả hắn xuống nhưng mà tên nhãi con này lại nhanh hơn, đã dựa toàn bộ tiểu thân thể vào người hắn . Lần đầu tiên có nhãi con dám gần gũi tiếp xúc với hắn như vậy, Hồng Thiên chí tôn cảm thấy mới lạ vô cùng, ôm vào lại còn cảm thấy thoải mái như ôm một viên bông ấm áp.
Hồng Thiên chí tôn còn chưa tận hưởng xong sự thoải mái khi ôm nhãi con, thì đã thấy một đôi bàn tay tiến đến, vớt "cục bông" của hắn đi, người c·ướp chính là Nguyên Thủy chí tôn, kẻ đã kêu Cổ Đạo Thần lại đây. Hồng Thiên chí tôn thấy nhãi con b·ị c·ướp đi cũng không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng biểu thị bất mãn.
Nguyên Thủy chí tôn giữ Cổ Đạo Thần ở không trung, nghiêm túc quan sát hắn, sau đó tuôn ra một loạt những lời khen từ tận đáy lòng:
" Thân thể của Đạo Thần thật bổng bổng nha, tròn tròn đáng yêu, đôi mắt màu xanh thật xinh đẹp nha, . . . . Đạo Thần là nhãi con đáng yêu nhất mà gia gia từng thấy trong đời."
Cổ Đạo Thần thấy đại lão khen hắn nhiều như vậy thì vui vẻ vô cùng, không ngừng cười khúc khích thành tiếng, hắn còn không quên có qua có lại, khen ngược lại đối phương.
" Tổ sư gia gia cũng thật đẹp nha, ta cũng rất thích gia gia !!"
Nguyên Thủy chí tôn nghe vậy cũng cười, nhẹ xoa đầu Cổ Đạo Thần, sau đó truyền 1 tia linh khí vào cơ thể hắn, nhẹ nhàng kiểm tra toàn bộ cơ thể của Cổ Đạo Thần. Sau khi kiểm tra xong, Nguyên Thủy chí tôn không khỏi vui sướng cảm thán trong lòng.
" Hoàn mỹ, thật hoàn mỹ, cơ thể của thằng bé thật tinh khiết. Hử? Khoan đã, Huyền Diệp không phải nói thằng bé là Quang linh căn sao, nhưng mà bây giờ lại . . ."
Nguyên Thủy chí tôn nhanh chóng lấy ra Huyền Thiên Giám, hắn muốn xác nhận suy đoán của bản thân ngay lập tức, tất cả mọi người trong đại điện không hiểu sao Nguyên Thủy chí tôn lại lấy ra Huyền Thiên Giám kể cả hai vị chí tôn bên cạnh.
Sau khi đưa vào linh khí, Huyền Thiên Giám nhanh chóng kích hoạt, một tia sáng nhỏ chiếu ra, rọi vào người Cổ Đạo Thần giống như lúc trước, ngay tức khắc, một cột sáng khổng lồ xuất hiện,
" Không thể nào . . . .!!!!" Ngay khi thấy cột sáng xuất hiện Trần Huyền Diệp và Ngô Thanh đã không tin vào mắt mình, cột sáng lần này của Cổ Đạo Thần còn làm cho bọn họ kinh ngạc hơn lúc Hắc sơn thôn gấp nhiều lần.
Cột sáng màu trắng mà Trần Huyền Diệp và Ngô Thanh chứng kiến lần trước bây giờ lại biến đổi, nó trở thành một cột sáng với ánh sáng màu trắng và lam không ngừng đan xen, trộn lẫn vào nhau.
" Đây là Quang linh căn và Không gian linh căn !!!" Một vị trưởng lão kinh ngạc nói.
" Thậm chí cột sáng này đã vượt qua vạn trượng quá nhiều rồi !!!' Vị trưởng lão khác kinh hãi lên tiếng.
Nguyên Thủy chí tôn ngay lập tức cất Huyền Thiên Giám đi, phất nhẹ tay, cột sáng của Cổ Đạo Thần tan biến, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Bên cạnh hắn, lão giả còn lại, Tinh Cực chí tôn, cũng vuốt râu không ngừng, đăm chiêu suy nghĩ.
" Tổ sư gia gia, có phải ta là kẻ có thiên phú mạnh nhất mà người từng chứng kiến không?" Cổ Đạo Thần lên tiếng hỏi, đó là câu hỏi mà hắn đã hỏi Trần Huyền Diệp lúc trước. Câu hỏi bộc lộ sự kiêu ngạo nhưng lại dường như rất bình thường, bởi vì kẻ hỏi câu đó chính là Cổ Đạo Thần.
Nguyên Thủy chí tôn nhìn đứa nhóc 3 tuổi đứng mặt mình, hắn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo và tự tin dường như vô tận đó, ánh mắt của thằng bé cũng thay đổi, đôi lam nhãn đó trở nên sâu thẳm như đại dương, to lớn như vũ trụ, không còn sự trong lành xanh tươi như bầu trời nữa.
Nguyên Thủy chí tôn còn cảm nhận được, sự tự tin và kiêu ngạo đó không được hình thành từ bên ngoài, mà là xuất phát từ tận sâu bên trong linh hồn. Đứa trẻ này dường như biết được thiên phú của bản thân khủng kh·iếp đến nhường nào kể từ khi ra đời.
" Đúng nha. Ta chưa bao giờ thấy kẻ nào thiên phú tốt hơn Đạo Thần cả!!" Tinh Cực chí tôn lên tiếng trước, trong giọng nói lộ ra sự chân thật đáng tin.
Nhãi con kiêu ngạo và thích bị khen này, khi nghe được câu trả lời thật lòng như vậy thì vui mừng vô cùng, đôi lam nhãn lấp lánh hạnh phúc.
" Đúng vậy, Đạo Thần có một thiên phú mà chúng ta chưa từng được chứng kiến từ trước đến nay." Nguyên Thủy chí tôn nhẹ xoa mái tóc màu trắng của Cổ Đạo Thần, ngữ khí lộ ra vui mừng trước đây chưa từng có, hắn thậm chí còn có cảm giác thiên phú mà bọn họ thấy có thể chỉ là 1 phần của Đạo Thần!
Khuôn mặt của Huyền Thiên chí tôn lúc này cũng hiện lên vẻ vui mừng, nhẹ nhàng thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, điều mà chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt của hắn.
Rốt cuộc bọn họ cũng đã có thể yên tâm, chỉ cần Cổ Đạo Thần bình an trưởng thành, thì tông môn chắc chắn sẽ càng ngày càng hưng thịnh, đứa trẻ này sẽ đưa tông môn lên một tầm cao mới, vượt lên trên tất cả, nhìn xuống cửu thiên thập địa, tới lúc đó bọn họ cũng có thể yên tâm buông xuôi.
" Bây giờ chúng ta nên sắp xếp thằng bé như thế nào đây?" Tinh Cực chí tôn lặng lẽ truyền âm cho 2 vị còn lại.
" Việc này có lẽ nên trực tiếp hỏi ý muốn của Đạo Thần." Huyền Thiên chí tôn đáp
Nguyên Thủy chí tôn nghe vậy cũng đồng ý với Huyền Thiên, bởi vì thiên phú của Cổ Đạo Thần vượt quá kỳ vọng ban đầu của họ quá nhiều, từ đó vị trí của Cổ Đạo Thần cũng không ngừng đề cao trong lòng của tam đại chí tôn.
Vậy nên, bọn họ muốn hỏi rõ ý muốn của thằng bé rồi mới đưa ra quyết định, điều đó cũng thể hiện cho dù bây giờ Cổ Đạo Thần chỉ là đứa nhóc 3 tuổi nhưng hắn đã có được sự coi trọng cực lớn của tam đại chí tôn.
" Đạo Thần có thích nơi đây không." Nguyên Thủy chí tôn cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi nhãi con trước mắt.
Cổ Đạo Thần thật mạnh gật đầu, hắn siêu siêu thích nơi đây nha, hắn cũng rất thích những người ở đây, bọn họ mạnh siêu cấp khủng bố, nhưng lại vô cùng hiền hòa với hắn, hắn có thể cảm nhận được tất cả.
" Vậy Đạo Thần sẽ ở đây nha, nhưng mà con còn quá nhỏ, phải có người chăm sóc mới được." Tinh Cực chí tôn tiếp lời, sau đó lấy ra 1 chiếc ngọc bội tròn, nhỏ, có màu xanh dương trong suốt, bên trên có hoa văn mây sóng và rồng lượn, tinh xảo như thật chi tiết sống động.
" Vậy nên Đạo Thần có muốn ở với tổ sư gia gia không?" Tinh Cực chí tôn không ngừng lắc lư ngọc bội trước mặt Cổ nhãi con, ngữ khí dụ dỗ.