Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1071: Chờ ngươi thổi tiêu




Người bản thân trước giờ ưa thích nay lại hoài nghi mình.

Đây thật sự là quá đau lòng.

“Để ngươi vào mắt? Ngươi có tư cách à?”

Tần Cửu Ca cười một tiếng rồi nói.

Hắn chỉ nuôi Đường Tam như nuôi một gốc rau hẹ mà thôi.

Chỉ là một gốc rau hẹ mà cũng muốn bản thân mình để tam sao?

“Ngươi…”

Đường Tam lửa giận công tâm, tư vị bị người khác coi thường hoàn toàn không dễ chịu một chút xíu nào.

Nhưng y hít một hơi thật sau, Đường Tam nhìn về phía Hồ Na một cách lăng lệ rồi nói: “Chỉ là một nữ tử bị bản Thần Tử vứt bỏ mà thôi nhưng lại được ngươi xem thành bảo bối, thật sự là buồn cười.”

Trong lời nói của hắn hiện rõ vẻ kiêu ngạo khó mà giấu được, hắn như muốn thông qua Hồ Na để chứng minh bản thân ưu tú hơn Tần Cửu Ca.

Không thể không nói, những tên như Đường Tam luôn luôn thích thể hiện bản thân một cách ngu ngốc như vậy.

Sau khi nói xong thì Đường Tam bắt gặp được vẻ bi ai trong mắt của Hồ Na, lúc này Đường Tam không khỏi đau lòng, nhưng khi nghĩ tới việc Hồ Na dắt cừu nhân Tần Cửu Ca của mình vào Tu La Thành thì y lại giận không có chỗ phát tiết.

Đường Tam chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn về phía Hồ Na nữa, nếu như ngươi đã phản bội ta thì cũng đừng có trách.

Ngay lúc này thân thể của Hồ Na run rẩy không ngừng, hai mắt liên tục rơi lệ.

Trong lòng nàng xuất hiện vẻ tuyệt vọng không gì sánh kịp, giờ phút này nàng chỉ muốn khóc lớn một đợt.

Nhưng mà thân thể Hồ Na vẫn chưa ngã xuông thì đã bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lên.

Tâm trí của Hồ Na bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng.

“Bản Đạo Tử vẫn chờ ngươi thổi tiêu cho bản Đạo Tử này, sao lại ủ rũ như thế làm gì.”

Một âm thanh mạnh mẽ truyền vào tai của Hồ Na.

Thêm khung cảnh hiện tại khiến cho mọi thứ chung quanh như dần ma mị.

Hồ Na giờ như đã tìm được một trụ cột mới để dựa vào, nàng tựa vào ngực Tần Cửu Ca rồi khóc ồ lên.

Nếu như để người khác nhìn thấy cảnh này thì sợ rằng hiểu lầm Tần Cửu Ca đã làm gì Hồ Na nữa.

Đường Tam thấy một màn này thì thầm mắng Hồ Na thật sự là Yêu Hồ nhất tộc, thật sự là không biết xấu hổ.

“Đúng vậy, nam tử như thế kia thì có gì tốt chứ? Có thể sánh được một cọng tóc của công tử sao?”

Viêm Linh Cơ đứng cạnh còn lên tiếng đổ dầu vào lửa.

Cái gì mà Đường Tam chí tôn chứ, cái gì mà yêu nghiệt của Bất Hủ Đạo Thống? Có thể sánh được một cọng tóc của công tử sao?

Không biết cô gái này mắt bị mù hay bị sao nữa.

Có nam tử như công tử ở bên rồi mà còn tâm tư nghĩ đến người khác, thật sự là không hiểu nổi.

Tần Cửu Ca ôm Hồ Na vào trong ngực rồi nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, hắn nhìn Đường Tam với nụ cười nhạt.

Ý trào phúng cực kỳ rõ ràng.

“Tần Cửu Ca.”

Thấy động tác cùng với ánh mắt của Tần Cửu Ca thì Đường Tam nổi giận không thôi, trong lòng hắn bi phẫn tới cực điểm, hắn thét dài một tiếng rồi sử dụng toàn bộ thực lực.

Hắn muốn báo thù, hắn muốn trấn áp Tần Cửu Ca rồi sau đó làm nhục nữ tử kia.

Hắn muốn Tần Cửu Ca cảm nhận được nổi đau bị cắm sừng.

“Quỳ Hoa Thần Châm.”

Đường Tam bắn một thanh Thần Châm màu đen về phía Tần Cửu Ca, trên Thần Châm có vô số Ma Khí tinh thuần tới cực điểm, ngay cả không gian xung quanh cũng bị thanh Thần Châm này nhuộm thành màu đen.

Tần Cửu Ca chỉ liếc mắt một cái rồi tùy ý đánh một chưởng ra.

Một chưởng này mang theo Luân Hồi Khí Tức đụng vào thanh Thần Châm kia, Thần Châm trực tiếp bể nát.

Đường Tam thấy thế thì sắc mặt tái nhợt, không dám tin vào những gì trước mắt mình.

Đây chính là Vô Thượng Thần Pháp của Độc Gia tại Bất Hủ Đường Môn, kết hợp với thực lực Thần Linh Viên Mãn của mình nhưng bị đánh bể dưới một chưởng của Tần Cửu Ca sao?

“Đường Tam, bản Đạo Tử là người mà cả đời ngươi không thể nào với tới được.”

Tần Cửu Ca lên tiếng rồi tiếp tục xuất thủ

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm.”

Đường Tam thấy thế thì lộ ra thần sắc sợ hãi, hắn vội vàng sử dụng tuyệt học cả đời của mình ra.

Bạo Vũ Lê Hoa Châm, đây là Thần Pháp vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.

Nhưng mà Vạn Đạo Luân Hồi Chưởng đã bao vây chung quanh Đường Tam.

“Hữu dụng không?”

Tần Cửu Ca quét mắt Đường Tam một cái rồi đáp một cách lạnh lẽo

Hồng Mông Bổn Nguyên Chi Lực lập tức bộc phát, trấn áp thẳng về phía Đường Tam.

Oanh.

Bốn phía lập tức hóa thành một vùng phế tích.

Trong phế tích truyền ra tiếng ho sặc sụa.

Một lúc sau thì một bóng người chậm rãi bò lên.

Ánh mắt của Đường Tam hiện rõ vẻ cừu hận đáng sợ, tuy nhiên sâu trong đó lại ẩn sâu vẻ kinh ngạc.

Bản thân đã trở thành Thần Linh Viên Mãn mà.

Sao lại không thể đánh bại một tên chỉ là Thần Linh Hậu Kỳ?

Dù cho Tần Cửu Ca là thiên kiêu uy chấn cửu thiên đi chăng nữa thì y cũng không kém mà.

Sao lại dẫn tới tình trạng như này?