Bạch Quan Âm bật cười: “Hay cho một tên mặt dày vô sỉ như ngươi! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy một người mặt dày như vậy đấy, đúng là khiến ta phải mở mang tầm mắt! Ha ha!"
Lâm Bắc Phàm: "..." Trông thấy dáng vẻ cười ngất ngưởng của Bạch Quan Âm, hai mắt Lâm Bắc Phàm tối lại: “Ta nói thật lòng đấy!"
“Xin lỗi, cho ta cười thêm một lúc! Ha ha!"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm lại càng tối hơn.
Cười xong, Bạch Quan Âm lại khôi phục dáng vẻ tiên nữ của mình.
Nàng đã quyết định rồi, nàng sẽ nói lại chuyện của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế để nữ đế xử lí hắn.
“Ta có thể hiểu được tất cả những chuyện mà ngươi nói! Thực ra hiện giờ chúng ta hoàn toàn không cần đến tiền bạc nữa, ta đã phát triển rồi, ngươi cũng có thể an tâm ở bên cạnh nữ đế và những hồng nhan tri kỉ của ngươi!” Bạch Quan Âm nói.
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Ta tò mò lắm luôn ấy, người sau lưng ngươi là ai, hay là có tổ chức gì? Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì, tại sao cử lực lượng triều đình đi điều tra ngươi nhưng vẫn không thể điều tra được gì?"
Bạch Quan Âm mỉm cười một cách thần bí: “Mấy năm nay chúng ta đã dùng rất nhiều tiền của ngươi cho rất nhiều chuyện, phát triển mạng lưới và lực lượng ngầm phủ khắp đất nước này, hoàn toàn không thua kém gì một triều đình đâu! Tổ chức của chúng ta không có tên, có điều luôn hoạt động theo một tôn chỉ là vì cuộc sống ấm no hạnh phúc của dân chúng, vì thiên hạ thái bình"
“Kết quả ngoảnh đầu lại nhìn mới phát hiện, chúng ta đã tiêu nhiều tiền, làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể làm tốt bằng ngươi! Nhờ ngươi mà Đại Võ mới được thống nhất, thực hiện được giấc mộng thái bình nên tất cả lực lượng đều không có đất dụng võ, chỉ đành giữ lại!"
“Ngươi không điều tra được gì thì chỉ có thể nói ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi! Còn về những gì ngươi hỏi, người sau lưng ta ngươi sẽ được biết nhanh thôi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một câu là xa tít chân trời gần ngay trước mắt!"
“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta có việc phải đi trước đây!” Bạch Quan Âm đứng lên.
Lâm Bắc Phàm gọi: “Khoan đã, vẫn còn một chuyện nữa!"
“Chuyện gì?” Bạch Quan Âm ngoảnh đầu nhìn.
“Tiền bối bảo ta nói với ngươi là dạo này tiền bối nhận ra được vài điều, muốn đàm đạo với ngươi.
Bạch Quan Âm chau mày: “Vậy sao? Tại sao hắn ta không nói trực tiếp với ta luôn mà còn phải nhờ ngươi truyền đạt lại?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe sáng: “Không rõ nữa, ngươi đi hỏi hắn ta là biết ngay thôi còn gì?"
“Cũng được, giờ ta đi xem sao!"
Bóng dáng Bạch Quan Âm dần dần biến mất.
Nửa canh giờ sau, nàng xuất hiện trong ngôi nhà tranh của tiền bối.
Vị tiền bối ngồi trước mắt rót trà cho Bạch Quan Âm, đoạn vừa cười vừa nói: “Bạch nha đầu, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến hôn nhân đại sự rồi! Ta thấy tiểu tử nhà họ Lâm kia cũng chuẩn bị đại hôn rồi đấy, đối tượng kết hôn còn là nữ đế nữa chứ!"
“Ta đã xem giúp ngươi rồi, trong thiên hạ người xứng với ngươi nhất chỉ có Lâm tiểu tử thôi, hai người các ngươi đứng cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng! Mặc dù hắn hơi đào hoa nhưng người không đào hoa thì uổng thời niên thiếu quá, điều này ta có thể hiểu được!"
“Thế nên hôn sự của các ngươi để lão phu làm chủ! Hắn dám không đồng ý thì ta sẽ đánh cho đến khi hắn đồng ý! Cùng lắm thì hai người chúng ta cùng ra tay đánh cho hắn phục sát đất thì thôi!"
"Sau này các ngươi phải sinh lấy một đứa con, chắc chắn nó sẽ thừa hưởng tài năng võ học của các ngươi! Tới khi ấy nhất định phải để nó tới bái ta làm sư, lão phu sẽ truyền cho nó những gì mà mình học được!"
“Sinh thêm vài đứa nữa, đừng có lãng phí thiên phú của các ngươi, ha ha ha ha..."
Tiền bối cứ lẩm bẩm mãi, càng nói càng hăng.
Bạch Quan Âm nghe mà vừa ngại vừa giận!
Cái ông già này không nghiêm túc gì cả!
Ta tới để đàm đạo với ngươi mà ngươi lại có ý đồ khuyên ta chuyện hôn nhân, đối tượng lại còn là cái tên Lâm Bắc Phàm xấu xa!
Giờ thì nàng đã biết mình trúng gian kế của Lâm Bắc Phàm rồi!
Bạch Quan Âm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bệ hạ nói đúng, tên xấu xa này trông thì đơn thuần nhưng lòng dạ thâm sâu lắm! Sau khi trở về ta phải tính sổ với hắn!"
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị đi ngủ bỗng hắt xì một cái.
Tiếp đó, hắn và nữ để tiếp tục chuẩn bị hôn lễ. Thư mời hôn lễ đã được phát đến các quốc gia và những vị khách mời, bạn bè.
Đại Võ lúc này có thể nói là nước đứng đầu thiên hạ, binh lực vô cùng mạnh, dân chúng ấm no, bốn bề thái bình.
Còn nữ đế là người có quyền có thế nhất hiên hạ.
Thế nên đại hôn của nàng là điều mà các quốc gia cực kì xem trọng. Bọn họ phái đại thần mang quà hậu hĩnh đến tham gia.
Trong kinh thành xuất hiện đại thần đến từ các nước nên cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Các con phố cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Ở một vài chạc cây hay mái hiên còn treo cả đèn lồng, buổi tối còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động và chương trình để chào mừng đại hôn của nữ đế.
Còn ở phía Nam, đại quân tấn công Đại Viêm của Đại Võ đang công thành, khí thế vô cùng hung mãnh.
Triệu Khoát và những tướng quân khác hô to: “Các tướng sĩ, tiếp tục xông lên! Tranh thủ thu phục được vùng đất này trước ngày mùng chín tháng ba làm quà chúc mừng đại hôn của bệ hạ và nguyên soái!"
"Vâng thưa tướng quân!"
Mọi người cùng nhau hô vang, khí thế ngút trời, tấn công khiến cho binh mã Đại Viêm phải dần dần rút lui.
1086 chữ